Chương 4

Sáng sớm hôm sau Trịnh Vạn lo lắng sốt ruột nên vội tỉnh lại, y vừa đánh răng vừa đi xuống phòng khách nhìn, thấy con rể hồ ly tinh ngàn nhát dao gϊếŧ người kia vẫn còn nằm trên sô pha, giả bộ như không, y tức quá đổ hết xô nước súc miệng lên trên đầu Trương Việt Các.

Trương Việt Các bị sốc, hốt hoảng mở to mắt ra. Nhưng hai mắt một con chỉ có thể mở được nửa chừng, mắt còn lại chỉ mở ra được một khe hở nhỏ.

Trịnh Vạn nói: "Đứng dậy."

Trương Việt Các gắng gượng lắm mới bò dậy được.

Trịnh Vạn quay trở lại rửa mặt, chỉnh trang ổn thoả rồi mới đi đến phòng khách, thì thấy cặp mắt bất chính của Trương Việt Các đang nhìn mình, y mặc kệ tìm kiếm chút cơm sáng ăn lót dạ.

Lúc này Trịnh Xảo cũng đã sửa soạn xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy mặt mày của Trương Việt Các sưng to như đầu heo, vội vàng nhảy dựng lên, hai tay ôm đầu cậu hỏi: "Ai đánh anh vậy?"

Trịnh Vạn ném cái bánh bao đang cầm trong tay xuống nói: “Trịnh Xảo con bỏ tay ra khỏi người nó.”

Nhưng Trịnh Xảo vẫn phớt lờ lời cha cô nói vẫn chạm vào trán Trương Việt Các.

Đau lòng nói: "Sao lại sốt cao như vậy? Đi bệnh viện khám nha? Trên người còn đau chỗ nào không?"

Hai mắt Trương Việt Các đỏ hoe, cảm nhận được ánh mắt sát khí của bố vợ, anh cố hết sức co người lại để tránh không cho Trịnh Xảo chạm vào mình.

Trịnh Vạn cao giọng. "Trịnh Xảo, cha nói con bỏ tay nó ra, con có nghe không?"

Trịnh Xảo nghe vậy hai mắt cô đỏ hoe, quay sang trừng mắt nhìn ba mình nói: “Ba đánh anh ấy sao?”

Trịnh Vạn ngầm đồng ý.

"Anh ấy đã làm cái gì nên tội, ba có cần phải đánh anh ấy thành ra như vậy không?"

"Con hỏi ba làm cái gì? Con tự hỏi nó coi, xem nó đã làm cái gì!"

Trương Việt Các thì thầm nói với Trịnh Xảo: "Anh xin lỗi..."

Trịnh Xảo bật khóc, lại lần nữa ôm cậu vào lòng. Trương Việt Các cũng rơi nước mắt, mím môi khóc như một đứa trẻ.

Trịnh Vạn đứng dậy và đi về phía họ để tách họ ra, mắt Trịnh Xảo lóe lên một chút và nói: "Cha tránh xa bọn con ra!"

Trịnh Vạn lại lần nữa đưa tay tóm lấy Trương Việt Các, Trịnh Xảo không kiểm soát được hét lên: "Tránh xa chúng tôi ra!"

Lời này làm cho Trịnh Vạn hoàn toàn choáng váng.

Trịnh Xảo khóc đến giọng đều thay đổi, nghẹn ngào nói: “Ba, ba, con biết ba muốn nói cái gì, những chuyện đó con đều biết hết, ba không nên đánh anh ấy, đêm qua anh ấy đi đâu con cũng biết, anh ấy làm chuyện gì con cũng biết..."

"Con nói cái gì?" Trịnh Vạn cảm thấy ngây ngốc, như thể y sắp bị huyết khối não, tăng huyết áp và nhồi máu cơ tim. Y lui về sau hai bước, ngồi ở trên sô pha, lại hỏi: "Con mới nói cái gì?"

“Con biết hết rồi!” Trịnh Xảo nhìn về phía mặt cha mình kêu lên: "Con biết anh ấy bất lực, con biết anh ấy với đàn ông, cho nên con mới cưới anh ấy!"

Giọng nói của Trịnh Vạn run rẩy: "Con ... Nói rõ ràng cho cha nghe, mau lên."

“Tiểu xảo…” Trương Việt Các lôi kéo cô ngăn cô đừng nói, cô vỗ nhẹ vào tay cậu, lau nước mắt nói: "Khi còn học trung học, con đã bị cưỡиɠ ɧϊếp."

“Con nói cái gì!” Trịnh Vạn vì kích động mà đứng dậy, hai tay không tự chủ được run rẩy, gân xanh trên trán nổi lên, không ngừng giật giật.