Chương 7: Anh dâu

Tô Bạch máy móc nhận tập tranh, ngẩn ngơ, sau đó lật lên xem.

Người vượn, người tiến hóa, người tinh khôn, Bàn Cổ, Nữ Oa, Hạ, Thương, Tây Chu, Đông Chu…Minh, Thanh, cận đại, hiện đại.

Tập tranh tóm tắt đơn giản rõ ràng, chẳng mấy chốc Tô Bạch đã xem xong.

Sau đó y đơ luôn rồi.

Thường Sơn thấy Tô Bạch như vậy, thấy kỳ lạ, lại tò mò, hỏi: “Anh Bạch à, anh làm sao vậy??

Tô Bạch chậm rì rì hít một hơi, sau đó nhìn về phía Thường Sơn: “Trước khi tôi ngủ, đế tân vẫn đang tu luyện.”

Thường Sơn ngơ một giây mới hiểu ý nghĩa câu nói này của Tô Bạch, sau đó Thường Sơn liền “Wow” một tiếng.

“Vậy nên anh Bạch đây đã hơn 3000 năm tuổi rồi ư? Trời ơi, lần đầu tiên tôi gặp một yêu quái già như vậy!”

Tô Bạch: “...”

Cậu thật biết tìm trọng điểm đấy.

Nhưng Cố Hành Chu lại chẳng có biểu hiện gì khác ngoài sự tò mò ban đầu.

Anh gõ lên đầu Thường Sơn một cái, nói: “Được rồi, đi làm giấy tờ giám hộ cho cậu ấy đi. —--- Trước mắt Cửu Châu vẫn chưa có cách để yêu quái trở về, vậy nên cậu phải thích ứng với cuộc sống ở Cửu Châu. Dựa theo Cục quản lý Yêu quái quy định, cậu cần một người giám hộ sống chung ít nhất ba tháng, đến khi có thể một mình sống ở đây mới thôi.”

“Sống chung?”

Tô Bạch từ giấc ngủ 3000 năm kinh ngạc trở về, lập tức tỏ vẻ từ chối, “Tôi có thể tự mình thích ứng.”

“Không được.”

Cố Hành Chu quyết đoán phủ định đề nghị của Tô Bạch, “Yêu quái mới đến cần phải có sự giám sát. Nếu không muốn sống chung với người khác thì có thể chọn trải qua thời gian luân chuyển ở trại huấn luyện của phân bộ. Ở đó không giới hạn thời gian, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra kiến thức Cửu Châu, cậu có thể sống một mình.”

Tô Bạch: “Có sự lựa chọn thứ ba không?”

Cố Hành Chu: “Không có.”

Tô Bạch: “...”

Sau khi do dự trong thời gian ngắn ngủi, Tô Bạch chọn cái thứ hai: “Vậy tôi đến trại huấn luyện Cửu Châu đi.”

Cùng với một người xa lạ sống chung thì không bằng sống tập thể —-- hơn nữa bài khảo sát Cửu Châu gì đó Tô Bạch vẫn khá có tự tin.

“Được.”

Cố Hành Chu gật đầu, đưa tay xách Nhung Nhung từ trong l*иg ngực Tô Bạch ra, nói với Tô Bạch: “Cậu và Thường Sơn đi thu thập chút tin tức, tiện qua trại huấn luyện làm đơn đăng ký. Xong việc dẫn cậu đi ăn cơm, coi như là cảm ơn cậu đã chăm sóc Nhung Nhung.”

Tô Bạch không ý kiến, Thường Sơn cũng lên tiếng đồng ý, nhưng Nhung Nhung lại có ý kiến.

“Mommy ơi!”

Nhung Nhung bị Cố Hành Chu giữ lại, giãy giụa nửa ngày không được, liền quay đầu về phía Cố Hành Chu phản kháng: “Hừ ba chúi! Mami ơiii!”

Cố Hành Chu:”...”

Cố Hành Chu miễn cưỡng giải thích: “Tô Bạch phải cùng Thường Sơn đi lấy tin tức, con không thể đi cùng.”

Nhung Nhung nghiêng đầu, không hiểu Tô Bạch là ai, vì thế lại đưa cái chân ngắn ngủn với với về phía mommy của bé con, cất cao giọng gào lên: “Mommy ơi!”

Cố Hành Chu: “ Người ba nói là cậu ấy, cậu ấy tên là Tô Bạch.”

Nhung Nhung mắt sáng rực, nhìn về phía Tô Bạch, vui vẻ đá chân nhỏ: “Mommy! Bạch!”

Tô Bạch đứng dậy, nghe thanh âm mềm mại giòn tan như sữa, gánh nặng trong lòng không khỏi biến mất.

Tô Bạch đưa tay ra chọc vào chiếc bụng tròn trịa phủ lông tơ mềm mại của Nhung Nhung, cười nói: “Nhung Nhung ngoan, anh và Thường Sơn ra ngoài làm giấy đăng ký, chốc nữa lại về.”

Nhung Nhung ngứa ngáy vặn vẹo, sau đó co chân, cái đuôi bé tí cũng cong lên bụng, ngoan ngoãn đáp một tiếng thật lớn: “Vưng ạ!”

Cố Hành Chu: “...”

Chạng vạng 7 giờ.

Tô Bạch hoàn thành xong các thủ tục.

Ngay lúc này, Tô Bạch cũng nhìn thấy không ít thứ này thứ kia—---không thể không nói loài người tuy không có linh khí nhưng sức sáng tạo lại không tầm thường.

Xong xuôi thủ tục, Thường Sơn lại dẫn Tô Bạch tới ký túc của trại huấn luyện.

Ký túc xá là bốn người một phòng, lúc bọn họ tới, đúng lúc gặp Hồ Phương đang dẫn một yêu quái tới.

Hồ Phương chắc là vừa mới trở về, vết máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng quần áo vẫn chưa thay.

Khi nhìn thấy bọn họ tới, mắt Hồ Phương như gắn định vị, lập tức khóa chặt trên người Tô Bạch.

“Hi ~ Anh giai nhỏ à, chúng ta lại gặp mặt ròi~”

Tô Bạch: “...”

Tô Bạch yên lặng dời tầm mắt, vờ như bản thân không nghe thấy gì.

Hồ Phương cũng chẳng hề ngại ngùng, cô nàng nhấc chân đi về phía Tô Bạch. Có điều vừa đi được vài bước đã bị Thường Sơn ấn đầu xuống, dùng lợi thế chiều cao chặn người lại.

Thường Sơn đẩy Hồ Phương ra sau một chút, sau đó mới buông tay: “Đừng có mà rục rịch, đây là mẹ của Nhung Nhung, cẩn thận Nhung Nhung cho bà một trận đấy.”

Hồ Phương vốn dĩ muốn thêm một động tác, nhưng rốt cuộc cũng từ bỏ anh đẹp trai tập trung vào những nhân vật khác ngoài anh đẹp trai—--trong lòng Tô Bạch là Nhung Nhung, đứng bên cạnh là Cố Hành Chu.

Hồ Phương: ”...”

Vãi, không phải là anh trai nhỏ mà là anh dâu ư?

Hồ Phương cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, một giây là đã thu lại cảm xúc, cung kính chào hỏi Tô Bạch: “Chào anh dâu ạ!”

Tô Bach: “...”

Cố Hành Chu: “...”