Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chạm Tay Thành Yêu: Chồng À, Đừng Vội Quá

Chương 518: Em sẽ luôn ở bên bầu bạn với anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng động phía cô đã thu hút sự chú ý của cánh phóng viên nhà báo. Có một nhà báo đi đến và hỏi Chu Gia Mẫn: "Xin hỏi cô đây có mối quan hệ gì với Chủ tịch Kim vậy?"

"Tôi và anh ấy có quan hệ gì có liên quan đến anh à?" Chu Gia Mẫn bực bội nói.

Bác sĩ Cha nhanh chóng chắn giữa Chu Gia Mẫn và nhà báo nọ, sau đó nhắc Chu Gia Mẫn: "Đừng đắc tội với truyền thông."

Câu nói này ngược lại đã chọc giận Chu Gia Mẫn, cô đẩy bác sĩ Cha ra, nói với nhà báo: "Các người có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đây, không cần phải ở đây canh chừng một người bị thương vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật. Các người muốn đợi cái gì hả? Tin tức tử vong của Kim Sung Wook hay là đợi Kim Sung Wook vẫn còn sống được đẩy ra ngoài, sau đó tiến đến chỉ chỉ trỏ trỏ và chất vấn anh ấy. Đây là đạo đức, là tố chất hành nghề của cánh nhà báo các người đó à! Các người có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của người bị thương chưa, có từng nghĩ đến tâm trạng của gia đình người bị thương chưa?"

Nhà báo thấy tâm trạng Chu Gia Mẫn kích động như vậy, khứu giác nhạy bén nói cho họ biết, trên người cô gái này có thể đào ra được những tin tức đắt giá.

"Cho hỏi tại sao cô lại kích động như vậy?" Nhà báo thăm dò.

"Não anh bị chập mạch rồi à. Tôi kích động thì liên quan quái gì đến anh, cút ngay đi!" Chu Gia Mẫn cả giận nói.

"Chủ tịch Kim Sung Wook vẫn mãi không công khai chuyện tình cảm với công chúng, cho hỏi cô có phải là bạn gái của Chủ tịch Kim Sung Wook không?" Nhà báo tiếp tục hỏi, không hề bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Chu Gia Mẫn.

Chu Gia Mẫn cảm thấy người trước mắt này giống y như ruồi nhặng vậy. Những người khác cũng phát giác được vấn đề ở bên đây, liền ùn ùn kéo đến.

Bác sĩ Cha thấy vậy, vội vã kéo Chu Gia Mẫn lại và nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước rồi hẵng nói."

"Rời khỏi cái gì, tại sao tôi phải rời khỏi. Bác sĩ Cha, báo cảnh sát ngay, nói những người này gây nguy hại của sức khỏe bệnh nhân, đuổi hết đi cho tôi." Chu Gia Mẫn nói với bác sĩ Cha.

Cửa thang máy mở ra.

"Chủ tịch Kim tới rồi." Không biết ai đó đã hét lên.

Cánh nhà báo vốn đang đi về phía Chu Gia Mẫn, nay đã nhanh chân vọt đến cửa thang máy.

Chu Gia Mẫn cũng nhìn về phía thang máy. Cô nhìn thấy Kim Se-hoon và mẹ của mình, cùng với mười mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính râm. Những người đàn ông đó tiến lên trước, chặn đường đám nhà báo lại, tạp thành một vòng tròn tách biệt an toàn.

"Ba." Chu Gia Mẫn nhìn thấy Kim Se-hoon liền chạy về phía ông. Cảm ơn vì ngay khi cô yếu ớt và bất lực nhất, vẫn còn một người đàn ông có thể tựa vào.

"Đi khỏi đây với mẹ con trước đi, ở đây đã có ba xử lý rồi." Kim Se-hoon hiền từ nói với Chu Gia Mẫn.

"Nhưng mà ba, con muốn đợi Kim Sung Wook tỉnh lại rồi mới đi." Chu Gia Mẫn bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Hiện tại có một đám truyền thông nhà báo đang từ Seoul sang đây, đợi sau khi phẫu thuật kết thúc, phải lập tức đưa đi chỗ khác. Con đi với mẹ con trước đi, liên lạc lại sau." Kim Se-hoon đè thấp giọng nói, ánh mắt nhìn sang mẹ của Chu Gia Mẫn.

Mẹ Chu Gia Mẫn gật đầu, kéo Chu Gia Mẫn lại và nói: "Ở đây quá nhiều nhà báo, để ba con xử lý."

"Nhưng mà, ba..."

"Gia Mẫn, đừng có không nghe lời. Con ở đây chỉ khiến ba con phân tâm thôi." Mẹ Chu Gia Mẫn nghiêm giọng nói, sau đó kéo Chu Gia Mẫn vào thang máy.

Chu Gia Mẫn nhìn thang máy đi xuống, trong lòng vẫn lo lắng khôn nguôi. Cô quay sang nói với mẹ: "Mẹ. Con muốn đợi Kim Sung Wook tỉnh lại, anh ấy vì con mới bị thương."

"Gia Mẫn, con hiểu chuyện một chút được không? Con, Kim Sung Wook hay Kim Se-hoon đều không phải là dân thường. Con có biết xảy ra chuyện này, cổ phần của Saehan đã rớt giá thế nào không?" Mẹ Chu Gia Mẫn trầm giọng nói.

Chu Gia Mẫn không hiểu chuyện thương trường, nhưng cô nhìn sắc mặt mẹ mình, chắc hẳn rất nghiêm trọng, bèn đáp: "Chuyện này không phải lỗi chủ quan của Saehan."

"Chiếc du thuyền này vốn dĩ không được xuất hành, nhưng Chủ tịch Kim lại tự ý dùng, lại còn gọi thêm hai nhân viên khác nữa. Đây là sai lầm trầm trọng trong công việc. Hiện tại các thành viên hội đồng quản trị của Saehan đều đang đợi để truy cứu trách nhiệm với Kim Sung Wook." Mẹ Chu Gia Mẫn phân tích.

"Nhưng Kim Sung Wook là vì con nên mới đặc cách gọi thêm du thuyền. Nếu sai, thì lỗi là ở con, con không thể để anh ấy gánh chịu những thứ này chỉ vì con được." Chu Gia Mẫn thẳng thắn nói.

"Mẫn Mẫn, sao con lại khờ khạo, ngây thơ thế cơ chứ. Con không phải chỉ đại diện cho chính bản thân con, mà còn đại diện cho cả ba của con. Nếu con nói vì con, vậy sẽ chẳng thể nào nguôi ngoai được cơn giận của Hội đồng quản trị và dân chúng, bọn họ sẽ ràng buộc ba con, Kim Sung Wook và bà lão Kim lại với nhau. Mà ba con, bà lão Kim và Kim Sung Wook, ba người họ cộng lại cũng đã sở hữu 80% cổ phần của Saehan, tương đương với cả tập đoàn Saehan. Nếu yêu cầu ba con và bà lão Kim cùng nhau gánh chịu, vậy Saehan cũng sẽ sụp đổ, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn danh tiếng gì trên thế giới này nữa cả." Mẹ Chu Gia Mẫn giải thích.

Chu Gia Mẫn ù ù cạc cạc nhìn mẹ mình, nói: "Con không hiểu, lỗi là do con, con nên chịu trách nhiệm mới phải. Tại sao phải để một mình Kim Sung Wook mang tiếng oan này chứ, như vậy không công bằng với anh ấy."

"Để một mình cậu ấy mang tiếng xấu mới có thể cứu vãn được tập đoàn Saehan. Vì trước đây Kim Sung Wook tiếp nhận chức vụ của ba con, nên đã có một nhóm người ủng hộ ba con phản đối Kim Sung Wook, bên ngoài vẫn luôn cho rằng ba con và Kim Sung Wook bất hòa. Hiện tại Kim Sung Wook đã làm ra chuyện sai lầm, xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chỉ khi cho cậu ấy từ chức ở Saehan và để ba con tiếp nhận lại, thì mới có thể ổn định được lòng dân, ôn định lại thị trường chứng khoán, hiểu chưa?" Mẹ Chu Gia Mẫn nhẫn nại khuyên răn.

Khóe mắt Chu Gia Mẫn ửng hồng, trong lòng không khỏi xót xa: "Nhưng mà mẹ, như vậy Kim Sung Wook tội nghiệp đến mức nào chứ. Anh ấy dùng du thuyền vì con, lại còn chắn đạn cho con nữa, suýt nữa thì mất mạng, đến khi tỉnh lại còn phải gánh chịu sự chỉ tích của công chúng, còn phải từ chức, vậy chẳng khác nào anh ấy trắng tay cả. Lẽ nào lòng tốt không được báo đáp sao?"

"Con bảo vệ cậu ấy, chẳng khác nào khiến mọi người chết cùng. Để một mình cậu ấy gánh chịu, thì mới có thể cứu được tập đoàn Saehan. Cậu ấy sở hữu 10% cổ phần Saehan, cũng đã có lợi với cậu ấy rồi, con hiểu chứ?" Mẹ Chu Gia Mẫn khuyên.

Chu Gia Mẫn mím môi, không đáp lại, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.

Mẹ Chu Gia Mẫn đau lòng cho con gái, bèn ôm cô vào lòng và nói: "Con à, con quá ngây thơ, quá hiền lành. Mẹ biết con áy náy và buồn lắm, nhưng làm như vậy là vì tốt cho tất cả mọi người. Vả lại, con là con gái duy nhất của ba con, là người thừa kế tương lai. Chuyện này, tốt nhất con đừng đυ.ng vào, bằng không, đến khi con kế thừa tập đoàn rồi, lỡ như có kẻ tâm cơ đào lại, con sẽ phải đối mặt với vấn đề nan giải như vậy, hiểu chưa?"

Thực ra Chu Gia Mẫn đều hiểu, là hi sinh nhỏ để đạt mục tiêu lớn. Để Kim Sung Wook chịu tiếng xấu, bảo vệ Saehan. Nhưng trong lòng Chu Gia Mẫn vẫn rất khó chịu, cảm giác Kim Sung Wook rất đáng thương. Cô đi theo mẹ rời khỏi, ngồi trong xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Trong đầu nhớ lại lần đầu gặp mặt Kim Sung Wook, sự bá đạo, kĩ lưỡng của anh, lời tỏ tình của anh, khi anh chặn trước mặt cô và nói với cô rằng, anh sẽ bảo vệ cô.

Chu Gia Mẫn cũng nhớ lại lần đầu gặp Tăng Kiến Nhân, khi chia tay anh, khi anh ôm Lâm Uyển Như vào lòng và nói rằng sẽ không để cô ấy bị thương vì anh. Nước mắt Chu Gia Mẫn lại lần nữa rơi ra, nhưng khóe môi lại gượng cười.

Mẹ Chu Gia Mẫn lo lắng nắm lấy bàn tay Chu Gia Mẫn.

Chu Gia Mẫn hạ quyết tâm, cô nói với mẹ: "Khoảnh khắc Kim Sung Wook tỉnh lại, có thể sẽ mất đi cả thế giới, nhưng sẽ có được con."

Mẹ Chu Gia Mẫn kinh ngạc đến nhíu mày, hỏi: "Ý con là sao?"

"Con sẽ luôn ở bên anh ấy."

"Mẫn Mẫn, mẹ biết con hiền lành, con áy náy, con cảm động nên mềm lòng. Nhưng không phải dùng cách này để chuộc tội, chúng ta có thể dùng nhiều cách khác nhau để bù đắp cho cậu ấy, ví dụ như cổ phần." Mẹ Chu Gia Mẫn lo lắng nói.

"Người con yêu đã cưới người phụ nữ khác, con của con không phải của người con yêu. Chí ít, con muốn giữ người yêu con lại bên mình." Chu Gia Mẫn bình thản nói.

Mẹ Chu Gia Mẫn tựa như đã hiểu rõ. Con gái của bà rộng lượng hơn bà. Tuy vô tư lự, suy nghĩ đơn giản nhưng cũng thông suốt.

"Chắc ba con sẽ không đồng ý đâu. Hiện giờ Kim Sung Wook đã là tội đồ của Tập đoàn Saehan, con ở bên cậu ấy sẽ chịu sự chỉ trích và soi mói của công chúng. Đến lúc đó, con và con của con đều khó mà tiếp nhận Saehan một cách suôn sẻ. Saehan cũng khó trách khỏi việc bi đối thủ gièm pha, bôi nhọ và công kích." Mẹ Chu Gia Mẫn nhìn xa trông rộng nói.

"Mẹ, tiền tài vốn chỉ là vật ngoài thân. Con có thể kiếm tiền bằng sức lao động của mình, sẽ không chết đói được. Kim Sung Wook còn là bác sĩ, anh ấy cũng có thể lao động để kiếm tiền. Đến khi chết cũng không mang theo tiền được; còn con thì không muốn mang nỗi ân hận cả đời, đến khi chết cũng không nhắm mắt được. Nếu ba lo Saehan bị người ta công kích vì con, vậy con sẽ từ mối quan hệ cha con với ba, bên ngoài vẫn chưa biết con là con gái của Kim Se-hoon, có lẽ sẽ không có nhiều sóng gió đâu." Chu Gia Mẫn đã hạ quyết tâm.

Mẹ Chu Gia Mẫn nhím chằm chằm cô, sau đó hiền từ vuốt đầu Chu Gia Mẫn. Bà rất vui mừng, chí ít con gái không bị vấy bẩn bởi đồng tiền, vẫn giữa được tính hiền lành trong sáng của mình.

"Còn một cách." Mẹ Chu Gia Mẫn dịu dàng nói.

"Gì ạ?" Chu Gia Mẫn hỏi.

"Mẹ và ba con kết hôn. Nhưng mẹ đã triệt sản rồi, có điều..." Mẹ Chu Gia Mẫn nhìn sang bụng cô rồi nói tiếp: "Có thể để con trai con trở thành em trai của con, tương lai tiếp quản tập đoàn Saehan. Như vậy con sẽ tự do, không bị Saehan ràng buộc nữa."

Chu Gia Mẫn: "..."

Giờ đây trong đầu Chu Gia Mẫn rối tung cả lên, cô đưa tay vuốt ve bụng mình, cô rất muốn gọi điện cho Viêm Cảnh Hi và hỏi cô ấy cô nên làm thế nào?

"Mẹ, con có thể gọi điện thoại cho Viêm Cảnh Hi không?" Chu Gia Mẫn đáng thương nói.

"Nghe ý kiến của bạn cũng được." Mẹ Chu Gia Mẫn hiền từ nói.

Chu Gia Mẫn lấy điện thoại ra, nhưng bỗng nhiên trở nên do dự. Chắc hẳn bây giờ Cảnh Hi còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cô không thể ỷ lại vào Cảnh Hi mãi được. Cô nên trưởng thành, tự mình suy nghĩ.

Chu Gia Mẫn cất điện thoại vào túi xách, sau đó nói với mẹ: "Mẹ, con nghĩ kĩ rồi, chuyện đều do con mà ra, con nên chịu trách nhiệm. Nhưng con cũng không thể để Saehan chịu trận theo con được, nên là con nghe theo ý kiến của mẹ."

Mẹ Chu Gia Mẫn nhìn xoáy sâu vào cô, sau đó ôm cô vào lòng, thấm thía nói: "Con à, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."