Chương 33: Tổn thương tuổi tác

Tình hình của Hạ Địch không được ổn định, có người hiểu Hạ Địch như Tô Bạch ở đó thì sẽ tốt cho mọi người hơn.

Tô Bạch cười: "Được, cảm ơn đội trưởng Cố."

Nói xong, Tô Bạch từ đâu đó lấy ra một miếng băng cứu thương khác, đi đến bên giường Hạ Địch, đặt nó lên lỗ trên cổ tay Hạ Địch, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Hạ Địch.

Hạ Địch đã lâu không ngủ ngon giấc, khi mở mắt ra vẫn còn có chút choáng váng, tóc rối bù ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Lúc cậu nhìn thấy Cố Hành Chu thì sửng sốt mấy giây, sau đó đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà cúi đầu xuống nhìn cổ tay của mình.

Sau khi nhìn thấy miếng băng cứu thương trên cổ tay, cơ thể Hạ Địch như thả lỏng ra.

Tô Bạch xoa đầu cậu nói: "Dậy tắm rửa, ăn sáng thôi, đội trưởng Cố mua một ít cháo ngon cho nhóc đó."

Hạ Địch cúi đầu, ngoan ngoãn để Tô Bạch xoa xoa, đáp lại: "Dạ anh."

Nói xong, cậu xuống giường đi tắm rửa, nhưng khi đứng dậy thì lại nhìn sang Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu: "???"

Hạ Địch do dự vài giây, sau đó khom vai thấp giọng cảm tạ Cố Hành Chu: "Cám ơn chú Cố."

Nói xong, cậu lập tức chạy vào phòng tắm, không đợi Cố Hành Chu phản ứng.

Tô Bạch cười cười, nhìn Cố Hành Chu tại chỗ hóa đá, cảm thấy có chút kỳ lạ: "Sao vậy?"

Cố Hành Chu: “…”

Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy sự đả kích mãnh liệt mà tuổi tác mang đến.

Tô Bạch không hiểu được biểu cảm của Cố Hành Chu, nhưng nhìn qua Cố Hành Chu thì thấy Nhung Nhung động đậy.

"Này, Nhung Nhung hình như sắp tỉnh rồi."

Cố Hành Chu lập tức quay đầu nhìn lại.

Nhúm lông tơ trên gối rầm rì lăn mấy vòng rồi từ từ mở mắt.

"Ba ưi."

Đôi mắt của Nhung Nhung còn chưa mở ra hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn đã nói huyên thuyên, rõ ràng đây là đã quen với việc vừa tỉnh đã tìm người khác.

Tô Bạch thề rằng, vừa nhìn thấy Cố Hành Chu, mắt thằng bé liền sáng lên.

"Ba ở đây."

Cố Hành Chu cúi người chống tay xuống giường, nhẹ nhàng đáp lời Nhung Nhung như xuyên qua lớp lông tĩnh điện.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Nhung Nhung lăn nửa vòng, áp vào lòng bàn tay rộng rãi của Cố Hành Chu, đôi chân ngắn ngủn nhẹ nhàng cào vào mu bàn tay Cố Hành Chu, hừ hừ duỗi gân cốt.

Cố Hành Chu thuận theo thằng bé, kiên nhẫn vuốt ve lông Nhung Nhung, Cố Hành Chu vuốt hết lông ra sau, Nhung Nhung cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Nhung Nhung mở to đôi mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn ba đang ở ngay kế bên, trong mắt bé con chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Tại sao ba lại ở đây?!

Mommy đâu?

Chẳng lẽ lại ngủ quên bị ba “bắt cóc” về rồi??

Ôi trời ơi, sao mình lại đáng thương đến thế cơ chứ!

Nhung Nhung càng nghĩ càng buồn bã, bé con ườn người bên cạnh lòng bàn tay của Cố Hành Chu, duỗi đôi chân ngắn ngủn ra, há miệng kêu lên: "Mommy ưi! A Mommy ưi!"

Cố Hành Chu: “…”

Tô Bạch: “…”

Tô Bạch vui vẻ đi tới, đồng cảm nhìn Cố Hành Chu, sau đó nói: "Nhung Nhung gọi anh à?"

Trên giường, đôi mắt vốn đã chứa đầy nước mắt của Nhung Nhung sẵn sàng tung ra biển nước mắt tấn công bất cứ lúc nào, một giây sau bé con ngớ người sau đó thu người lại nhìn sang.

Tô Bạch mỉm cười vẫy tay với Nhung Nhung: "Chào buổi sáng, Nhung Nhung đói bụng không nào?"

Nhung Nhung chớp mắt, chợt vui mừng. Giống như địa long chuyển mình mà đứng dậy, dẫm lên chân Cố Hành Chu, chào Tô Bạch: "Mommy ưi!"

Cố Hành Chu dùng hai tay bảo vệ Nhung Nhung, vốn là đôi môi mềm mại vậy mà lại cứng ngắc lại, xị mặt ra, cả người bày ra cái dáng vẻ tủi thân .

Tô Bạch cảm thấy cảnh tượng này thật sự rất thú vị, nhưng dù sao y cũng là một đại tổ trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, tốt nhất không nên ức hϊếp người ta.

Thế là Tô Bạch cúi người xoa xoa Nhung Nhung, nói: "Anh đi pha sữa cho nhóc, để ba đưa nhóc đi tiểu trước nha."

Nhung Nhung được nhìn thấy Tô Bạch thì rất hài lòng, bé con cũng nhớ tới chuyện mình ngủ lại đêm qua, nên cực kỳ hào sảng đáp: "Ưʍ."

Lúc Hạ Địch tắm rửa xong mới đi ra, Cố Hành Chu liền ôm Nhung Nhung vào phòng tắm.

Tô Bạch đưa cháo cho Hạ Địch, vừa pha sữa vừa nói với Hạ Địch: “Đội trưởng Cố nói hai giờ chiều người nhà của nhóc sẽ tới đây.”

Hạ Địch đang húp cháo dừng lại, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn Tô Bạch đầy mong đợi: “Anh ơi, em có thể ở lại được không?”