Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chậm Rãi Mê Hoặc

Chương 33: Nhẫn cưới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bận rộn ngày này qua ngày khác, cho đến khi dãy cửa hàng hai bên bắt đầu treo đèn l*иg đỏ, Doãn Tang giật mình nhận ra rằng năm mới đang đến gần, một năm nữa vội vã trôi qua ở thành phố bận rộn này.

Tám năm là một thời gian dài, cô từ một cô gái tóc vàng cháy trở thành một cô gái tóc vàng nâu thời thượng; nhưng tám năm cũng rất ngắn ngủi, khi nhìn lại cô không thể tìm thấy quá nhiều dấu vết.

Sau khi vật liệu được gửi đến, hàng ngày cô dành thời gian thêu thùa, trêu chọc Đậu Hũ Trúc và quán xuyến công việc ở tiệm, cuộc sống khá nhàn nhã.

Chiều thứ sáu, trong tiệm rất đông, Doãn Tang khó tìm được một chiếc bàn còn trống. Ánh mặt trời tuy ấm áp nhưng ngoài sân vẫn lạnh nên cô chuyển ghế mây sang phòng phía Tây. Căn bếp đầy sao của cô bây giờ đã trở thành căn bếp đầy nắng. Doãn Tang chậm rãi thêu thùa, cảm thấy trong lòng mềm mại, chợt thấy thiết kế mới của căn bếp rất tốt, khi không nấu ăn thì có thể làm phòng kính ngắm cảnh bên ngoài.

Khi Tống Vũ Phỉ xuất hiện, Doãn Tang liền biết có chuyện xảy ra, buổi trà chiều yên bình của cô bị phá vỡ.

Trước đây Doãn Tang không cho người ngoài vào sân, nhưng vì khách đã đến tận nhà rồi, không tiếp thì không phải phép.

Tống Vũ Phỉ vừa bước vào đã nhìn căn bếp của cô với ánh mắt ghen tị: "Nhà bếp bằng kính của cô có thể so sánh với Kim Tự Tháp ở cung điện Louvre đấy. Nghĩ thì có vẻ phi lý, nhưng trong hiện thực lại rất đẹp."

“Tứ hợp viện của cô chắc chắn có giá không dưới 100 triệu tệ đâu, không thể tưởng tượng nổi, cô có muốn nhận tôi làm "con nuôi" không?”

Doãn Tang thờ ơ nhìn sự cường điệu của Tống Vũ Phỉ: "Cẩn thận, giọng nói của cô sẽ làm vỡ nhà kiếng của tôi đấy."

Tống Vũ Phỉ: "Phu nhân nhà đại gia đây rồi, tha thứ cho tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn."

Doãn Tang: "Ăn nói lung tung."

Tống Vũ Phỉ: "Giám đốc Thẩm chưa nói với cô à?"

Doãn Tang thắc mắc: “Sao cô biết Thẩm…”

“Nói đến chuyện này, tôi còn chưa giận cô đấy nhé,” Tống Vũ Phỉ thay đổi vẻ mặt, “hôm đó tôi không trang điểm, mặc quần áo ngủ, đội khăn trùm đầu. Ra mở cửa liền thấy giám đốc Thẩm..."

Sau đó cô bắt chước giọng điệu của Thẩm Phong: “Tôi là Thẩm Phong, chồng của Doãn Tang.”

Một giây sau, Tống Vũ Phỉ chuyển sang vẻ mặt không nói nên lời: "Cô chưa từng nói với tôi là cô đã kết hôn rồi."

Còn có chuyện anh đến nhà Tống Vũ Phỉ tìm cô, chẳng trách khi nhìn thấy Thẩm Phong, vẻ mặt của anh rất ngượng ngập.

Nhưng làm sao anh biết cô ở đó?

Doãn Tang trả lời: “Tôi nói rồi nhưng cô không tin.”

“Không, ý tôi là, tại sai tôi không được mời tới dự đám cưới?”

Doãn Tang suy nghĩ một chút: "Lúc đó chúng ta còn chưa biết nhau, mà tôi cũng không tổ chức hôn lễ."

Không có đám cưới.

Cả hai đều ngẩn ra. Tống Vũ Phỉ vô thức nhìn ngón tay trống trơn của Doãn Tang. Đây chính là lý do thứ hai khiến cô ấy không tin Doãn Tang đã có gia đình.

Tống Vũ Phỉ chợt nhận ra mình đã nói đến đề tài mình không nên nói.

Doãn Tang lấy lại vẻ thờ ơ: "Có chuyện gì sao không gọi điện thoại mà phải chạy tới đây? Mới mấy ngày mà cô đã nhớ tôi rồi à?"

Nghe xong câu nói đùa của cô, Tống Vũ Phỉ trở lại bình thường, bắt đầu nói chuyện làm ăn. Vẫn là chuyện xuất bản sách mới, sau khi Doãn Tang chia sẻ thông cáo trên mạng xã hội, Tống Vũ Phỉ, với vai trò trợ lý, đã theo dõi tình hình tương tác của từng bài đăng. Hầu hết các bình luận đều mong chờ sự ra mắt của cuốn sách mới và một buổi ký tặng sách với tác giả, có người còn nói đùa: “Cuối cùng thì cô cũng nhớ ra mình là nhà văn, còn tôi thì nhận ra mình có theo dõi blog của một nhà văn."

Tuy nhiên vẫn có những ý kiến trái chiều.

Có người đề cập rằng blog chính thức của công ty cách đây không lâu đã ám chỉ rõ ràng rằng sách của Lữ Lạc sẽ được xuất bản, vậy mà lại quyết định phát hành sách của Doãn Tang trước.

Một fan của Lữ Lạc phản hồi rằng do hạn ngạch nên Lữ Lạc sẽ không thể xuất bản sách trong năm nay, điều này ám chỉ rằng Doãn Tang đã cướp phần xuất bản của Lữ Lạc.

Tuy đây chỉ là một câu hỏi nhỏ, nhưng trong phần trả lời bên dưới, có người tự nhận là nhân viên của công ty xuất bản, biết rất nhiều bí mật, nói rằng Doãn Tang lái một chiếc xe hơi sang trọng và sống trong một biệt thự cao cấp, là người được hậu thuẫn rất tốt, không thể đắc tội. Một số người dựa trên bức ảnh mà cô đăng Weibo trong dịp Tết Nguyên đán, khoanh tròn khoảng sân phía sau Doãn Tang, là một thảm cỏ xanh mướt rất rộng.

"Hèn chi lần trước cô ấy dám đối đầu với Kim Lâm trên Weibo. Kim Lâm không phải là nhà sản xuất bình thường, anh ta xuất thân trong gia tộc có công với Cách Mạng đấy."

Một người khác sau đó lại “tiết lộ” rằng Doãn Tang có ngoại hình khá quyến rũ, chỉ được vẻ ngoài còn tính tình thì kém xa Lữ Lạc.

Tồi tệ hơn nữa là có người đồn đoán cô đã ngủ với sếp công ty.

So với nhà văn Lữ Lạc âm thầm nỗ lực từng bước trở nên nổi tiếng thì Doãn Tang chính là một người dùng thân thể đổi lấy thành công.

Sau đó bọn họ bắt đầu nói rằng Doãn Tang là người mưu mô, ban đầu Weibo không có nhiều người hâm mộ nên cô đã dùng một con mèo để nổi tiếng, dựa vào cộng đồng yêu mèo để gây dựng tên tuổi, rằng cô nuôi mèo một cách không khoa học, cho Đậu Hũ Trúc ăn quá nhiều lần trong ngày, không thấy video nào chơi đùa cùng mèo. Doãn Tang chỉ đang lợi dụng Đậu Hũ Trúc.

Câu chuyện "dùng thú cưng để nổi tiếng" lại được khơi dậy.

Hiện tại, một lượng lớn người hâm mộ mèo cũng tham gia thảo luận.

"Đúng vậy, cô ấy chưa bao giờ chia sẻ bài đăng từ các group nuôi mèo, khi nhặt được mèo cũng chỉ đăng bài tìm chủ của nó trên Weibo."

"Tôi cũng nghĩ thế, ở đâu tự nhiên lại nhặt được một con mèo đắt tiền như vậy?"

"Chính vì điều này mà tôi đã chú ý đến cô ta từ những ngày đầu..."

"Đáng thương cho Đậu Hũ Trúc…"

Vì Weibo là nơi lan truyền tin tức nhanh nhất, rất đông người bắt đầu nhảy vào chủ đề này. Những từ khoá như "quy tắc ngầm," "cướp tài nguyên" đã thành công thu hút sự tò mò của cộng đồng mạng.

Một trong những câu trả lời nhận được rất nhiều lượt thích là: “Không ngờ blogger có vẻ khiêm tốn này lại có hoàn cảnh mập mờ như vậy."

Câu trả lời cũng nhận được nhiều đồng tình: “Không phải là khiêm tốn mà là người giỏi ngụy trang."

"Hahaha, bút danh Tang Tang cũng không còn phù hợp rồi."

Tống Vũ Phỉ vừa lướt Weibo vừa phàn nàn: "Không biết ai có nhiều người nâng đỡ hơn, ngồi bịa chuyện cũng giỏi quá. Nếu những người này viết tiểu thuyết thì chắc sẽ nổi tiếng hơn Lữ Lạc."

Doãn Tang đọc rất nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Những gì bọn họ nói đều là sự thật."

Tống Vũ Phỉ kinh ngạc nhìn cô: "Cô nói gì vậy, không muốn Thẩm soái ca mà đi tìm lão già Vương à?"

Thẩm soái ca? Doãn Tang buồn cười, khi nào Thẩm Phong trở lại, cô sẽ hỏi thử xem anh có thích biệt danh này không.

Lão Vương trong miệng Tống Vũ Phỉ là CEO của công ty họ, được coi là "phú nhị đại," ngoại hình ưa nhìn nhưng lại lùn, đứng chỉ đến cằm Doãn Tang, mà người vợ hiện tại chính là nhờ dùng tiền cướp từ tay người đàn ông khác.

"Tôi nói tìm lão Vương khi nào?"

Tống Vũ Phỉ nghiêng người nhìn: "Lái xe sang, sống trong biệt thự có hoa viên rộng lớn. Ý cô là người phao tin kia thực sự biết cô?"

Doãn Tang gật đầu: "Ừ, nhưng có thể không quen thân, vì xe của tôi không phải siêu xe như lời đồn."

Chiếc xe cô tự mua chỉ là một chiếc Wrangler, phân khúc bình dân, xét về giá cả thì thực sự không thể xếp vào hàng xe sang. Nếu vậy thì, chiếc xe mà người phao tin kia nói đến chính là chiếc xe của Thẩm Phong.

Tống Vũ Phỉ: "Là người trong công ty."

Doãn Tăng duỗi tay.

“Muốn bôi xấu thì bôi, tôi không hèn đến mức bỏ chạy.”

Một chiến dịch bôi nhọ theo kiểu tấn công bất ngờ, quy mô lớn như vậy sẽ không thể thực hiện được nếu không có người đứng đầu giật dây.

"Không khó tìm ra đáp án. Vốn dĩ tôi còn tưởng cô đã vô tình xúc phạm ai đó," ánh mắt Tống Vũ Phỉ minh bạch, "sáng nay Lữ Lạc có đăng tin trên Weibo. Đọc qua có vẻ như đang muốn làm rõ hiểu lầm, thực ra là cố ý làm cho mọi việc rối thêm."

Trên Weibo, Lữ Lạc chỉ nói rằng trong năm sẽ không có sách mới ra mắt, không liên quan gì đến sự sắp xếp của công ty, chỉ là cô ta chưa sẵn sàng để giới thiệu tác phẩm. Mặc dù tên Doãn Tang hoàn toàn không được đề cập, cũng đã giải thích rằng nó không liên quan gì đến công ty, nhưng việc đăng bài viết này càng làm cho người xung quanh đồn đoán và bịa đặt thêm thắt. Nói mình chưa sẵn sàng giới thiệu sách cũng không khác gì thừa nhận mình đã có tác phẩm nhưng lại bị chèn ép.

Phần bình luận càng trở nên sôi nổi.

Nếu tài khoản của Doãn Tang chỉ là gợn sóng thì phía Lữ Lạc đang tạo ra một cơn bão.

Dưới Weibo của Doãn Tang, một số người hâm mộ của cô còn trò chuyện bình thường, thì dưới Weibo của Lữ Lạc, ngoại trừ một ít người hâm mộ quan tâm đến sách của cô ta, còn lại đều là bình luận chỉ trích Doãn Tang.

“Việc này không thể không liên quan gì đến Lữ Lạc.” Tống Vũ Phỉ nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra ngay từ đầu đã là cái bẫy.”

Doãn Tang vẫn im lặng. Giả thuyết này không phải là không thể, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chỉ để bôi xấu danh dự cô thôi à?

Liệu Lữ Lạc có dám đánh đổi thời cơ quay lại văn đàn chỉ để bôi bẩn danh tiếng của cô hay không? Việc này cũng ảnh hưởng đến việc quảng bá kịch bản phim chuyển thể sắp tới của cô ta. Những việc này hoàn toàn không đáng giá.

"Bây giờ không phải lúc đối chất với cô ta. Chúng ta không có bằng chứng, mà muốn đánh rắn thì phải đánh dập đầu." Tống Vũ Phỉ tuy tức giận nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, "việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm người viết lời tựa cho sách mới của cô, tôi sẽ liên lạc với Tô Quân, đừng hòng ai cướp người với tôi."

"Tô Quân?"

Anh ta là một nhà văn chuyên viết sách tâm lý, tuy là tác giả được nhiều người yêu thích vì sự duyên dáng nhưng cuộc sống riêng lại rất kín tiếng. Chỉ một bài đăng một tháng nhưng số người theo dõi đã lên đến hàng triệu. Nếu chiêu mộ thành công, Tống Vũ Phỉ coi như có một cỗ máy kiếm tiền thứ hai.

"Làm cách nào để anh ta đồng ý viết lời tựa sách cho tôi?"

Tống Vũ Phỉ hất cằm kiêu ngạo: "Có vấn đề gì, cô chính là ngôi sao do một tay tôi tạo thành đấy." Trước khi nói xong, cô ấy đổi chủ đề: "Nhưng nghiêm túc mà nói, cuốn sách mới của cô viết về chứng tự kỷ và cô lập xã hội, tôi đã gửi cho anh ta xem thử..."

“Không ngờ anh ấy lại đồng ý!” Tống Vũ Phỉ phấn khích, “Có lẽ là do không cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi nên đã đồng ý rồi."

Doãn Tang phì cười, cũng lười đáp lại.

Tống Vũ Phỉ nghiêm túc nói: "Cuốn sách này in tốn kém như vậy, không thể lỗ vốn được."

“In bao nhiêu bản?” Doãn Tang hỏi.

Tống Vũ Phỉ nhìn cô với ánh mắt xa lạ: "Hợp đồng cô ký rồi mà không đọc à? Này, Doãn Tang, tôi biết cô là phu nhân nhà giàu. Tuy tiền bản quyền cũng chỉ đủ cho cô ăn một bữa nhưng phụ nữ hiện đại vẫn phải tự chủ tài chính, đừng để có một ngày phải ra khỏi nhà mà trong tay không có gì phòng thân."

Lời nói chân thành và sâu sắc vang vọng trong sân.

Cửa sân lúc này bị đẩy ra, người đàn ông bước vào, rẽ phải, mở cửa dãy phòng phía Tây.

Một cơn gió lạnh thổi vào, Tống Vũ Phỉ rùng mình.

Thẩm Phong cởϊ áσ khoác: "Cô Tống, lại gặp nhau rồi."

Tống Vũ Phỉ đứng lên: "A, chào giám đốc Thẩm."

Hai người bắt tay nhau, Thẩm Phong đi vòng tới chỗ Doãn Tang, ngồi xuống xoa đầu cô: "Đang nói về anh à?"

...

Tống Vũ Phỉ chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.

Doãn Tang: “Không phải anh nói cuối tuần mới về sao?"

"Anh đã nói cố gắng về càng sớm càng tốt mà."

Hai người thân mật như thể không có ai xung quanh.

Chỉ là hai câu đối thoại bình thường nhưng Tống Vũ Phỉ có cảm giác như bị cho ăn cả tấn đường. Nhưng mà, nhìn biểu cảm của Thẩm Phong bây giờ, Tống Vũ Phỉ có thể chắc chắn Doãn Tang sẽ không bao giờ bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Thẩm Phong quay đầu lại, hơi cong môi nói: "Cô Tống đừng lo, người bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể là tôi chứ không phải cô ấy đâu."

Tống Vũ Phỉ: tôi biết, tôi biết, không cần phải nói nữa...

“Rốt cuộc tôi mới là người được bao nuôi,” Thẩm Phong nói, quay đầu nhìn Doãn Tang, "đúng không, thưa phu nhân?”

Tống Vũ Phỉ: Đủ rồi!!!

May mắn là không ai tiếp tục đề tài này, Tống Vũ Phỉ nói cho xong việc rồi nhanh chóng chạy trốn.

Phòng phía Tây trở nên yên tĩnh, Doãn Tang lên phía trước pha cho Thẩm Phong một tách cà phê. Khi quay lại, cô thấy anh đang xem tác phẩm thêu của cô.

"Vậy ra đây là trình độ thêu thùa của em hả?"

Doãn Tang: “Lúc đó em thêu thùa cũng không tệ, chẳng qua không thể thêu đẹp được nếu phải trốn trong chăn.”

Ánh mắt Thẩm Phong tối sầm, anh nhìn cô đăm đăm như nhìn thấy cô đang nép mình trong chăn, thắp một ngọn đèn nhỏ và cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.

“Em đang thêu cái gì thế?”

Doãn Tang dừng lại một chút mới nói: “Vì rảnh rỗi nên em chỉ thêu một cách tùy hứng, cũng nghĩ xem có cách thêu nào hiệu quả hơn không.”

Thấy cô đang có hứng thú trò chuyện, Thẩm Phong quyết định nói thêm: "Vậy em nghĩ ra ý tưởng gì chưa?"

“Lúc ban đầu thêu thùa chỉ là để làm vải dày và bền hơn. Sau này, khi thẩm mỹ con người được nâng cao, các loại hoa văn ra đời và bắt đầu có nhiều phương pháp thêu mới ra đời. Một số để làm đẹp, còn một số là để tiết kiệm nguyên liệu và thời gian thêu. Ví dụ như, thêu giấu kim chính là cách để các mũi thêu ẩn dưới lớp vải như này."

Doãn Tang cúi đầu, vừa làm mẫu vừa nói: “Nhưng em đang thắc mắc liệu thêu thùa có giống như những nghề khác hay không. Em muốn tìm ra một bộ quy tắc và trình tự khoa học để tác phẩm đẹp hơn nhưng vẫn có thể tiết kiệm nguyên liệu, tiết kiệm thời gian và tốc độ.”

Thẩm Phong: “Việc này đòi hỏi phải hiểu rõ đặc điểm của từng phương pháp thêu, sắp xếp, kết hợp và tìm ra trình tự tốt nhất”.

Doãn Tang suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đây cũng là một ý kiến hay.”

Thẩm Phong nói: “Nếu có thể nghiên cứu được, không những nâng cao sản lượng của xưởng mà em còn trở thành anh hùng trong lịch sử công nghệ thêu thùa.”

Doãn Tang mím môi: "Em không nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn làm giàu."

Thẩm Phong mỉm cười dịu dàng, bao dung, nắm lấy tay cô: “Anh rất mong em sẽ trở nên giàu có,” rồi nhìn chằm chằm vào ngón tay cô: “Em lấy chiếc nhẫn ở đâu vậy?”

Anh chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô.

Doãn Tang: "Không phải nhẫn, nó như một chiếc khiên."

Một vật trông giống như một chiếc nhẫn nhưng dày hơn và rộng hơn .

Thẩm Phong cau mày, rõ ràng bối rối vì không hiểu đây là vật gì.

Doãn Tang: "Nó là vật dùng để đẩy kim nhằm tiết kiệm sức lao động trong quá trình thêu."

Thẩm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Doãn Tang vặn cái đê khâu ra. Cô đã mua rất nhiều trang sức nhưng chưa bao giờ mua nhẫn, trên ngón tay luôn không đeo bất cứ vật gì.

Nhớ đến việc mình từng có một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trong một ngày, bây giờ chính cô cũng không nhớ nổi hình dáng cụ thể của nó nữa. Hoặc có thể nói, còn chẳng có đặc điểm cụ thể gì để màn nhớ.

Sau khi nhận giấy chứng nhận, hai người không tổ chức đám cưới mà chỉ mời người thân ở nhà dùng một bữa cơm gia đình. Trên đường về khách sạn, mẹ Thẩm đưa chiếc hộp cho cô: “Con chịu thiệt thòi rồi, ngày mai A Phong phải đi, bận rộn mời khách, thời gian chọn nhẫn cũng không có. Con đeo trước đi, đừng để mọi người trong nhà lo lắng."

Đừng để mọi người lo lắng hay chê cười.

Thế là cô tự mình đeo nhẫn cưới.

Mỗi lần vô tình nhìn thấy cảnh chú rể chậm rãi đeo nhẫn cho cô dâu, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc, thì Thẩm Tang liền nhanh tay chuyển kênh. Truyện cổ tích đều không có thực.

Kích thước chiếc nhẫn quá lớn.

Trong bữa tiệc, cô phải rất cẩn thận ép chặt ngón út và ngón đeo nhẫn vào nhau để không bị rớt mất.

Tuy nhiên, sau vài lượt rượu, cô chịu thua, chiếc nhẫn rơi khỏi tay.

Doãn Tang không hề cảm thấy tiếc nuối, chiếc nhẫn này ngay từ đầu đã không thuộc về cô.

Đêm đó khi về nhà, Thẩm Phong nằm một bên giường, tay vuốt ve xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhìn thẳng vào cô khi cô bước ra khỏi phòng tắm.

Khi anh thấy ngón tay cô trống rỗng, cũng liền cởi ra, ném sang một bên, nói: "Vừa vặn, anh cũng không coi trọng việc này."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phong bay về Mỹ.

Doãn Tang chăm chú nhìn chiếc nhẫn trong tay. Kiểu dáng đơn giản, chỉ khảm một viên kim cương nhưng tay nghề rất xuất sắc với kết cấu tinh tế.

Ngay cả chất liệu cũng khác với của cô, có vẻ không giống một đôi.

Doãn Tang tự cười nhạo chính mình, thì ra ngay cả một chiếc nhẫn để che mắt người ngoài anh cũng không bận tâm mua theo cặp.
« Chương TrướcChương Tiếp »