Chương 7.1: Chật vật 1

Từ lúc bắt đầu, Hàn Tô hiểu lầm một sự kiện, mới đưa đến tình cảnh xấu hổ hiện giờ của hai người.

“Trong quân không lưu giữ nữ tử lưu lạc yếu đuối, tới hừng đông lập tức rời đi.” Đây đúng là mệnh lệnh mà Phong Ngập ban ra lúc trước. Nhưng không phải là hắn muốn đuổi hai tỷ muội đáng thương đi, mà là phái người hộ tống các nàng trở về nhà. Lúc đó chung quanh rừng núi hoang vắng nguy hiểm trùng trùng, nếu trực tiếp đuổi các nàng đi thì trước đó hắn cần gì phải ra tay cứu người?

Thậm chí, Trường Chu đã lựa chọn ổn thỏa thị vệ hộ tống.

Phong Ngập quen thói ra lệnh, cũng không có thói quen giải thích. Đối với người thân tín ở bên cạnh cũng cực ít khi giải thích, huống chi là cô nương xa lạ tiện tay cứu.

Sau đó…

Mưa thu triền miên, khiến người bị vây hãm ở trong trướng không thể đi về phía trước. Trên người nàng chỉ bọc áo khoác ngoài của hắn, cẳng chân tuyết trắng, bờ vai mảnh khảnh, thậm chí làn da trắng sáng như tuyết như ẩn như hiện. Có lẽ là tạm thời ngừng chiến rảnh rỗi khiến người ta thả lỏng lại, khi nàng lôi kéo tay hắn đưa vào trong ngực nàng. Xuất phát từ bản năng, Phong Ngập cũng nảy sinh ra một chút cảm giác không nên có, cần phải khắc chế du͙© vọиɠ lại.

Nàng chạy trốn cũng tốt. Hắn không thể giữ nữ nhân ở bên cạnh được.

Nhưng Phong Ngập không ngờ rằng nơi mà nàng trăm cay ngàn đắng muốn đến cậy nhờ, lại là nhà của hắn.

Bông tuyết rơi xuống nhỏ dần, khối tuyết đọng trên mặt dù theo sống dù từ từ chảy xuống.

Phong Ngập nhìn Hàn Tô. Thầm nghĩ nàng không thể cứ tiếp tục ngủ như vậy, sẽ bị cảm lạnh.

Trường Chu vẫn còn chưa dẫn người trở lại, bên ngoài vườn lại vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn, đồng thời còn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa!”

Ở phía trước vừa khóc vừa chạy chính là Nhị nương tử Phong Cẩm Nhân, người đuổi theo ở phía sau chính là Tam nương tử Phong Lãng Nguyệt. Đằng sau nữa còn có một số tùy tùng đang đi về phía bên này.

Tiếng ồn ào làm Hàn Tô nhăn mày tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, thân thể còn hơi mơ hồ một chút. Ánh mắt hơi say, thấy dù trên đỉnh đầu, tầm mắt ngước về phía tay cầm dù. Khoảnh khắc khi Hàn Tô thấy Phong Ngập liền sợ tới mức giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Nàng vừa muốn mở miệng, bàn tay của Phong Ngập đã bao phủ tới, bịt kín miệng nàng.

Người ngủ ở nơi này, trên người rất lạnh, lòng bàn tay hắn bên miệng mang theo hơi ấm. Ấm đến mức khiến Hàn Tô ngây ngốc một chút. Đúng rồi, trên người hắn luôn luôn ấm.

Hàn Tô bị dọa đến mức tỉnh cả người, nhưng trong đôi mắt lại mơ hồ với tình huống hiện tại. Cho đến khi ngoài vườn mai tiếng nói lanh lảnh của Phong Lãng Nguyệt lại truyền tới một lần nữa. Trong lòng Hàn Tô khẽ giật thót một cái, tuy rằng không biết vì sao Phong Ngập lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng đại khái biết rõ tình huống trước mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Phong Ngập thăm dò nhìn vào đáy mắt của Hàn Tô, thấy ánh mắt nàng từ mê mang tới mất tự nhiên rồi lại khó xử, biết nàng đã hiểu rõ tình huống hiện tại mới buông lỏng tay.

Từng tiếng “Nhị tỷ tỷ” của Phong Lãng Nguyệt càng ngày càng gần, hiển nhiên là hướng về phía vườn mai mà đến. Mà Hàn Tô cùng Phong Ngập không nên trai đơn gái chiếc đơn độc xuất hiện ở chỗ này bị người khác bắt gặp được. Hàn Tô nôn nóng nhìn quanh, chỗ vườn mai này mới được tu sửa vài năm, trong đó toàn là cây mai không to cao, liếc mắt một cái thậm chí có thể trông thấy chỗ tường vây ở phía xa, hiển nhiên cũng không thể dùng tạm cây mai che thân tránh né. Hơn nữa vườn mai này chỉ có hai cái cửa, cách toàn bộ vườn mai tương đối xa. Nếu muốn rời đi từ một lối cửa khác của khu vườn này hiển nhiên sẽ không kịp, sẽ bị bắt gặp được.

Hàn Tô nhìn về phía nhà gỗ nhỏ chất đống dụng cụ làm vườn mai, tấm ván gỗ ghép thành phòng ở rất nhỏ, nơi đó có lẽ có thể tránh né. Nàng đang nghĩ ngợi nên mở miệng như thế nào để mời Phong Ngập đi qua đó tránh né, sau đó nàng sẽ nghĩ cách đuổi người đi thì thân mình đột nhiên bị nhấc bổng, nàng bị Phong Ngập bế lên.

Thoáng chốc, thân thể Hàn Tô cứng đờ, trong đầu cũng ngơ ngẩn.

Chi trong nháy mắt như vậy, hình ảnh nàng đã từng bị hắn bế lên đệm thảm đã thoảng qua trước mắt.

Trong lòng Hàn Tô căng thẳng, cưỡng ép chính mình xua tan ký ức dĩ vãng đi. Nàng ngước mắt, gần gũi nhìn ngũ quan của Phong Ngập. Đột nhiên kéo gần khoảng cách, khiến tim nàng thoáng chốc hoảng loạn mà nhanh nhịp đập hơn. Nàng không kịp nghĩ nhiều, lý trí còn sót lại khiến nàng vội vàng cầm lấy giỏ tre trên bàn đá, ôm vào trong ngực.