Chương 23: Phiền não nhỏ nhà tử thần

Ngày hôm sau là chủ nhật, ánh mặt trời chói chang. Ăn sáng xong, mặc dù Kim Sân không muốn nhưng anh vẫn phải ra ngoài đi làm việc của mình.

Hôm nay nhóc con rất vui. Bé ôm áo choàng màu hồng, sau khi nhìn ba ba mặc vào thì vui vẻ vẫy tay:

“Tạm biệt ba ba!”

Trong mắt Kim Sân đầy ý cười, anh cũng không chê cái áo choàng này không hề xứng với mình. Sau khi anh rời phòng sách, mới cởi nó ra.

Công việc của anh vẫn như trước đây. Đơn giản là đợi loài người tử vong, rồi thu linh thể. Nhưng ngoài ý muốn, anh lại gặp tử thần số hai ở đó.

Trước đây hai người cũng xem như có ký kết ngầm với nhau. Lúc đối phương nhận nhiệm vụ, thì người kia không được nhúng tay vào.

Lần này Kim Sân nhận nhiệm vụ, tử thần số hai cũng xuất hiện. Hai người đều mặc âu phục màu đen đặt riêng, đứng trên cầu.

Tử thần số hai thấy Kim Sân hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, anh ta cũng không thấy ngoài ý muốn, Từ lần đầu tiên anh ta biết đến vị thần này, dường như ngoài làm nhiệm vụ ra, thì anh chỉ nghiên cứu quy luật sinh tử.

Theo anh ta thấy, mặc dù Kim Sân đã lăn lộn ở nhân loại mấy năm, nhưng trên thực tế, anh lại càng giống một chương trình máy tính được thiết lập sẵn hơn.

Cho nên, khi tử thần số hai nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Kim Sân, anh ta liền khẳng định anh lại đang tiến hành nghiên cứu trong đầu.

Trên thực tế, Kim Sân im lặng đứng bên, nhưng trong đầu đều là cảnh con gái bé bỏng của mình nhảy lộc cộc từ tầng một lên tầng ba, lại nhảy lộc cộc từ tầng ba xuống tầng một. Chắc chắn bé sẽ nói ba ba lại đi làm... ngày nào ba ba cũng bận hết...

Chỉ được một lúc, anh liền gửi tin nhắn cho bóng đen ở nhà

——

“Bây giờ Chúc Chúc đang làm gì?”

“Bé đang ghép hình công chúa ạ.”

Anh biết trò ghép hình công chúa này, là đồ chơi của một bạn học cho Chúc Chúc để bé chơi. Lần nào Chúc Chúc cũng không ghép hết, dù sao nó cũng có tận mấy chục miếng.

Một lát sau, bóng đen lại gửi tin nhắn —— “Bé nói chờ ba ba về ghép chung.”

Kim Sân cũng muốn giúp Chúc Chúc ghép hình. Rốt cuộc tử thần số hai bên cạnh cũng không chịu được sự yên tĩnh chết chóc này, nên anh ta mở miệng:

“Này, thật ra thì chúng ta cũng đâu có thù hằn gì lớn lắm...”

Kim Sân không có phản ứng. Tử thần số hai chỉ thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nhưng Kim Sân đột nhiên nhớ tới con gái, anh nhớ con gái nói muốn anh tìm được bạn bè, thế là anh nói ——

“Về sau cùng đến nhà trẻ đón con đi.”

Tử thần số hai ngạc nhiên, tại sao lại đột nhiên nói đến việc này?

Mà đúng lúc này, người đàn ông bên kia cũng đã nhảy xuống sông. Kim Sân xác định linh thể đã vào app xong, liền xoay người rời đi. Anh căn bản không nhìn tử thần số hai thêm một lần nào.

Thông đạo của Kim Sân đặt trong phòng sách. Lúc trở lại phòng sách anh nghe thấy tiếng cười bên ngoài vườn trái cây. Kim Sân thay một bộ quần áo, rồi đến bên bệ cửa sổ. Hôm nay trời rất nắng, hơi chói mắt. Anh nhanh chóng nhìn thấy con gái bé bỏng đang đứng dưới cây vải. Trên đầu bé đội mũ che nắng, bóng đen đã dựng cho bé một cái thang bên cạnh, để bé có thể đứng trên đó hái quả trên cây.

Kim Sân xoay người, mở cửa phòng ra. Anh thấy trước cửa phòng có để mấy cành vải. Bởi vì để dưới đất, nên anh vừa nhìn đã biết là ai để. Bên kia, anh nghe ra nhóc con đang cầm một cành đầy quả vải chạy về đây. Ma xui quỷ khiến thế nào, Kim Sân lại trốn sau cửa phòng. Nhóc con cũng nhanh chóng chạy đến nơi ——

“Cốc cốc cốc —— cốc cốc —— ”

Không phải nhóc con đang gõ cửa, mà bé đang tạo ra tiếng gõ cửa.

“Ba ba vẫn chưa về, vậy thì để ở đây trước, chút nữa sẽ ăn chung với ba ba.”

Tiểu Chúc Chúc để cành vải ở cửa phòng, sau đó nhảy chân sáo chạy ra ngoài, chuẩn bị đi hái tiếp.

Kim Sân gọi bé ở phía sau:

“Cục cưng, ba ba về rồi!”

Đã từng, tử thần tiên sinh đã từng vô số lần thắc mắc, tại sao cha mẹ nhất định phải dùng cách gọi này để gọi trẻ con loài người?

Bây giờ anh lại cảm thấy, chỉ hai chữ cục cưng này mới xứng với con gái đáng yêu của anh.

Chúc Chúc quay đầu lại, thì thấy ba ba mình. Bé dùng cái mũ che nắng để đựng mấy quả quýt nhỏ. Bé giơ tay nhỏ đang cầm mũ che nắng lên, cười đến híp cả mắt, vui vẻ ồn ào:

“Ba ba, ba ba, ăn quả quả, nhiều quả quả lắm nha!”

~~~

“Hôm nay anh gặp phải một khách hàng có tính cách rất tệ, cãi nhau ầm ĩ một trận cho nên về hơi trễ.”

Một bên khác, tử thần tiên sinh số hai về đến nhà, liền cởi cái áo khoác của bộ đồng phục màu vàng mà anh ta vừa mới mặc vào ra. Anh ta vừa nói vừa đi vào trong. Anh ta không hề biết vị khách hàng có tính cách rất tệ trong miệng anh ta, lúc này đang được con gái cưng lên tận trời.

Đương nhiên, đối với loại chuyện “Cưng lên tận trời này”, tử thần số hai không thể bị cảm động lây. Bởi vì anh ta vừa vào nhà, liền thấy con trai đáng thương đang ngồi xổm trong góc —— Lúc này, con trái ngốc của chủ nhà quay đầu lại, nhỏ giọng nói:

“Ba ba, con không có bán đứng ba đâu.”

Trái tim của tử thần số hai đập thình thịch. Sau đó anh ta thấy vợ mình đi vào từ ban công —— Tử thần số hai đi nhanh qua:

“Làm sao vậy, Hồ Thừa Khiếu lại chọc giận em à?”

Mẹ hồ im lặng, đặt một chiếc đồng hồ màu vàng vào lòng bàn tay chồng mình, nước mắt rơi lộp bộp

——

“Lúc em giặt quần áo cho anh thì thấy nó rơi ra.”

Tử thần số hai sờ lên tay cô:

“Tại sao lại tự mình giặt quần áo, em cũng đâu phải không biết em mà giặt quần áo bằng tay thì sẽ bị tróc da.”

Tay của vợ lạnh buốt, bây giờ bởi vì bị dị ứng mà đỏ rực, khiến tử thần số hai đau lòng muốn hỏng rồi:

“Đặc biệt mua máy giặt là vì để em khỏi giặt tay mà.”

Mẹ Hồ càng khó chịu: “Anh nói xem, ở đâu anh có cái đồng hồ này?”

Cuộc đời này cô chỉ thích đúng một người. Lúc tốt nghiệp đại học, cô không do dự mà gả cho anh ta. Tất cả bạn bè đều nói cô điên rồi, cảm thấy cô chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành mà thôi.

Nhưng cô vẫn kiên trì. Dù anh ta không có bằng cấp, cũng không có bản lãnh kiếm tiền, nhưng anh ta lạc quan thiện lương lại yêu cô. Sau khi kết hôn, bởi vì chuyện lấy chồng mà cô phải chịu rất nhiều tủi thân, nhưng cô không hề hối hận.

Thế nhưng bây giờ cô khó chịu muốn hỏng rồi ——

“Anh...”

Mẹ Hồ Thừa Khiếu cũng chính là Nhạc Đào Đào nghẹn ngào nói:

“Có phải lúc anh đi giao hàng đã ăn trộm của người khác không.”

Đồng hồ này không phải thứ rẻ tiền, đương nhiên cũng không thể nào nhặt được trên đường. Cô vừa lấy ra, con trai đã sợ hãi trốn dưới giường, không dám đi ra. Cô vất vả lắm mới lôi cậu ra được, cậu còn hung hăng nói:

“Không phải ba ba trộm, không phải ba ba trộm.”

Nhạc Đào Đào bắt con trai úp mặt vào tường suy nghĩ, trong lòng thì khó chịu muốn hỏng rồi. Tử thần số hai nghe thấy vậy liền đau lòng, lại lau nước mắt cho vợ:

“Đừng sợ, thật sự không phải ăn trộm mà.”

Lúc trước mỗi lần anh ta đeo đồng hồ, thì về nhà đều tháo ra. Hôm qua về, vì anh ta mãi suy nghĩ về việc ở trụ sở nên thuận tay đặt trong túi.

Tử thần số hai nói tiếp:

“Yên tâm đi, anh đâu có ăn trộm. Đồng hồ này là của bạn anh. Lúc trước nó bị hư nên anh mang về sửa giúp. Em không tin, thì anh gọi cho cậu ấy nhé.”

Mà bây giờ, anh ta chỉ có thể gọi điện thoại cho một người. Không đúng, phải nói là một vị thần.

Tử thần số hai chỉ có thể hy vọng vợ anh ta thấy anh ta không có vẻ chột dạ, sẽ bỏ qua cho anh ta...

Quả nhiên, anh ta vừa lấy điện thoại ra để gọi thì lập tức liền bị ngăn lại:

“... Thôi đừng, anh gọi điện nói với anh ấy như thế, không chừng sẽ bị anh ấy nhìn với ánh mắt khác lạ đấy.”

Dù sao bị vợ mình nghi là kẻ trộm, cũng là một chuyện hết sức mất mặt. Nhạc Đào Đào vội vàng nói:

“Em tin anh mà.”

Chỉ là, Nhạc Đào Đào vẫn chưa quên một chuyện:

“Đúng rồi, sao Thừa Khiếu lại nói không phải anh trộm?”

Kiểu câu như thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Nếu không phải cô nghe được câu này của con trai, cô sẽ không thể nghĩ tới phương diện này.

Tử thần số hai nhìn con trai đang ngồi trong góc phòng, bèn sát lại nói nhỏ vào tai vợ: “Chắc nó tưởng anh là đại anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo. Trong đầu cu cậu thường xuyên có những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, việc này rất bình thường.”

Nhạc Đào Đào vỗ vai anh ta:

“Mà từ hôm qua tới giờ cu cậu đều không vui.”

Tử thần số hai nghĩ, lát nữa sẽ nói cho cu cậu nghe một tin, nghe xong cu cậu sẽ vui lên thôi.

Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, con trai anh ta đã kéo anh ta sang phòng bên cạnh, hết sức thận trọng mở miệng:

“Ba ba, ba ba, con nghĩ kỹ rồi.”

“Gì hả?”

“Bây giờ con vẫn là trẻ con, trước tiên con cứ bảo vệ em gái công chúa đã. Chờ em gái công chúa trưởng thành, con sẽ dẫn theo em ấy cùng đi bảo vệ những người khác, giống cha mẹ vậy.”

Thằng nhóc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tử thần số hai hơi sửng sốt. Con mình thì mình hiểu, nên hiển nhiên anh ta cũng biết con anh ta có bao nhiêu gấp gáp với việc làm anh hùng. Anh ta vẫn cảm thấy dù hai đứa trẻ có quan hệ tốt đến đâu, thì có thể kéo dài trong bao lâu chứ. Chắc chắn không dài lâu như giấc mơ của bản thân được.

Ai mà ngờ, con trai anh ta lại vì một con bé mà từ bỏ giấc mơ của nó chứ?! Không được, không được, mình quá nhập vai rồi. Tử thần số hai lắc đầu, nhanh chóng thoát khỏi quan hệ rắc rối phức tạp ấy. Anh ta nhìn con mình:

“Nếu có một ngày, những bạn nhỏ khác đều trở thành đại anh hùng, còn con lại không phải đại anh hùng, thì phải làm sao đây?”

Hồ Thừa Khiếu mím môi, trên khuôn mặt trẻ con xuất hiện sự kiên định:

“Trước đây ba ba đã từng dạy con, một khi đã chọn thì không được hối hận.”

Hồ Thừa Khiếu vỗ l*иg ngực nhỏ của mình, nói như một người đàn ông, cậu bảo đảm:

“Khi còn nhỏ, con nhìn thấy người khác ăn kẹo nhưng vẫn không hối hận mà chọn lưỡi hái. Thì về sau, cho dù con thấy người khác đều đã thành đại anh hùng, thì cũng sẽ không hối hận vì đã bảo vệ em gái công chúa đâu ạ.”

Đột nhiên, tử thần số hai không muốn đồng ý với đề nghị của Kim Sân nữa. Anh ta lại càng không muốn con trai mình tiếp xúc quá nhiều với Chu Chúc.

Đứa bé kia sẽ chết.

Nếu hai đứa làm bạn tốt, vậy đến lúc Chu Chúc không còn nữa, con trai ngốc nhất định sẽ rất buồn. Tử thần số hai càng nghĩ càng cảm thấy bọn chúng không hợp làm bạn với nhau.

“Hồ Thừa Khiếu là bạn tốt nhất của con, cho nên con sẽ mang cho anh ấy ba quả quýt.”

Tay Chúc Chúc quá nhỏ, nên mỗi lần chỉ có thể cầm được một quả quýt. Bé đếm ra ba quả quýt rồi bỏ vào cặp, sau đó nói với ba ba:

“Cô giáo con nói, muốn làm bạn với người khác thì phải học được cách chia sẻ, biết chia sẻ với người khác thì mới có bạn tốt nha.”

Mặc dù Hồ Thừa Khiếu từng nói ba ba bé không tốt, nhưng về sau Hồ Thừa Khiếu sẽ biết ba ba bé là ba ba đại anh hùng. Chu Chúc còn muốn, đến lúc đó sẽ nói ba ba Hồ Thừa Khiếu dẫn ba ba bé đi chơi chung. Cho nên đáng lẽ bé phải giận, nhưng về sau sẽ không giận nữa.

Ba ba tử thần ở bên cạnh nhìn bé lựa những trái quýt tươi mới, bắt đầu nói sẽ chia quýt cho ai ——

“Tiểu Minh cũng là bạn tốt của con, nên sẽ cho Tiểu Minh hai quả quýt, một vải vải...”

Bé còn chưa biết nói quả vải.

Tiểu Chúc Chúc vừa nói vừa bỏ vào trong cặp, cuối cùng cái cặp đã đầy ắp.

Sau khi Chúc Chúc chất đầy cặp sách của mình, bé lại chạy lên tầng, còn vừa chạy vừa nói:

“Ba ba ngồi đó đừng đi đâu nha, chờ con xuống đó!”

Một lát sau, Chu Chúc đi xuống, bé đang ôm cái cặp công văn một cách khó khăn ——

“Ba ba, cặp sách của ba!”

Kim Sân nhận lấy:

“Hả?”

“Ba ba, con vừa nói với ba rồi mà. Chúng ta phải học cách chia sẻ, nên sẽ chia những quả quả này cho mọi người cùng ăn ạ.”

Kim Sân đại nhân nhìn đống quả mà Chúc Chúc vất vất vả vả hái về, sau đó lắc đầu.

Chúc Chúc thấy ba ba vẫn chưa học được cách chia sẻ, thế là bé thở dài một hơi như bà cụ non, học giọng điệu của cô giáo, bi bô nói:

“Ba ba, ba như thế là không tốt đâu. Chúng ta phải chia sẻ thì mới có bạn tốt chứ ạ. Ba cho người ta một quả quýt, người khác có thể sẽ cho lại ba một quả táo đó. Thế thì chúng ta vừa có quýt lại có thêm táo nữa.”

Kim Sân:

“...”

Nhưng anh có cả một vườn trái cây rồi, thì thèm gì quả táo nhỏ của người khác.

Chúc Chúc vừa đưa cho ba ba cái cặp công văn màu đen để đựng quả, vừa đếm:

“Một quả... Hai quả...”

“Ba ba, ba có thể kết thật nhiều bạn rồi nha!”

Tiểu Chúc Chúc vui vẻ nói.