Chương 3: Họp hành, hội thảo và sự ám ảnh bởi thạch sương sáo

Anh chị hãy cổ vũ cho Pathana (3)

Beam: Chào mọi người buổi sáng thứ hai

@Pat Cố lên cưng, đừng suy nghĩ nhiều quá.

Mạnh mẽ lên

Aeong:

- Chào buổi sáng

- @Pat <3 <3 <3

Nếu phải cãi lại manager đó thì cãi lại đi Pat.

- Tôi chỉ là một đứa trẻ mới lớn.

- Bạn đang nói gì về cấu trúc đội? về các vấn đề trong quá khứ kể từ khi tôi còn chưa viết xong sơ yếu lý lịch. Tôi có cần biết bây giờ không?

- Yên tâm đi, Manager, từng việc một.

- Đến khiếu nại như thế này, thì giao công ty cho Pat quản lý không?

- EP

Beam:

@Aeong, tôi nói đúng, là chúng tôi.

- Tôi có thể có năng lượng này khi đánh khách hàng không?

Aeong:

Chà, nếu đánh khách hàng như thế, tao sẽ bị tát lại vào mặt đấy.

Pat:

55555555555

cảm ơn các anh chị

Pat sẽ cố!

Tuần mới bắt đầu với một nụ cười đến từ tin nhắn của cả hai. Pat trả lời và đút điện thoại vào túi. Tàu điện chạy chậm lại với thông báo đã đến ga Ploenchit.

- --

Sau những giọt nước mắt rơi ngày thứ bảy tuần trước, Pat đã ăn cơm với Phi Beam, phi Ae và kể lại toàn bộ câu chuyện. Trước khi anh ấy tỉnh lại và đủ bình tĩnh lại, bởi vì khi anh ấy suy nghĩ kỹ về nó. Trên thực tế, tất cả không phải là lỗi sai của mình Pat.

"Lo lắng, tao bối rối. Tại sao quản lý lại không bảo vệ những người trẻ trong đội của mình lại còn ném những vấn đề của team vào đầu những người nhỏ tuổi"

"Ồ, sao quản lý có thể để mọi người trong team làm việc như vậy được hả Pat điều đó thật sự rất tệ?"

"Pat không biết...thấy rằng anh ấy mới tới đây được hai tuần, có lẽ cũng cần có một chút thời gian để điều chỉnh mọi thứ."

"Ờ thì thôi, nhưng sao cũng được, đó không phải việc của Pat nên Pat không phải là người gánh hết lỗi lầm của team, chẳng lẽ khắc phục việc những người trong team ném việc cho của họ cho Pat có phải tốt hơn không, chứ không phải đến để trách móc Pat như vậy."

"Sếp tồi"

Đêm đó, phi Aey và phi Beam rất tức giận nhập tâm đến mức nhân viên phục vụ thức ăn nghĩ là đang có tranh cãi tại bàn.

- --

Sáng nay Pat đến văn phòng rất sớm. Có thời gian ngồi ăn cháo một mình trong Phòng đựng thức ăn với sự thoải mái. Công việc của Pat gần đây là nghiên cứu cho Forge, xu hướng thực phẩm tốt cho sức khỏe. và hành vi tiêu dùng trực tuyến của hàng hóa và loại dịch vụ này. Bao gồm cả việc nghiên cứu dữ liệu của Forge thu được từ nhóm Dữ liệu và nhóm CRM (Quản lý quan hệ khách hàng) trước thứ Hai tới, phải tham dự cuộc họp dự án của Forge mang tên F49.

Pat ngồi làm việc đến mười một giờ, rồi đứng dậy khỏi bàn đi vào tủ đựng thức ăn và mở tủ đồ ăn vặt trong tủ lạnh. Đôi mắt anh nhìn vào các nhãn hiệu sản phẩm khác nhau mà Tập đoàn Jian đã nhập khẩu và mang về làm đồ dự trữ cho nhân viên trong văn phòng. Đã một tháng trôi qua và Pat đã bắt đầu mất hứng thú và động lực trở thành một phần của team. Pat đứng xem xét tủ chứa đồ một lúc trước khi lấy một lát bánh mì có vị chuối để nướng. Trong lúc chờ đợi, Pat nghe thấy tiếng cửa trượt mở, Pat quay lại nhìn thấy người tiến vào là phi Ying đang giơ tay chào.

"Xin chào"

"Xin chào, Phat, Phản hồi cho chiến dịch mì MPW tụi chị đã làm xong rồi. Nhưng khun Jeng, anh ấy nói chúng ta phải mang phản hồi này đến cuộc họp nội bộ với team đại diện khu vực của thương hiệu. Vì vậy, tôi phi phải sử dụng tiếng Anh. Giúp phi chút nhé. Lần này không nhiều, chỉ một chút thôi"

"Ah. Vâng..."

"Đợi chút phi sẽ gửi mail cho nhé. Làm ơn hoàn thành trước ngày mai nhé, tăng tốc một chút."

Một trong những điều thực sự bất ngờ....là về phi Ying.

Bởi vì khi khun Jeng bảo là "Tôi đã cảnh báo Khun Ying rồi." Pat nghĩ rằng vị trí phiên dịch của Pat cũng sẽ kết thúc... nhưng hóa ra phi Ying đã không thay đổi dù chỉ một chút một chút và lại tiếp tục đến yêu cầu Pát tiếp tục làm những việc như thế này nữa.

Thực sự muốn biết rằng khun Jeng đã cảnh báo như thế nào khi mà tất cả mọi việc nó vẫn như thế này.

Lúc này, Phát bất lực trong việc từ chối. Pat biết dù có nói gì thì kết quả cũng sẽ như nhau cả thôi. Thế là anh chỉ biết cười khan, và kiếm một công việc để làm.

Ngoài tình hình không khá hơn mà nó còn nặng nề hơn trước. Bởi vì mọi cuộc họp với đại diện thương hiệu đều phải sử dụng tài liệu tiếng anh. Tuần này được cho là một sự thay đổi mới cho cả bộ phận... Phi Ying không chỉ là khách hàng duy nhất của Pat nữa.

Và mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Vì công việc riêng của Phát đã tăng lên kèo theo đó.

"Cuộc họp hôm nay, nhóm Forge đi cùng chúng tôi sẽ là các nhóm Xây dựng thương hiệu, Bán hàng, Marcomm, Chiến dịch, Thương mại & Bán lẻ và PR. Anh ấy sẽ trình bày chi tiết tất cả các sản phẩm F49 và bắt đầu làm việc với các bộ phận của chúng tôi."

Công việc của Phát đã được thêm vào.

Làm việc... mà chỉ có hai người trong nhóm.

"Vâng," Pat đáp, trước khi nhấm nháp một tách Americano nóng. Họ hiện đang ở quán cà phê ở tầng trệt của tòa nhà văn phòng Forge trong khi chờ đợi để đi lên cuộc họp lúc mười giờ. Pat nhấc điện thoại lên và xem giờ. Bây giờ là chín giờ hai mươi phút. Và Pat chỉ cần ngồi đợi với Khun Jeng thêm bốn mươi phút nữa.

Thật là khó xử.

Pat thực sự không thể thở được. Trong mỗi cử chỉ mà bên kia di chuyển tờ báo, lấy tách cà phê và uống. Sự khó xử vẫn tiếp diễn ngay cả khi bầu không khi giữa họ hoàn toàn yên lặng Nhưng những lời nói hung dữ của khun Jeng vẫn khiến Pat tức giận mỗi khi nghĩ tới nó như thế.

Cảm giác tiêu cực đối với sếp dường như là vô tận. Tối nay trở về nhà Pat sẽ phải đọc hàng nghìn bài đăng để tìm bạn tâm giao.

Nhân tiện, Pat đáng lẽ không nên vội vã ra ngoài sáng nay. Nhưng với nỗi sợ bị lạc ở một khu vực xa lạ Pat đã dành nhiều thời gian di chuyển. Nghĩ rằng nếu đến sớm, anh ấy có thể tìm được một chỗ ngồi để chờ đợi, có thể có thời gian ngồi xem series. Nhưng Pat không bị lạc, khi vào đến tòa nhà thì thấy một người đàn ông mặc vest bảnh bao đang ngồi đọc báo ở trong cửa hàng Starbucks. Muốn giả vờ như không nhìn thấy và đi ngồi ở bàn khác cũng không được vì boss này giống như lắp hệ thống phát hiện Pat vậy, anh ta nhìn lên và thấy từ lúc Pat chưa bước chân vào quán.

Pat bật máy tính và đọc nghiên cứu mà anh ấy đã thực hiện. Trong khi bí mật đeo tai nghe, có một màn hình nhỏ trong góc đang mở sê-ri Friends, nhưng không lâu sau đó Pat đã tắt nó đi. Cùng với đó bầu không khí trở nên tốt hơn vì các thành viên khác đã đến.

"Chào Khun Jeng, Nong Phat."

"Xin chào, P'Man"

Trong khi nhóm kỹ thuật số của F49 chỉ bao gồm Pat và Khun Jeng, với tư cách là Đối tác của Forge, Tập đoàn Jian tham gia từ nghiên cứu và phát triển sản phẩm đến sản xuất và tiếp thị, vì vậy các nhóm tham gia sẽ cử đại diện tham gia cuộc họp hôm nay. Bao gồm cả Khun Somsak, giám đốc tiếp thị, cũng đến.

Bầu không khí trong phòng họp lớn hơn nhiều so với tất cả những lần đã đến trước đó. Pat có một chút căng thẳng. Mười hai nhóm Jian đều ngồi cùng một phía, mỗi ghế đều có một tập giấy khổ A4 và một cây bút chì. Một chai nước, một bộ tài liệu tóm tắt. Mọi thứ đều có tem Forge ngoại trừ micro để bàn.

Khi mọi người đã ngồi đầy vào chiếc bàn hình chữ U, đã gần 10 phút trôi qua, phía Forge đã bắt đầu bằng màn chào hỏi và giới thiệu về đội trước khi cử họ sang phía họ. Hôm nay gồm có phi Man quản lý của Markom và khun Jeng cùng với Pat. Đến tham dự dưới sự giám sát của Khun Somsak. Khun Somsak giới thiệu team marketing trước khi chuyển cho team khác.

Sau khi Khun Jeng tự giới thiệu mình một cách thoải mái. Chính thức kết thúc, đến lượt Pat, bắt tay, bấm nút trên chiếc micro phía trước, nghiêng người giới thiệu bản thân bằng một câu đơn giản, dễ hiểu, sau khi ngồi suy nghĩ và nhẩm đọc trong năm phút qua.

"Tôi tên Pat, Điều phối viên Tiếp thị, Nhóm Kỹ thuật số."

Và đó là câu duy nhất được nói ra cho đến một giờ sau cuộc họp kết thúc. Pat chỉ biết lặng lẽ bước đi. Theo mọi người ra thang máy.

Cuộc họp hôm nay chỉ nhằm mục đích giải thích về các sản phẩm trực tuyến như Khun Jeng đã nói, kể về lịch sử của F49 và kế hoạch ra mắt sản phẩm mà Khun Rudee, người đứng đầu Markom từ F49, đã hẹn với nhóm kỹ thuật số của Markom. Jian Group sẽ quay lại để trình bày chiến lược và kế hoạch trong ba tuần tới trước khi họ có thể hoàn thành việc phát triển kế hoạch này. Rồi chuyển sang bước kêu gọi các cơ quan và nhà tổ chức sự kiện nhận bản tóm tắt để tiếp tục công việc.

"Sau khi các chiến lược và kế hoạch được phê duyệt, Khun Ple PR và Nong Yui team chiến dịch sẽ tiếp quản và thực hiện cùng với tôi. Và sẽ hợp tác chặt chẽ với Jian Group đối với nhóm kỹ thuật số. Ngoài công việc ở phòng marketing, tôi có thể phải làm phiền Khun Jeng đến và giúp xem sự kiện, về quảng cáo, truyền thông trước sự kiện.

Khi Pat nghe điều này... cũng bí mật cảm thấy rằng là công việc này quá lớn so đối với một vị trí nhỏ bé như Pat.

Mười một giờ ba mươi, hai chiếc xe của công ty đến đón họ. Pat gần như lên cơn đau tim ngay trước tòa nhà khi mùi nước hoa quen thuộc ập vào. Nó đến từ phía sau và một bàn tay chạm vào vai anh. Cùng với giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng....rất gần:

"Pat lên xe về cùng mọi người. Chiều nay tôi sẽ đến văn phòng rồi hãy nói chuyện."

Gần như, Pat gần như ngất đi.

Khun Jeng di chuyển mà không phát ra âm thanh, anh ấy có lẽ không biết sự thật là Pat cảm thấy sợ, chỉ cần đứng và nói chuyện cũng làm Pat cảm thấy căng thẳng.

Pat không thể trả lời bất cứ điều gì vì Khun Jeng đã đi ngang qua anh và lên một chiếc xe khác với khun Somsak. Trên đường về văn phòng, Pat vẫn lật đi đọc lại bản tóm tắt. Khi bắt đầu kết nối với thông tin có trong đầu. Một số ý tưởng bắt đầu xuất hiện một cách mơ hồ và tôi hiểu lý do tại sao Khun Jeng đã cho tôi rất nhiều nghiên cứu để làm bài tập về nhà. Mắt lần theo danh sách các sản phẩm trên tài liệu, tên thật của nó không phải là mã bí mật F49, mà là 'Fresh & Fine by Forge', một dòng thực phẩm và đồ uống để giải trí. Những hình ảnh này sẽ được bày bán tại Forge Minimart và Forge Cafe tại các trạm xăng.

Theo các chi tiết mà Forge đã thực hiện, Branding trông hiện đại và thú vị. Điểm bán hàng chính là chất lượng vì F49 sẽ là dòng thực phẩm tốt cho sức khỏe sử dụng gia vị cao cấp, không bột ngọt và sử dụng nguyên liệu thô từ nông dân Thái Lan, được xử lý với giá thương mại hợp lý, trong bao bì tự hủy. Tất cả các chi tiết phù hợp với tầm nhìn thương hiệu trong tính bền vững và sự tham gia của cộng đồng.

Sau một tháng làm việc, hôm nay là ngày đầu tiên Pat thực sự bắt đầu cảm thấy vui vẻ, trước khi phát điên lên khi điện thoại rung 2 lần liên tiếp, anh cầm lên thì thấy là dòng chữ của P'Arm, người đã gửi file để dịch công việc. Vô tình đảo mắt một lần.

- --

"Này, phi đã nói rằng anh ấy rất kỳ lạ. Làm việc điên rồ không hiểu chuyện."

"Thực sự á phi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với khun Jeng nữa."

"Chúng ta có hai trợ lý giám đốc trong bộ phận của chúng ta, gần mười nhân viên lâu năm, nhưng anh ta sẽ đưa một sinh viên mới ra trường đến một sự kiện lớn chứ? Tôi hỏi thật?"

"Đúng đúng là anh ấy. Ngay cả khi anh ấy định làm điều gì đó sẽ làm hỏng hình ảnh của công ty, thì cũng là chuyện của anh ấy, công ty này là của cha anh ấy."

Tiếng cười vang lên trong cuộc trò chuyện nho nhỏ.

"Tôi chờ khun Jeng nhé phi, anh có thể ra ngoài cũng được ạ."

"A, tôi đang đợi bữa tiệc buffet cho toàn bộ."

Người lấy hàng tại Talk Moi....ở giữa cửa hàng Uniqlo chi nhánh Central Embassy. Đó không phải là tội lỗi, công đức, nhịp sống hay luật nhân quả. Để Pat tình cờ có mặt ở đây vào giờ ăn trưa như thế này.

Và bởi vì họ chỉ nói chuyện với nhau không để ý xung quanh.

Khi xe dừng trước tòa nhà Pat đi ăn ở Central Chidlom thì nhớ ra khuyến mãi thấy trên Instagram nên ghé qua mua đồ lót. Một cộng một như một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hàng ngày, nhưng Pat không ngờ rằng anh đến và nghe lỏm được những người đang ngồi lê đôi mách về những tin tức nóng hổi của Khun Jeng. Từ nhóm những người quen thuộc đang đứng ở dãy bên cạnh chọn quần áo.

Sinh viên mới tốt nghiệp đi đến một sự kiện lớn?

Cái quái gì vậy.

Nghi ngờ không được lâu. Sau khi đi uống trà sữa trân châu trở lại văn phòng, dường như anh đã tìm thấy nó. Câu trả lời có trong email mới nhất.

Tin nhắn xác nhận để đăng ký Hội nghị thượng đỉnh về tiếp thị kỹ thuật số của Facebook Thái Lan, đây là sự kiện lớn nhất trong năm.

Pat nhớ lại những lời đàm tiếu và bắt đầu xâu chuỗi lại vấn đề một chút, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ.

Tại sao Pat phải đi?

Câu trả lời có lẽ nằm ở người đó. Người đã ngáp với Pat trong thang máy, và vẫn chưa quay trở lại văn phòng.

Pat giữ câu hỏi đó trong khi nghiên cứu thêm. Hai giờ tiếp theo, có một tin nhắn trong Line.

Kittipong A: Hãy đến gặp tôi tại văn phòng của tôi. Tôi sẽ ở đó trong 15 phút nữa.

Trước khi chủ nhân của tin nhắn đó xuất hiện vào thời gian đã định. Bắt đầu bằng cách xem xét lại cuộc họp vào hôm nay, đưa ra một số câu hỏi. Hỏi Pat như giáo viên kiểm tra học sinh. Trao đổi ý kiến

ngắn gọn trước khi kết thúc cuộc thảo luận trong hai mươi phút.

"Tóm lại, vòng này chúng ta sẽ trở lại với thông tin về sự tham gia của người tiêu dùng trực tuyến trên thị trường. Với nghiên cứu sẽ tập trung vào việc hỗ trợ các điểm mạnh của nền tảng sẽ được sử dụng Về phần chiến lược, tôi nghĩ chúng ta cũng nên lên kế hoạch đại khái cho 3-6 tháng."

"Vâng"

"Tôi muốn bạn cập nhật đại khái ý tưởng đầu tiên của bạn với tôi vào thứ Tư tuần này. Thứ Hai tới, chúng tôi có một cuộc họp "brandstorm" với nhóm Markom, nhưng tôi không muốn quá gắn bó với ý tưởng đó theo cách như vậy quá nhiều. Ngay cả khi cuối cùng chúng ta có cùng một Key message, nhưng khi trực tuyến, cách tiếp cận của mỗi người sẽ khác nhau."

"Vâng, Thứ tư khi nào thì thuận tiện cho khun Jeng?"

"Pat có thể kiểm tra với khun Pang. Tôi không chắc vì cũng có các cuộc họp của các sự kiện khác, nhưng tôi nghĩ vẫn còn một chỗ trống vào buổi chiều."

Pat gật đầu và giơ tay chào một lượt. Nhưng... trước khi rời khỏi phòng, Pat đã có một chút ngập ngừng để hỏi một câu hỏi vẫn còn trong đầu.

"Khun Jeng khap."

"Vâng?"

"Trong e-mail, uh, về sự kiện Facebook vào thứ Sáu tuần này."

"..."

"Pat nhận được email nói rằng Pat đã đăng ký rồi. Nhưng Pat chưa bao giờ đăng ký, chưa bao giờ được mời..."

"Bộ phận của chúng ta đã nhận được email mời từ Facebook Thái Lan, vì vậy tôi đã yêu cầu Khun Pang điền email của bạn."

"À...vâng, và là Pat-"

"Vậy câu hỏi là sẽ đi hay không đi?"

Nó như thế nào vậy chứ? Nói một cách tử tế, điều đó nó thật sự khó sao?

Nắm tay anh siết chặt và Pat chỉ biết tức giận trong lòng... Pat chỉ hỏi vì anh không biết liệu có khả thi hay không, cũng không thấy có ai giới thiệu hay hướng dẫn gì cả. Đột nhiên, khun Jeng đến trói tay bảo thư ký đăng ký cho Pat đi tham gia sự kiện. Khi hỏi Pat chỉ muốn kiểm tra lại sự thiết yếu của bản thân. Khun Jeng, chỉ cần trả lời. Tại sao lại mỉa mai? Muốn chứng tỏ mình là người rất giỏi trong việc châm biếm, phải không?

"Nếu khun Jeng nhất quyết phải đi. Pat sẽ đi."

Pat có khỏe không ư.

Sau khi khóc ở lần trước Pat đã năng cao kỹ năng chịu đựng của mình. Mặc dù tay vẫn còn run nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được. Pat có thể nói rằng Pat rất dũng cảm. Pat cực kỳ dũng cảm.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt dữ dội nhìn lại.... tất cả những gì có thể làm là nhìn xuống cúc áo sơ mi của mình.

"Lịch trình làm việc của chúng ta sẽ bắt đầu lúc 11 giờ," Khun Jeng nói, "Nhưng phiên nói chuyện bắt đầu lúc 1 giờ chiều. Chúng ta sẽ rời khỏi đây muộn nhất là 11 giờ. Tôi sẽ lái xe đi. Bạn cần phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng"

"Còn những người khác?"

"Vâng?"

"Ai đi với..." chúng ta...? Nó xém chút nữa rơi ra, tức là nó là đại từ chính xác.... phải không? Nó là chữ us mà sao khi sang tiếng Thái chúng tôi, nó nghe có vẻ đáng sợ như địa ngục...

"Không," nhưng không để Pat do dự gì nữa. Khun Jeng như thể đã đoán được và tiếp tục nói. Đó chỉ là một câu trả lời ngắn gọn. Điều đó khiến Pat cứ ám ảnh đến trằn trọc không ngủ được "Chúng ta đi hai người".

Sáng thứ sáu, Pat thức dậy khi trời còn nhá nhem tối. Quay qua cầm điện thoại lên xem giờ...bốn giờ sáng.

Lo sợ đến nỗi thực sự không thể ngủ được....

Công việc hôm nay là một sự kiện lớn. Nhưng không phải sự kiện trang trọng cần phải hóa trang nhiều. Vì sáng nay có nhiều thời gian và vì sợ sẽ có chuyện quái gì đó xảy ra với quý ngài đậu hủ.

Rất quyết tâm. Gió từ tàu điện khi chạy đến ga Chala làm cho tóc mái của Pat xõa tung, và ly latte nóng vào buổi sáng sánh bắn lên chiếc áo sơ mi của Pat một điểm màu xám nhạt.

Mệt mỏi với sự tự tin của chính mình. Đây chính là nỗi sợ hãi khi phải ra ngoài làm việc cùng khun Jeng lần đầu tiên. Hơn nữa chỉ có hai người. Pat vẫn không thể ngăn đôi tay của mình run rẩy khi khoác lên mình chiếc áo blazer màu đen. Chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi tòa nhà, tuột tay vài ba lần trước khi có thể nhét bút và sổ vào túi xách.

Nhưng nỗi kinh hoàng của buổi sáng vẫn chưa kết thúc. Khi đi xuống đến xe của Khun Jeng ở bãi đậu xe. Chỉ cần nhìn thấy đó là chiếc Porsche Cayenne màu xanh ánh trăng là Pat đã cảm thấy sợ hãi. Sợ rằng liệu rằng việc mở cửa hay bước lên xe Pat sẽ vô tình làm vỡ hay làm bẩn xe. Thì hậu quả chắc chắn là Pat phải làm việc để trả nợ tại tập đoàn Jian trong năm trăm năm tới.

Xe của khun Jeng, sạch sẽ từ trong ra ngoài. Khiến Pat không thở nổi trong suốt thời gian đi xe. Và Pat không muốn ngồi trong này lâu một chút nào hết nhưng tình hình giao thông lại không tốt (tắc đường). Pat chỉ có thể nhìn chằm chằm và đếm theo ánh đèn giao thông tại ngã tư Asoke đợi từng giây trôi qua.

"Ngồi được không vậy?"

"Xin lỗi..." giật mình khi nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, Pat ngay lập tức quay sang chắp hai tay lại.

Trước khi đặt tay xuống khi anh ấy nhận ra rằng vừa rồi.... Pat không bị Khun Jeng đánh.

Khun Jeng nhìn lại với đôi lông mày nhíu lại. Và đột nhiên.. Suy nghĩ của Pat vụt bay mất bởi vì Pat muốn hỏi bác sĩ nào đã tiêm Botox cho khun Jeng. Ba mươi lăm tuổi, cau có nhưng trán không có nếp nhăn. Nhưng vẫn trông rất tự nhiên.

Khun Jeng có thể là nỗi tức giận trong lòng Pat bấy lâu nay, nhưng giờ đây Khun Jeng đã có thêm một vị trí khác, là nguồi động lực của Pat. Vì Pat muốn về già mà vẫn có tiền để nuôi bản thân như vậy, Phát muốn giàu có.

"Tôi chỉ hỏi liệu bạn có thể ngồi không. Tôi thấy rằng bạn đang căng thẳng," Khun Jeng tiếp tục. Pat thoát khỏi ý tưởng tiêm Botox và trở nên xấu hổ vì tư thế ngồi kỳ lạ của chính bản thân mà người kia để ý thấy, "Bạn có thể điều chỉnh ghế trên bộ điều khiển bên dưới, ngay bên cạnh nó."

"Vâng, cảm ơn ạ."

Trên thực tế, khi cúi xuống để nghiêng người ngồi như thế này vẫn ổn nhưng khi nhận được lời khuyên thì nên làm theo như chủ xe dặn một chút. Pat ngả ghế thêm một chút để nhận thấy như vậy đúng là thoải mái hơn. Cái lưng mỏi mười lăm phút nay như được xoa dịu.

Sờ mó một chiếc ô tô đắt tiền, điều hòa mát rượi, mùi nước hoa Karmakarmet thoang thoảng, thật thư thái và dễ chịu...

Thoải mái đến nỗi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Thật lòng cảm ơn bản thân đã không chảy nước miếng. Pat bước đi trong trạng thái buồn ngủ và chóng mặt, xuống xe, đi theo Khun Jeng vào khách sạn.

Sự kiện được tổ chức trên sàn phòng khiêu vũ. Sau khi đăng ký, họ nhận được một huy hiệu để đeo vào cổ rồi bước vào khu vực phía trước hội trường.

Thời gian đang là buổi trưa phòng hội thảo vẫn chưa mở cửa cho khách. Thế là mọi người vẫn tiếp tục đi về phía trước, cũng không đứng cùng nhau. Bởi vì như thường lệ đối với các sự kiện của Facebook, thường có nhiều hoạt động trước sự kiện. Cả 2 khu chụp ảnh đẹp và một khu trưng bày cho các sản phẩm khác nhau.

Sự kiện này là một sự kiện lớn trong năm, vì vậy có một gian hàng lớn để quảng bá Instagram, nằm riêng biệt. Theo xu hướng năm nay, Facebook đã tập trung vào việc hiển thị các trường hợp sử dụng các story trên IG trong kinh doanh. Gian hàng này có vẻ hấp dẫn. Đặc biệt vì nó được tổ chức thành một khu vực chụp ảnh với các đạo cụ. Được trang trí một cách dễ thương với các sticker và nhiều thứ khác như IG story.

Dù đang làm việc ở Thái Lan lại khiến Pat cảm thấy tương tự như đang làm việc ở Singapore. Bầu không khí quen thuộc khiến Pat thầm nghĩ về khi anh ấy còn là một nhân viên, anh ấy phải chạy xung quanh cho đến khi đau đầu, nhưng nó rất vui. Pat dự định sẽ chơi ở từng gian hàng và đợi đến lúc nghe hội thảo. Nhưng trước tiên trước khi được làm bất cứ điều một cách gì vui vẻ hoặc thậm chí nhặt cánh gà từ đĩa thức ăn và được gặm một cách thoải mái.

Pat muốn biết...khi nào thì Khun Jeng ngừng theo dõi anh ấy.

Nhờ kỹ năng đánh máy nhanh của mình. Nhanh chóng hoàn thành đăng ký và trốn thoát khỏi sự chú ý của người đã bước vào sự kiện trước đó. Nhưng Khun Jeng vẫn tìm kiếm thấy, đi theo tìm để làm gì cơ chứ. Pat suýt nữa thì mắc nghẹn miếng bánh mì vừa nhét vào miệng lúc nãy.

Mặc dù là đến chung với nhau dưới danh nghĩa cùng một công ty, Pat biết điều đó.

Nhưng hãy dõi theo nhau trong yên lặng. Kiểu này thật là khó xử. Giống như khun Jeng khi thường xuyên tham gia các sự kiện như thế này Pat nghĩ rằng anh ấy sẽ có một nhóm người quen nên đi lại và nói chuyện như người lớn, không nghĩ rằng anh ấy sẽ đi theo và không nói gì.

Nó thực sự phiền phức. Khun Jeng hành động như thể đang tìm ra lỗi lầm hay sợ thằng Pat làm chuyện xấu làm hỏng tên tuổi công ty hay gì luôn không biết.

Pat không thoải mái với sự im lặng và việc bị âm thầm theo dõi như thế này. nhưng khi Khun Jeng lên tiếng. Pat đã hành động vụng về hơn trước.

"Bạn sẽ chụp ảnh chứ?"

"Vâng?"

"Chụp ảnh?" Pat nhìn vào bàn tay chỉ vào khu vực chụp ảnh trước khi lắc đầu.

Không ạ Khun Jeng muốn chụp ảnh ư?"

"Không, tôi chỉ hỏi, nghĩ rằng bạn có thể muốn chụp một bức ảnh."

"..."

"Những người trẻ sẽ thích chụp những bức ảnh như thế này."

Khun Jeng có thể nói điều gì đó mà không suy nghĩ gì cả. Nhưng khi nghe thấy từ chụp ảnh Pat cảm thấy muốn chia sẻ quan điểm của mình rằng chụp ảnh bằng tính năng IG Story thì không. Vâng, đó không còn là một trò đùa và Facebook đã cố tình tạo ra sự tương tác này tại sự kiện. Nó nhằm mở ra cơ hội tách biệt thế hệ cấp cao là chủ sở hữu thương hiệu và đại lý làm quen với việc sử dụng các câu chuyện trên IG. và nhìn thấy tiềm năng thị trườngnhiều hơn nữa.

Nhưng mọi suy nghĩ đều bị cắt ngang khi ánh mắt anh rơi vào cô gái nhỏ. Mái tóc vàng dài ngang lưng của cô ấy trông quen quen. Thẻ tên nhân viên treo quanh cổ, làm cho Pat trở nên chắc chắn rằng anh ấy không nhầm. Anh ấy quay sang nói với Khun Jeng rằng anh ấy đã xin lỗi trước khi rồi đi và sau đó tiến tới đi và chào người phụ nữ đó.

"Phi Nat?"

"Pat? Này, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào, em yêu?" (How have you been, honey?)

Phi Nat hào hứng ôm chầm lấy anh trước khi kéo Pat nói về những cập nhật trong cuộc sống. Khi Pat đi thực tập ở Singapore, P'Nat là quản lý dự án cùng team, lúc này P'Nat vẫn làm việc ở đó nhưng chỉ bay đến để xem xét sự kiện này.

"Pat đi cùng boss, người có khuôn mặt hung dữ đó." Sau khi hỏi công việc mới, khi P'Nat hỏi anh ấy đi cùng ai, Pat bí mật chỉ về phía Khun Jeng, người đã đứng dậy. Bỏ tay vào túi quần trong khi đọc biển báo tại gian hàng Instagram. Có một chút sốc khi P'Nat phản ứng bằng một cú đánh nhẹ vào cánh tay Pat.

"Damn you! Đẹp trai quá, người này chắc chắn là người mà nhân viên đăng ký đã nói tới trong nhóm."

"Đã nói tới gì ạ?"

"Nghiêm túc đấy, không tin hả để mở cho xem."

Phi Nat lấy điện thoại ra và thật sự mở cuộc trò chuyện cho xem. cho đến khi Pat thầm lạnh sống lưng, anh ấy sợ rằng mình sẽ bị Khun Jeng nguyền rủa. Pat tắt máy thoát khỏi cuộc trò chuyện trước khi chuyển chủ đề trở lại về công việc. Nhưng cũng chỉ nói chuyện được một lúc thì cũng phải chia tay vì Phi Nat bị gọi đi vì có việc.

Theo thông báo, chỉ còn mười lăm phút nữa là cánh cửa phòng hội nghị sẽ mở ra. Người trong sự kiện đông đến nỗi Pat không thể nhìn. Cùng với sự vui mừng, Pat quay lại và bước về bàn thức. Đùi gà đút lò sốt cà chua vừa được mang lên. Và cảm ơn lòng tốt của khách sạn đã bọc giấy bạc vào cán xương để cầm. Pat có thể cắn miếng đùi gà một cách vui vẻ mà không lo bị bẩn. Sau khi đặt bốn miếng vào đĩa, một đĩa khác là nem rán.

Nhưng bắt đầu ăn chưa được bao nhiêu. Tiếng thông báo của sự kiện đã biến sự thích thú đối với đĩa thức an thành sự áp lực.

"Xin chào tất cả các vị khách quý. Chào mừng bạn đến với Hội nghị tiếp thị kỹ thuật số của Facebook. Hội nghi của chúng ta sẽ diễn ra trong khoảng năm phút nữa. Kính mời các vị khách quý đến tham dự sự kiện...."

Chuyện gì vậy còn 15 phút nữa cơ mà...

Một số ít người trong bữa tiệc bắt đầu bước vào cánh cửa phòng hội nghị vừa mở, và mặc dù hầu hết họ vẫn đang đi bộ, nhưng khi đám đông bắt đầu thưa dần.... Pat sợ rằng việc đứng ăn gà ở cạnh bàn cooktail chỉ có một mình sẽ bị một ai đó nhìn thấy---

Chính nó! Làm sao đây! Tới rồi!!

Chuẩn bị bị mắng đi, Pat tự nhủ trong lòng sau khi ánh mắt chạm vào khun Jeng. Pat vội vàng xử lý xong miếng gà đầu tiên và tiếp tục với miếng thứ hai, nhưng... không kịp... Bởi vì chỉ với ba bước khun Jeng đã đến đứng lại cạnh chiếc bàn. Từ góc độ đang cuối xuống ăn gà, Pat chỉ nhìn thấy chiếc cà vạt của người kia, Nhưng chỉ có thế thôi cũng đả đủ đáng sợ rồi.

"Đươc chưa vậy bạn có thể để nó sang một bên trước." Khun Jeng nói với Pat khi thông báo vang lên to hơn một lần nữa. Nghe vậy, tôi càng không bỏ xuống được. Thêm vào đó, trong đầu tôi vấn đề ô nhiễm từ thức ăn thừa vẫn hiện lên trong đầu tôi và Carbon Foodprint mà tôi đã từng làm nhiều nghiên cứu về nó, nhưng miệng tôi đang bị nhồi đầy những miếng gà không rảnh để giải thích.

Bây giờ Pat sẵn sàng bị Khun Jeng mắng mỏ, nhưng sẽ không làm điều gì trái với đạo đức của tâm trí. Khi miếng thứ ba kết thúc, Pat rút khăn giấy từ chiếc ly giữa bàn để lau miệng và không biết lấy dũng khí ở đâu mà đưa chiếc đĩa đựng chả giò cho khun Jeng.

"Giúp tôi ăn một ít với."

- --

Hai giờ nói chuyện nhanh chóng trôi qua khi Pat chăm chú lắng nghe, và ghi chép thật nhiều. Trên thực tế, nội dung chính của sự kiện này cũng giống như sự kiện Pat đã từng làm khi thực tập tại Facebook Nhưng chỉ khi tổ chức ở Thái Lan mới có thông tin và danh tính số lượng của thị trường Thái Lan đến nhiều hơn. Bao gồm cập nhật các xu hướng mới trong vài tháng qua.

Trong khi ghi chép, Pat đã liên kết một số phần với nghiên cứu của Forge và tóm tắt về F49. Thật tuyệt khi được ở đây hôm nay. Nếu về nhà và ngồi đọc mọi thứ cẩn thận, sẽ có nhiều thu hoạch hơn nữa.

Sau hai tiếng đồng hồ... Pat bắt đầu quen với ánh mắt của người bên cạnh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn mình, không hiểu sao lại nhìn chăm chăm như thế. Nhưng ngay cả khun Jeng cố tìm kiếm điều gì thì Pat cũng không quan tâm nữa. Bởi vì Pat quan tâm hơn đến cuộc nói chuyện trước mặt hơn là cứ phải ngồi căng thẳng vì sợ bị bắt lỗi trong suốt thời gian như thế.

Khi đến giờ nghỉ giải lao, Khun Jeng xin phép đi vệ sinh. Pat có thể thở phào một lúc rồi bí mật dừng lại để ra ngoài uống nước. Pat bắt đầu thấy việc sắp xếp khu vực đồ ăn cho sự kiện cocktail trong buổi giao lưu kết nối buổi tối trông rất nghiêm túc, nhân viên khách sạn bưng những xe hoa quả, quầy pad Thái, gỏi đu đủ đi ra đúng với chủ đề ẩm thực đường phố mà P' Nat lén lút nói cho nghe là Pat nhất định không được bỏ qua.

Chắc chắn Khun Jeng dường như không thích bất cứ điều gì như thế này, và Pat sẽ để anh ấy về nhà. Trong khi đó, Pat sẽ ăn tất cả thức ăn từ mọi ki-ốt để tiết kiệm tiền cho bữa ăn tối ngày hôm nay.

Pat bỏ lỡ phần kết thúc vì quá buồn đi vệ sinh nên anh phải xin phép ra ngoài trước. Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy rằng buổi hội thảo đã kết thúc. Sự hối hả và nhộn nhịp tràn ngập xung quanh khi những người trong phòng hội thảo đang dần bước ra ngoài. Đồng thời, Pat ngửi thấy mùi trứng tráng từ gian hàng cạnh cửa bên trái. Ở phía đối diện là góc bán gỏi đu đủ, khách sạn này thực sự rất thú vị.

Pat cảm thấy biết ơn vì sự thông minh của bản thân vì đã mang theo tất cả mọi thứ mà không để lại cái túi nào ở bên trong. Bởi vì đây là một cơ hội tốt để tạm biệt với khun Jeng mà không cần phải nói lời tạm biệt có thể yên tâm dạo quanh sự kiện. Pat vui vẻ nghĩ trong khi đi bộ đến gian hàng trứng tráng nhưng sau đó phải cúi xuống trốn sau xe ngay lập tức.

Sao lại vẫn cố gắng gặp lại nhau như thế này...

Rồi tại sao khun Jeng lại có thể đẹp trai nổi bật trong khi đi bộ ra giữa hàng trăm người và vẫn có thể nhìn thấy Pat..

"Khun Pat?"

Và khun Jeng...cũng thật là tốt khi đến tìm Pat...

Phát hắng giọng và cau mày đứng dậy sau khi giả vờ cúi xuống buộc dây giày. Vì đôi giày da Pat đang đi không có dây buộc, đành phải đưa tay lên phủi áo. Liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trước mặt trong nháy mắt, anh cụp mắt xuống. Trước khi nhướn mày khi người bên kia đưa một chiếc túi vải màu đen.

"Khi bạn ra ngoài, họ phải làm một cuộc khảo sát và lấy một món quà lưu niệm, nhưng tôi có lẽ sẽ không sử dụng nó", Khun Jeng trả lời, cầm một chiếc túi vải đưa cho Pat. "Bên trong có một cái túi, bút và sổ"

Nhưng trước khi có thể trả lời bất cứ điều gì, một giọng nói khác của nhân viên ở quầy hàng đã thu hút sự chú ý của anh trước.

"Tôi có thể lấy gì cho anh đây?"

"Uh.." Phát quay trái nhìn phải trước khi lựa chọn trả lời một điều quan trọng hơn. "Cơm trứng ốp la ạ... Cảm ơn khun Jeng"

Pat nhận lấy túi vải. và đứng đó cứng đờ. Đợi đến khi nhận cơm trứng ốp la sau đó bước ra ngoài và đi thẳng đến một trong những bàn cocktail trống.

Nhưng tại sao khun Jeng vẫn đi theo làm gì...

Pat đứng ăn cơm ốp la và tự hỏi trong đầu....sẽ thật thô lỗ nếu Pat hỏi khun Jeng rằng... "Anh không về nhà sao?"

Cho đến khi cơm trứng ốp la gần hết trên đĩa. Pat cảm thấy khó xử khi phải đứng và ăn khi có sự hiện diện của khun Jeng gần bên. Trước khi Pat rời đi và tiến tới quầy Pad Thai, cuối cùng Pat cũng quyết định hỏi.

"Khun Jeng không về nhả ạ?"

Trái tim tôi đập mạnh nhất trong đời và chuẩn bị cho việc sẽ bi nguyền rủa Ba, hai, m---

"Chờ bạn no đã"

...

Đây không phải là khun Jeng phải không? Đây là ai.....

"Vâng?"

"Khi nào bạn no, Chúng sẽ trở về cùng luôn." Được rồi, chỉ một giây thôi sau đó lại bắt đầu trở lại là Khun Jeng. Bắt đầu gây áp lực rằng phải đợi Pat ăn no trước để có thể về nhà.

"Đừng bận tâm ạ khun về trước đi, chút nữa Pat sẽ tự về."

"Tôi muốn nói thêm một chút về công việc."

Ah....ok, đây chính là khun Jeng người thật giọng thật.

Pat làm phiền khun xem lại thời gian một chút. Bây giờ là sáu giờ ngày thứ Sáu. Kéo Pat đi làm cả ngày rồi còn gì để nói!

"Vâng" măc dù la hét trong lòng, nhưng cuối cùng Pat cũng trả lời vì anh đã chán tranh cãi, nhưng không thể cưỡng lại việc đưa ra cho mình một cách để yêu cầu sự riêng tư. "Khun Jeng có đói không. Hoăc đi dạo xung quanh hay...?

"Tôi đã đi qua tất cả các gian hàng, quét mã QR Code và tải tất cả thông tin rồi"

"Tìm gì ăn không ạ Pat ăn cơm trứng ốp la ngon lắm." Vẫn chưa từ bỏ ý định, đảo mắt chuyển câu hỏi với giọng trầm hơn một chút. Người trước mặt dường như không bị thuyết phục chút nào. Khun Jeng lắc đầu.

"Tôi không ăn đồ chiên rán."

R.. Rồi món nem rán mà đã ăn với Pat trước đó, chúng được luôc ư?....

Pat cạn ý tưởng để viện cớ nhưng Khun Jeng dường như cũng đã tìm ra cách, anh ấy nói rằng muốn đi xem các quầy bán trái cây trên con đường đó. Sau đó Pat có thể thoải mái xếp hàng ở góc pad Thai.

P'Nat bí mật dừng lại để trò chuyện và chụp ảnh trước khi tiếp tục chạy việc tiếp, Pat đã ăn mọi thứ anh ấy muốn trước khi kết thúc bằng một cốc tráng miệng. Trên thực tế, Pat muốn ăn thạch sương sáo lắm, nhưng lại bị ám ảnh bởi sự cố lần trước, nên định chọn chè khoai dẻo Nhưng khi đến quầy hàng thì chè khoai dẻo đã hết. Cuối cùng, Pat chọn ăn thạch sương sáo, Pat đi đến chiếc bàn trống và tiếp tục ăn trong khi đưa mắt nhìn quanh địa điểm.

Cái bàn này gần với khu chụp ảnh vẫn đông người, Pat nhìn và ăn thạch sương sáo trước khi quyết định tạm dừng ăn và đi qua để giúp đỡ nhóm sáu người đang cố gắng chụp một bức ảnh nhóm với một bức ảnh tự chụp có vẻ hơi khó khăn.

"Tôi có thể giúp chụp ảnh không?"

"Wow, vậy thì tốt quá rồi. Cảm ơn nhé" Khun phi, chủ nhân của chiếc điện thoại đưa mình cho Pat. Pat cười với anh trước khi lùi lại và đưa ra lời khuyên về cách đứng cho vừa khung hình. Chụp ảnh tĩnh xong, Pat thử rủ mọi người quay boomerang mọi người có vẻ rất vui mừng. Mọi người đã cười rất nhiều khi Pat bảo di chuyển qua lại không ngừng.

Sau khi chụp ảnh, Pat đưa ra lời khuyên về cách chỉnh sửa ảnh theo các ví dụ trên màn hình. Các cuộc trờ chuyện bắt đầu từ lúc đó.

"Tốt quá, trước đây tôi chỉ đăng những bức ảnh bình thường. Tôi mới nhận ra rằng nó có thể làm được nhiều như thế này."

"Vâng, thực ra mấy chức năng này chơi không chỉ cho vui mà còn có thể dung để làm nội dung quảng bá thương hiệu", Pat bắt đầu kể lể anh thấy nó quan trọng vì lý do gì. Trong một công việc như thế này, nên có một cuộc trò chuyện nhỏ liên quan đến kinh doanh. Khi người trước mặt họ có vẻ quan tâm đến Pat, anh ấy tiếp tục, "Instagram đã phát triển một nền tảng để phục vụ mục đích này. Về mặt kinh doanh, nhiều hơn nữa trong năm qua."

Hàng loạt câu hỏi bất ngờ được hỏi ra sau đó. Pat dựa vào thông tin mà anh biết đã bao gồm những câu chuyện mới vừa nghe trao đổi ý kiến

với nhóm của khun phi.

"Thông tin rất hay, ông thấy chưa, tôi đã bảo rồi hãy ngồi và lắng nghe nhưng lại đòi ra ngoài đi ăn."

"Ôi cũng ngồi nghe rồi nhưng buồn ngủ á. Nhân tiện xin hỏi bạn tên gì? Bạn làm việc ở Facebook ư?"

"Tên là Pat ạ, không, Pat không làm việc ở Facebook. Pat là khách mời tại sự kiện như mọi người thôi"

"Ồ vậy ư, vậy bạn đang làm viêc ở đâu? Tài năng quá. Trông vẫn còn trẻ. Học thức nhiều. Khuôn mặt cũng rất đẹp trai nữa."

"À, cảm ơn." Bí mật có chút xấu hổ vì đời nào có người khen mình đẹp trai một lần. Pat đang làm việc tại Jian Group. Đây là công ty nhập khẩu hàng tiêu dùng nhanh và cũng là đối tác F&B cho trạm xăng Forge."

"Ồ, tôi cũng là khách hàng của Forge." Khun Phi tiếp tục nói trước khi giới thiệu tên mình tên là là Na. Anh ấy cũng là quản lý tại một công ty nhập khẩu, nhưng là nông sản. Khi nói về sự khởi đầu làm tiếp thị trực tuyến chúng ta có thể nói chuyện trong một thời gian dài.

Quay đi quay lại, anh ấy gọi thêm một người bạn nữa vào nói chuyện cùng. Cuộc nói chuyện kéo dài không lâu và kết thúc bằng cách trao đổi danh thϊếp.

"Tìm hiểu về nhau nhé. Nếu có cơ hội hãy làm việc cùng nhau trong tương lai."

"Cảm ơn phi Na. Rất hân hạnh được gặp phi."

Pat giơ tay chào, vẫn còn một chút phấn khích. Bởi vì danh thϊếp vừa nhận được sử dụng lần đầu tiên. Và đó không chỉ là lần đầu tiên của Jian Group. Cũng là lần đầu tiên Pat nhận được danh thϊếp trong cuôc sống.

Pat nở một nụ cười lớn trước khi quay lại bàn. Nhưng thạch sương sáo của Pat.... đã được dọn dẹp.

Những người trong bữa tiệc bắt đầu giảm đi một chút, nhưng họ vẫn đi loanh quanh khá nhiều. Pat đi thẳng vào hàng của thạch sương sáo. May mắn thay, nó vẫn chưa hết. Thế rồi Pat bưng chén sương sáo mới đứng ăn cạnh quầy hàng. Như thể Pat đã quên mất Khun Jeng từ lâu, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm vì không nhìn thấy người kia trong tầm mắt.

Nhưng...à...nó không thực sự quan trọng. Pat không biết làm cách nào mà khun Jeng có thể thiêng đến vậy. Bởi vì ngay khi Pat nhìn lên từ cốc thạch sương sáo, anh ấy đã nhìn thấy một chiếc đậu phụ khổng lồ đang nhẹ nhàng đi về phía mình.

Và...à...sẽ không có gì đáng sợ nếu Pat không giữ phần thạch sương sáo còn lại nửa cốc trong tay. Và hôm nay khun Jeng lại đi đôi giày đó..! Ok Pat chỉ để ý rằng khi nhìn thấy nó Pat cảm thấy rất vui vì nó không bị hỏng. Nhưng khun Jeng, đừng lại gần nữa.

Dừng lại! Đứng! Tại! Đó!

Đừng để vết đen trong cuộc đời của Pat lặp lai vào lúc này.

"Pat đi đâu thế?" Việc Pat cầm một cốc thạch sương sáo bước đi nó sẽ trông thực sự kỳ lạ. Nhưng khun Jeng không nghĩ rằng việc kỳ lạ hơn là khun Jeng đi theo Pat như thế này và vẫn không ngừng gọi "Khun Pat"

Pat tăng tốc khi giọng nói của khun Jeng theo sau càng ngày càng gần, cho đến khi cuối cùng Pat không thể tìm được cách nào để đi tiếp khi bị kẹt trong một nhóm người. Cuối xuống và đứng sau phông nền để chụp ảnh và vì dừng lại đột ngột. Pat sau đó quay lưng lại giật mình phát hiện người đi theo mình đã dừng lại cách mình một bước chân, anh lập tức lùi lại một bước.

"Khun đang làm gì?" Thanh âm hung dữ càng thêm đáng sợ. Pat nhìn lên một lúc rồi tiếp tục nhìn xuống đất. Pat nắm chặt cốc thạch sương sáo trước khi thở dài và lùi lại một bước nữa. Nhưng Khun Jeng lại tiến gần hơn cho đến khi anh thốt lên.

"Khun..đừng tiến đến đây."

"Khun có chuyện gì vậy?"

"Bước lùi lại"

"Để làm gì?"

"..."

"Đây, khun Pat-"

"Khun muốn bị thạch sương sáo đổ vào lần nữa hay gì...!?"

Pat vô tình cao giọng đáp lại. Và, tất nhiên, việc nói to tiếng với khun Jeng...đó là một hành động nhỏ. Điều đó đòi hỏi rất nhiều năng lượng và năng lượng tâm linh nên Pat hoàn toàn mất tập trung vào việc cầm cốc thạch sương sáo. Nhưng lần này, Pat không làm đổ nó lên Khun Jeng. hoặc đổ trên sàn nhà hoặc một cái gì đó.

"..."

Bởi vì Pat tự làm bản thân mình ngập trong ly thạch sương sáo.

Trong nhà vệ sinh của một khách sạn sang trọng, nó có mùi như spa. Điều hòa bật mát lạnh Pat đang dùng một chiếc khăn tay nhỏ vắt sạch nước dưới vòi trước khi chà lên vết ố to màu nâu trên ngực áo sơ mi màu kem....nhưng chỉ chà có hai ba lần, Pat vô tình bật ra một tiếng thở dài.

"..."

Ánh mắt người phía sau làm Pat bối rối đến nỗi không thể chịu đựng đươc nữa.

Này, khun sẽ đến..."

Tại sao bạn đứng đó xem?

Câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh. Không dám nói ra sẽ khiến bản thân càng xấu hổ hơn.

Coi chừng?

Điên rồi sao, làm sao có thể nói những lời như vậy?

Và đây.... điên rồi ư? Khun Jeng có điên không? sẽ đứng và xem Pat rửa thạch sương sáo khỏi áo để làm gì?!

Pat không biết phải nói gì tiếp theo. Nhưng thay vì đôi chân muốn trốn thoát thì tay lại phải lau áo cùng với tiếng thở dài. Lần này có vẻ như Khun Jeng đã nhận ra bởi khi Pat soi gương lần nữa thì thấy người bên kia vừa bước ra ngoài. Pat cảm thấy nhẹ nhõm hơn liền lấy lại bình tĩnh và cởi 3 cúc áo trên cùng để lau sạch vết siro dính trên người.

Pat bước ra ngoài trong tình trạng áo ướt đẫm. Pat thấy khun Jeng với khuôn mặt đẹp trai đang đứng bỏ tay vào túi quần trước cửa phòng vệ sinh. Nhưng vì ý định ăn uống chưa hoàn thành nên Pat tiếp tục cuối đầu bước qua khun Jeng trước khi đi qua phía bên các quầy đồ ăn.

Đồ ăn mặn và món tráng miệng Thái Lan đã được thu thập. Bây giờ, chỉ còn lại những chiếc bánh nhỏ. Pat lấy bánh phô mai mâm xôi và bánh xoài như một món ăn phụ.

Đặc biệt...rồi điều gì khiến khun Jeng lại tiếp tục bước theo tới để làm gì!

"Khun Pat, đủ rồi." Giọng nói hung dữ khiến bàn tay đang cầm đĩa và kẹp bánh run lên một chút, nhưng có lẽ là do bầu không khí không giống trong văn phòng và vì quen nhau cũng được một thời gian đủ cho Pat bắt đầu quen thuộc với sự hung dữ của khun Jeng, cộng thêm Pat tham ăn nên dám ngó lơ đối phương rồi kẹp phần tráng miệng.

"Pat "

"..."

"Trở về được rồi, tối thứ sáu, nếu chạy xe về muộn chúng ta sẽ vướng kẹt xe".

"Khun Jeng về trước đi ạ".

"Tôi đã nói rằng có chuyện công việc cần thảo luận với bạn."

"Nhưng giờ là tối thứ Sáu! Khun Jengggg."

"Em ơi, có thể gói một ít lại để mang về nhà được không?"

Chiếc đĩa đầy bánh trên tay được boss kéo ra đưa cho nhân viên để đóng gói mang về nhà. Pat chỉ biết cụp mắt nhìn một cách đau khổ, trước khi quay sang nhìn khuôn mặt hung dữ của người bên cạnh. Trong khi miệng thì há hốc, không nói được gì.

- --/---

Phản ứng như vậy là tất cả ư.

Người đàn ông trẻ suy nghĩ trong đầu với hình ảnh đập vào mắt. Suýt chút nữa thì bật cười khi bắt gặp ánh mắt tròn xoe nhìn món tráng miệng mà bị anh rút ra khỏi tay, gửi cho nhân viên khách sạn. Nó giống như một khán giả quần vợt bên sân không thể rời mắt khỏi quả bóng đang được đánh.

Anh bước đến quầy bar và chờ đợi, trước khi nói lời cảm ơn khi nhân viên giao hộp bánh đựng trong túi ni lông. Jeng biết một tổ chức toàn cầu như Facebook có chính sách phát triển bền vững, một trong số đó là giảm ô nhiễm từ thức ăn thừa. Và khách sạn có lẽ đã được thông báo về vấn đề này rồi. Vì vậy, sẽ không có gì đáng xấu khi mang về nhà một hộp thức ăn còn dư.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân theo sau khi tôi đến trước thang máy. Tôi bước vào cửa thang máy đang mở ra trước khi trao bịch bánh cho người đi theo sau. Nhận được phản hồi bằng giọng nói cảm ơn nghèn nghẹn cổ họng cùng với vẻ mặt nhăn nhó. Khuôn mặt mà nhìn thấy hầu như mỗi ngày cho đến khi bắt đầu cảm thấy quen mặt.

Mặt mày cau có...

Không giống như Pat khi cười rạng rỡ nói chuyện với quản lý cấp cao đó. Hoặc với một nhóm khách tại sự kiện mà Pat tình nguyện giúp chụp ảnh.

- --/---

Mệt mỏi vì thức dậy lúc bốn giờ. Mệt mỏi ngồi nghe hội thảo, mệt mỏi ăn uống và mệt mỏi bởi vì muốn chạy thoát khỏi khun Jeng cả ngày. Pat vô tình ngủ quên từ lúc xe còn kẹt ở Soi Sukhumvit 22 đến khi tỉnh dậy lén lau nước miếng mới biết nửa tiếng đã trôi qua...nhưng mà cũng vừa hết tắc con đường thông ra đường chính.

"Tôi muốn nói về công việc"

Dưới giai điệu của The Beatles trong xe hơi giọng nói của boss ám ảnh Pat như thể muốn nói là cảm thấy như mình sắp bị xúc phạm. Rằng là tại sao bạn không ngồi xuống nói về công việc, tại sao bạn lại ngủ? Nhưng không sao. Đừng bận tâm. Hôm nay đã ở bên Khun Jeng một cách căng thẳng cả ngày cho đến khi Pat bắt đầu hết sợ hãi. Cộng với việc vô tình khoác áo một con ma điên ba bốn lần, cảm giác như chúng đã hòa tan hành vi của mình một cách khó hiểu.

Có thể kết luận rằng hôm nay Pat đã đương đầu với Khun Jeng dưới mọi hình thức.

Thế nên Pat sẵn sàng nghe bất cứ câu chửi nào nó nói....và rồi cũng liếc nhìn đôi mắt sắc lạnh đó quay sang nhìn. Trước khi âm nhạc trong xe nhỏ dần và trầm lại, chỉ có thể biết rằng nó đang đến.

"Mệt mỏi không?"

Hỏi lạ, Pat quay sang nhìn người hỏi mà mắt vẫn dán vào đường, tay phải đặt trên vô lăng gõ chầm chậm. Theo nhịp điệu nhẹ nhàng của bài hát trước khi Khun Jeng quay lại nhìn vào mắt anh.

"Vâng," Pat nhìn lại và trả lời, trước khi quay lại nhìn về phía trước nói trong cổ họng: "Pat mệt rồi, làm việc cả tháng trời mà không cân bằng giữa công việc và cuộc sống".

Được rồi, cái này chắc là có chút say bí mật nên mới dám nói ra.

Nhưng... Pat vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện với Phi Nat ngày hôm nay. Khi Pat phàn nàn về môi trường làm việc khó chịu sau đó Phi Nat gợi ý rằng

"Thử nói ra những điều đó nhé, tự tin như khi nói với phi vậy. Kara cũng nhận xét rằng đứa trẻ gì mà cãi giỏi thế, thích lắm."

" Không thể coi đó là một lời khen đâu nhé"

Nghiêm túc mà nói, trường hợp này, tôi muốn nói một cách trung thực rằng, một trưởng nhóm tốt phải là người biết lắng nghe và có thể giúp giải quyết các vấn đề của nhóm. Tuy nhiên khi nghĩ đến điều đó làm cho Pat cảm thấy ngột ngạt. Bởi vì việc Khun Jeng với tư cách là một người quản lý vừa làm với Pat vào tuần trước, không lắng nghe, không giúp đỡ và ném thêm rắc rối.

Pat thực sự muốn biết. Lần này Khun Jeng sẽ trả lời lại như thế nào?

"Work-life Balance?" Một giọng hỏi cất lên, những người đang chờ câu trả lời bắt đầu thấy khó chịu, tiếp theo là một tràng cười trong cổ họng khiến Pat muốn đập đầu vào cửa kính xe nếu nó không đắt. "Tôi nghĩ trong thời đại này, chúng ta nên tuân theo khái niệm tích hợp giữa công việc và cuộc sống nhiều hơn."

Bị người mà tuổi chưa đến bốn mươi nói rằng thời đại này... nghe mà đau lòng.

Nhưng đó là ánh sáng so với tất cả những điều khun Jeng đã nói. Không phải Pat không có tin tưởng vào khái niệm Work-life Integration. Vì khi làm chỗ thực tập cũ, Pat vẫn làm như vậy với công việc đôi khi anh vẫn phải trực ca vào cuối tuần. Nhưng được trao đổi là Pat có thể linh hoạt đi làm bất cứ giờ nào, ngày nào, ở văn phòng chán thì xuống cà phê làm việc hay xin làm việc tại nhà cũng được.

Work-life Integration là một khái niệm công việc tích hợp cuộc sống cá nhân. và làm việc cùng nhau bởi vì ngày nay không thể phủ nhận rằng công việc là một phần của cuộc sống đã biến mất.

Trong khi Work-life Banlance, có một ranh giới rõ ràng để cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân.

"Nhưng hệ thống tổ chức của Tập đoàn Jian hoàn toàn không hỗ trợ Work-life Integration" Pat phản đối " Đi làm lúc chín giờ, tan làm lúc năm giờ. Thời gian không linh hoạt. Chỉ làm việc tại văn phòng. Một hệ thống như thế này cho tôi biết ranh giới giữa công việc và cuộc sống cá nhân rất rõ ràng."

Nhưng trong quá khứ, Pat hoàn toàn không có điều đó, thậm chí không có thời gian cho cuộc sống cá nhân.

Quyết định giữ lại câu cuối cùng vì chỉ nói đến đây tim tôi bắt đầu đập thình thịch cùng với việc mở ra một cuộc tranh luận với Khun Jeng. Thêm nữa, trên chiếc xe anh đang ngồi bị kẹt xe, tài xế hẳn dễ bực bội (hơn trước) nhận ra thời gian và địa điểm rất tệ.

"Cá nhân tôi muốn điều chỉnh nó về sự linh hoạt trong giờ làm việc, nhưng đó là điều khó khăn đối với một tổ chức lớn."

"Vì vậy, sẽ rất khó nếu khun Jeng muốn nhóm tuân theo khái niệm Work-life Integration."

"Tôi tin vào Work-life Integration (sự hội nhập giữa công việc và cuộc sống) vì tôi coi trọng kết quả công việc. Thay vì thời gian làm việc phải được xác định khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc, đôi khi ý tưởng nghĩ về công việc không thể đến ngay khi bạn bước vào công việc, bạn có cảm nhận như vậy không?"

"..."

"Một điều nữa là thời gian làm việc không phải lúc nào cũng cố định, tức là nếu bạn cho rằng mình chỉ tuân theo cân bằng giữa công việc và cuộc sống, thì nếu có công việc khẩn cấp đến vào cuối tuần hoặc khi bạn đang trong kỳ nghỉ, bất kỳ công việc nào vẫn cần được hoàn thành. Bạn sẽ không làm điều đó?"

"Làm việc vào cuối tuần hoặc nếu được nghỉ phép mà vẫn có người mang việc đến cho mình làm, Pat cho rằng người giao quá nhiều việc cho Pat là không tôn trọng thời gian cá nhân của người khác và không biết tại sao lại có đội nhóm nếu nhóm không hỗ trợ Pat vào những ngày Pat không tiện đi làm"

"Có nghĩa là bạn sẽ không làm?"

"Không có ở đây. Pat chỉ cảm thấy tồi tệ cho người đó. Vì từ trước tới nay Pat vẫn phải làm việc liên tục,không bao giờ nghỉ thứ 7, chủ nhật. Mặc dù giờ làm việc ở đây là chín giờ sáng đến năm giờ tối, từ thứ Hai đến thứ Sáu."

"Vâng, tôi nghĩ rằng tôi đã bắt đầu hướng dẫn bạn về cân bằng giữa công việc và cuộc sống, nhưng cuộc sống của bạn không cân bằng vì bạn không giỏi làm việc và công việc chưa thể hoàn thành thì phải đem về làm ở nhà. Điều này không thể đổ lỗi cho một mình hệ thống được, tôi nghĩ vậy."

Khi bị đập trở lại, vấn đề này còn gay gắt hơn trước. Bởi vì công việc duy nhất Pat bị ép thực hiện vào mỗi cuối tuần... chính những bản dịch đó mới là vấn đề lớn giữa họ.

"Pat muốn cân bằng. Nhưng phải làm việc mỗi tối thứ sáu đến thứ hai như thế này thì không biết cân bằng thế nào đây." Pat nuốt nước bọt, hụt hơi. Chỉ cần nghĩ về câu định nói tiếp tục. "Vì công việc được giao từ trợ lý giám đốc và cấp trên. Đằng nào thì Pat cũng phải nghe theo. Mặc dù đó không thực sự là công việc của Pat."

"Nó khác với việc bạn làm việc chậm như thế nào. Nhưng vấn đề sẽ không xảy ra nếu bạn có thể thể hiện lập trường của bản thân. Bởi vì bạn biết rằng một số thứ không phải là công việc của bạn."

"Vâng?"

"Hãy thể hiện lập trường của bạn một cách rõ ràng. Dám từ chối những gì mình không cần làm khi bạn không có thời gian để giúp đỡ. Kể cả việc dũng cảm lên tiếng cho chính mình trong mọi vấn đề, để người khác biết rằng mình không dễ bắt nạt. Loại chuyện này phải tự mình nói ra, không ai nói thay được ".

"..."

"Tôi tin rằng điều giá trị nhất trong đời người là thời gian. Đó là lý do tại sao những người để những kẻ ngớ ngẩn dám lợi dụng mình khi họ làm tổn thương chính mình. Tức là không kiên định, không có lập trường của riêng mình."

Cuối cùng họ cũng quay lại câu chuyện này. Và cuối cùng, khun Jeng trong tư cách là người quản lý không nghĩ rằng bản thân phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì...với rằng Pat đã bị Phi Ying và những người khác luôn sử dụng ngoài nhiệm vụ được giao.

Cuối cùng đổ lỗi cho Pat không có lập trường của bản thân. Nhưng khi Pat giơ tay lên để tự bảo vệ mình trong phòng họp, quay lại để nói rằng Pat không kiềm chế được tính nóng nảy.

Khun Jeng, có bị điên không vậy?

Pat thực sự muốn quay lại và hỏi câu hỏi này. Và cảm giác đó chắc hẳn xen lẫn với thành kiến, anh tức giận đến mức không thể tiếp tục hít thở bầu không khí chung với Khun Jeng trên chiếc xe này.

"Làm phiền dừng xe lại ạ"

Pat nói mà không nhìn người lái xe. Không có lời nào đáp lại, anh chỉ nghe thấy âm thanh của đèn xi nhan khi đỗ xe bên đường. Pat giơ tay chào người đối diện mà không thèm nhìn mặt trước khi bước xuống xe và đi thẳng đến cầu thang dẫn lên ga Asoke ở phía trước.

- -/--

Jeng thở dài một hơi. Nhìn đằng sau người xách túi và túi vải màu đen đi qua đám đông lên cầu thang.

Dù tranh luận về vấn đề mà bản thân anh vẫn cảm thấy không đồng tình với đối phương. Và thậm chí có những từ mà anh ấy cố tình biến nó thành mind game, nhưng ngoài điều đó ra, còn có một số vấn đề tiềm ẩn.

Tôi hy vọng Pat hiểu những gì anh đang cố gắng truyền đạt.

Anh biết rằng Pat là một cậu bé dũng cảm từ những gì anh đã thấy trong phòng họp ngày hôm đó, mặc dù điều đó không phù hợp vì nhiều lý do, những điều mà được sử dụng để giải thích cho Pat. Nhưng trong thâm tâm anh lại khá ngưỡng mộ cậu nhóc này. Vì vậy, anh không hiểu tại sao Pat từ chối sử dụng loại can đảm đó trong bộ phận. Hãy nói chuyện với những người lợi dụng mình.

Bởi vì những người nghĩ đến việc lợi dụng người khác. Cho dù có nội quy, quy định, lệnh cấm thì cuối cùng những người đó vẫn tiếp tục tìm cách lợi dụng lặp đi lặp lại, miễn là bên bị lợi dụng vẫn đồng ý.

Jeng nghĩ về điều đó và cố gắng tìm ra chỗ có sự hiểu lầm vì anh ấy cảm thấy mình có thể nói chuyện với Pat về điều đó. Nhưng cuối cùng vẫn không biết chuyện gì cả.

Đôi mắt sắc bén liếc nhìn kính chiếu hậu. Định bẻ lái xe trở lại đường cái, nhưng rồi bị chiếc túi màu trắng ở ghế sau thu hút ánh mắt. Chàng trai trẻ quyết định nghiêng về phía trước thêm một chút và nhấn để bật đèn khẩn cấp. Trước khi đậu xe trước cầu thang trên đường lên tàu điện.

- --/---

"Pat! Khun Pat!"

Trong đầu vẫn nghĩ không sót từng chữ đã nói trên xe. Và nó chân thực đến mức Pat có thể nghe thấy giọng nói của đối phương trong đầu mình.

"Pat!"

Nhưng...nếu nó ồn ào thế này...thì giọng nói đó có thể không còn trong tâm trí...rồi cũng quay lại để nhìn...

Mẹ kiếp, hôm nay Pat còn phải chạy trốn Khun Jeng bao nhiêu vòng nữa?!

Rồi tại sao lại chạy trốn? Tự hỏi bản thân trong khi đang cố tình tăng tốc bỏ chạy khỏi người đàn ông mặc vest xách theo một hộp bánh, người đang lách qua đám đông theo sau. Hộp bánh mà Pat đã hoàn toàn quên lãng. Nhưng bây giờ vấn đề đó đã biến mất, bởi vì hai người trưởng thành như họ đang rượt đuổi nhau trên một ga tàu đông đúc, trông không bình thường chút nào.

"Có chuyện gì với khun vậy?" Pat buột miệng khi người kia đến gần anh. Trong hàng chờ quét thẻ Khun Jeng cau mày và trông khá khó chịu.

"Tại sao lại chạy?"

"Thì khun chạy trước mà thật đáng sợ!"

"Đáng sợ?"

Đúng vậy thật đáng sợ! Chẳng lẽ boss nghĩ rằng bản thân mình dễ thương hay sao?!

Pat không trả lời gì cả. Đưa mu bàn tay lên quệt mồ hôi thấm qua chân tóc rồi cúi xuống. cúi người nhận túi bánh bên kia đưa. Anh giơ tay chào và lẩm bẩm cảm ơn trước khi Khun Jeng rời đi.

Hôm nay Pat rất mệt. Mệt mỏi đến mức cảm thấy rằng cần về nhà và đi ngủ ngay. Ở cùng với khun Jeng cả ngày dài. Điều này làm cạn kiệt năng lượng sống. Pat thật sự không hiểu đây là ông chủ hay giám ngục?