Chương 8

Con rể nhỏ này, ngoan ngoãn nghe lời, còn là một đứa con trai lớn lên rất hiểu chuyện, chỉ tiếc là đây không phải là con ruột của mình, hơn nữa trong tâm mình cũng có chút ý đồ không đúng, nhìn sao cũng thấy cậu ta giống như một con thỏ nhỏ, khiến mình cứ muốn bắt nạt không thôi.

Trịnh Vạn dùng khăn tắm lau từ đầu đến chân cho Trương Việt Các, sau đó vòng tay qua nách cậu, ôm cậu lên.

Trương Việt Các không dám cử động, chỉ biết ôm chặt lấy lưng cha vợ, bị Trịnh Vạn khiêng vào phòng ngủ và đặt xuống giường. Rồi trong lúc y đang tìm quần áo cho mình, Trương Việt Các đã nhanh chóng xé lớp màng bảo quản ra, lấy khăn tắm quấn người mình lại.

Trịnh Vạn tự mình thay quần áo cho cậu, rồi lại một mình đi xuống lầu để xem hài kịch, trong lòng cũng cảm thấy rất vui sướиɠ.

Buổi tối, Trịnh Xảo bị cấp trên ra lệnh cưỡng ép về nhà sớm, một nhà ba người ăn cơm trong một bầu không khí quỷ dị, ăn xong hai vợ chồng trẻ lần lượt trở về phòng.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Trịnh Xảo nằm trên giường đọc tạp chí, Trương Việt Các ngồi bên giường gãi gãi sau lưng của mình, hai người nối tiếp nhau trò chuyện.

Trịnh Xảo hỏi: "Ba tôi có làm gì cậu không? Sao trông cậu bơ phờ quá vậy?"

"Ừm, thì..." Trương Việt Các thở dài, nói: "Chị có giận tôi không? Tôi cảm thấy ba chị rất hấp dẫn..."

Trịnh Xảo tà mị liếc mắt nhìn cậu: "Hai người đã xảy ra chuyện gì với nhau rồi sao?"

"Chuyện đó. . . Chẳng phải ba chị đã đánh tôi sao. . . Sau đó, lúc tôi tỉnh lại. . . Đã lỡ dụ dỗ ba chị..."

Trịnh Xảo khép tạp chí lại: “Ôi trời, còn có chuyện này nữa sao? Tôi không muốn thấy cậu nữa, mau cút đi, cậu đi ngủ với ba tôi luôn đi." Vừa nói cô vừa lấy chân đá cậu một cái.

"Chị, đừng làm ồn!" Trương Việt Các né tránh, tiếp đến phàn nàn: "Sau đó, tôi cảm thấy như ba chị cứ luôn trêu chọc tôi... Tôi cũng đã nói với ông ấy rằng tôi có cảm giác với ông ấy..."

“Có cảm giác, ý cậu là, cậu cương lên được?” Trịnh Xảo cầm tờ tạp chí lên và tiếp tục lật xem: "Tôi nói nè, cậu là đàn ông con trai, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lúc nào nên cứng rắn thì hãy cứng rắn."

Trương Việt Các cứng rắn một chút. Nói: "Từ nhỏ tôi đã bị áp bức nhiều năm như vậy, cũng giống như chị cứng rắn nhiều năm như vậy, nếu bây giờ tôi nói chị mềm mỏng cởi mở hơn, chị có làm được không?"

Trịnh Xảo mỉm cười: "Aizz, không tệ nha, cậu rất có bản lĩnh, hôm nay vậy mà dám cãi lại? Tiểu Việt Việt, để tôi nói cho cậu biết, tôi mặc kệ chuyện cậu yêu đương thế nào, vì chuyện đó tôi không thể giúp được cậu, nhưng nếu cậu có thể quyến rũ được cha tôi, như vậy cậu có thể chia sẻ bớt tình yêu thương bảo bọc quá nhiều mà cha dành cho tôi, như vậy tôi rất vui."

Trương Việt Các lắc đầu. "Tôi làm sao dám chứ? Với lại tôi cũng không xứng. Ừm, mà sao chị là con, mà cứ muốn đẩy cha mình vào hố lửa vậy hả?"

Trịnh Xảo hỏi cậu: "Vậy nếu một ngày nào đó tôi bình phục tâm lý lại, tìm gặp được người tôi yêu, thì sao? Tới lúc đó chúng ta ly hôn, cậu chắc chắn sẽ không thể ở cùng nhà với tôi nữa. Cậu thử nghĩ đi, cậu đi đâu tìm được một người chồng như cha tôi? Chẳng lẽ cậu định đi tìm người nam kỹ giúp cậu giải toả một chút, rồi trốn tránh cái quá khứ đó sao, tiếp tục che che dấu dấu, tự sống một cuộc sống đáng thương hại đó đến hết đời?"

"Ừm có lẽ vậy, không thì còn biết làm sao nữa..."

"Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa! Tiểu Việt Việt, cậu đúng là không biết cố gắng gì hết! Đi xuống đi, tôi muốn ngủ." Nói xong cô thẳng chân đá cậu xuống giường.

Trương Việt Các ngủ dưới sàn, tắt đèn, cậu nằm trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Trịnh Xảo thò đầu ra, cúi xuống hôn lên trán Trương Việt Các, mái tóc dài của cô quét qua mặt cậu.

"Nếu cậu là vợ của ba tôi, chúng ta là người một nhà, cùng nhau ở chung, hết thảy đều sẽ tốt lên hết, không phải sao?"

"Ừm..." Trương Việt Các ngửi tóc của Trịnh Xảo: "Tiểu Xảo, ngủ ngon."

Con rể nhỏ khổ sở né tránh cha vợ, không dám để Trịnh Vạn bắt được, vì chỉ cần y bắt được cậu, là sẽ lại chọc ghẹo trêu đùa không thôi. Nhưng hôm nay Trương Việt Các có trốn hay không cũng như không, vì Trịnh Vạn đã đi ra ngoài từ sớm.

Trước đó một ngày, vào buổi tối Trịnh Vạn nhận được một cuộc gọi từ Lão Hàn, nói rằng tất cả những người của năm đó đã được tìm thấy.

Mò kim đáy bể khó tìm, nhưng trùng hợp thay, một người trong số họ sau bao nhiêu năm che giấu, cuối cùng, cũng chịu không nổi nữa, nên cách đây vài ngày ngày đã nói ra hết. Một khi tìm thấy được một người, thì những người còn lại rất dễ nói chuyện. Cuối cùng, bốn người bị trói, bịt mắt, run rẩy quỳ trong một nhà kho ở ngoại ô thành phố, chờ xử lý.