Chương 30: Ngủ với Mommy

Bởi vì buổi sáng đã thấy Nhung Nhung cố chấp với mommy như nào, cho nên lúc này đây Cố Hành Chu không trông cậy vào câu "Ngủ một giấc là ổn thôi" nữa.

Buổi chiều sau khi tan tầm, Cố Hành Chu chủ động về nhà thu dọn đồ dùng qua đêm của Nhung Nhung, sau đó kéo vali vào ký túc xá Tô Bạch.

Tô Bạch cùng Hạ Địch đều ở ký túc xá chờ, đối với chuyện Nhung Nhung muốn tới qua đêm, Hạ Địch cũng rất vui vẻ -- dùng lời của cậu mà nói thì Nhung Nhung chính là người bạn duy nhất của cậu.

Nhung Nhung còn nhớ rõ Hạ Địch, hơn nữa sau khi nhìn thấy Hạ Địch và Tô Bạch không cùng ngủ chung một chiếc giường thì còn cực kỳ hào phóng "bỏ qua hiềm khích lúc trước", cùng Hạ Địch chơi đùa trong ký túc xá.

Lúc Cố Hành Chu kéo vali tới, Nhung Nhung đang lăn lộn với Hạ Địch trên giường.

Đến rồi.

Tô Bạch nhìn thấy Cố Hành Chu thì ra nghênh đón, sau đó đã bị hành lý trong tay Cố Hành Chu làm chấn động một lúc: "Nhiều như vậy ư?"

Cố Hành Chu gật gật đầu, sau khi vào nhà thì mở hành lý ra cho Tô Bạch xem.

Bàn chải đánh răng, ổ nhỏ, búp bê, tã, sữa bột... đủ loại, nhét đầy.

Cố Hành Chu chỉ vào mấy thứ này, lần lượt giới thiệu cho Tô Bạch cách dùng và những điều cần chú ý.

Đừng thấy "người cha ngu ngốc" này thường xuyên phát biểu mấy lời không tim không phổi chọc Nhung Nhung xù lông mà lầm, = ở phương diện chăm sóc Nhung Nhung này thì có thể nói là anh tương đối tỉ mỉ cộng với kiên nhẫn.

Tô Bạch cười khi nghe xong Cố Hành Chu giới thiệu, sau đó trêu chọc nói: "Nhìn anh có vẻ không nỡ nhỉ, hay là tối nay anh cũng ở đây luôn đi?”

Cố Hành Chu tự tin tái xuất giang hồ: "Không cần, Nhung Nhung chỉ ngủ có một đêm thôi mà.”

Tô Bạch nhướng mày: "Tôi nhớ rõ ngày hôm qua anh cũng nói như vậy mà.”

- Thằng bé ngủ một giấc là quên ngay thôi.

Tiếp nữa là ngày hôm sau bị Nhung Nhung cào vài dấu móng mèo.

Cố Hành Chu: "...”

Hả?

Chờ một chút, nếu là quy luật này, vậy Nhung Nhung còn có thể quay trở lại sao???

Giờ phút này, ba Cố cuối cùng cũng muộn màng nhận ra một việc - - con đưa ra ngoài như bát nước hắt đi.

Tô Bạch thấy Cố Hành Chu đã ngây ngốc ở nơi đó mà không khỏi bật cười, y xoay người đem hành lý kéo tới bên cạnh bàn cất kỹ: "Nói giỡn thôi mà, được rồi, cùng nhau ăn cơm tối đi."

Cố Hành Chu đè nén dự cảm không tốt trong lòng, gật đầu: "Được.”

-

Cơm tối đổi thành ăn ở căn tin, món ăn là cháo kèm rau , mọi người cũng ăn uống rất bình thường

Chỉ là trong quá trình ăn Cố Hành Chu vẫn không yên lòng.

Cơm nước xong, Tô Bạch ôm Nhung Nhung tiễn Cố Hành Chu đến bãi đỗ xe.

Cố Hành Chu khởi động xe, nhưng một lát sau xe vẫn không nhúc nhích, sau đó Cố Hành Chu đột nhiên quay đầu nhìn Nhung Nhung trong lòng Tô Bạch.

“Nhung Nhung, về nhà nào.”

Nhung Nhung vùi vào trong lòng Tô Bạch, vốn còn bị Tô Bạch nắm móng vuốt nhỏ vẫy tay tạm biệt Cố Hành Chu, nhưng vừa nghe Cố Hành Chu nói, Nhung Nhung lập tức rút móng vuốt từ trong tay Tô Bạch về, sau đó quay đầu chui hẳn vào trong lòng Tô Bạch.

- Ba đang nói gì ó, Nhung Nhung không nghe thấy, Nhung Nhung ngủ rồi! Tạm biệt ba nha!

Cố Hành Chu: "...”

Bé con này quả nhiên là không muốn trở về rồi.

Ba Cố tủi thân nhưng ba Cố không nói, rồi đành phải lái xe rời đi.

Đưa mắt nhìn Cố Hành Chu đã biến mất chung với chiếc xe k, Tô Bạch mới cúi đầu nhìn Nhung Nhung trong ngực.

Nhung Nhung không biết từ lúc nào đã len lén quay đầu lại, sau khi nhìn xe của ba đã lái đi thì mới an tâm dựa thoải mái vào trong ngực Tô Bạch.

Vui sướиɠ đến mức cái đuôi nhỏ ở phía sau lười biếng lắc lư không ngừng.

Tô Bạch buồn cười, y đưa tay nhéo nhéo lỗ tai tròn nhỏ của Nhung Nhung: "Nhóc cứ bắt nạt ba mãi thôi.”

Nhung Nhung có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Tô Bạch một cái, sau đó mềm nhũn nghiêng đầu cọ tay Tô Bạch đang nhéo lỗ tai mình: "Mommy ưi~"

Giọng mềm mại nũng nịu, Tô Bạch phút chốc chẳng còn tâm trí đâu mà dậy dỗ nữa, y ôm lấy Nhung Nhung hôn một cái chụt.

“Được rồi, chúng ta đi tản bộ một chút, sau đó trở về rửa mặt đi ngủ nha.”

Nhung Nhung: "Dạ!”