Chương 29: Dao Nhân Bất Bình Thay Chị Dâu

Ngồi chờ khoảng nửa tiếng thì cuộc hợp cũng đã tan, Lịch Ngạn vừa ra khỏi phòng đã đến chỗ Cẩm Nguyệt. Anh khom người ván tóc mái cho cô, cô có thể cảm nhận được hơi nóng hổi phát ra từ người anh.

Cẩm Nguyệt nắm bàn tay anh, cô cười nhẹ:

- Về thôi…

Đúng lúc cô và anh vừa định đi thì Chu Thanh lớn tiếng:

- Khoan đã, tôi có chuyện cần bàn…

Lịch Dao Nhân mỉm cười, nụ cười thân thiện cản cô ta lại:

- Là chuyện công việc sao cô gái?

Chu Thanh tự tin gật đầu. Lịch Ngạn cũng không nói gì nắm tay Cẩm Nguyệt rời đi, Chu Thanh vừa định gọi Lịch Ngạn thì bị Dao Nhân cản lại.

- Nếu là chuyện công việc thì nói với tôi, bây giờ tôi đã là chủ tịch của Lịch thị vậy nên chuyện ở M&M hay hợp đồng đều phải báo cáo với tôi chứ không phải anh tôi cô hiểu không?

- Sao có thể?

Dao Nhân nhún vai:

- Sao lại không, anh ấy là con của nhà họ Lịch tôi cũng là con của nhà họ Lịch sao lại không thể?

[…]

Vào thang máy, Cẩm Nguyệt nhìn anh:

- Lúc nảy cô ấy nói là chuyện công việc sao anh không ở lại? Cô ấy đã đợi anh rất lâu đó…

Lịch Ngạn nắm chặt tay Cẩm Nguyệt hơn, anh đưa mặt gần mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt trêu ghẹo.

- Không phải em cũng chờ anh sao? Lúc nảy trong phòng hợp anh thấy em rất đanh đá…có phải em ghen không?

Cẩm Nguyệt đẩy gương mặt tự luyến kia ra.

- Phải thì sao, do cô ta vượt quá sức chịu đựng của em, cứ lãi nhãi mãi…

Lịch Ngạn mỉm cười, anh vòng tay ôm cô vào lòng, hơi thở nóng hổi phả khắp người cô:

- Lúc nảy hợp hội đồng, anh nhường hai phần tư cổ phần cho Nhân Nhân, tạm thời Lịch thị giao cho em ấy.

Cẩm Nguyệt ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Lịch Ngạn cười ôn nhu nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

- Anh muốn ở nhà lo cho em.

Cẩm Nguyệt nghe câu này bỗng nhiên xấu hổ đỏ chín mặt.

[…]

Về đến nhà đã thấy ông bà Lịch đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Lịch Ngạn và Cẩm Nguyệt cúi đầu chào ông bà rồi lên phòng.

Lên đến phòng, đóng cửa phòng lại. Cẩm Nguyệt liền cởϊ áσ vest của anh ra, nhanh tay cởi hết cúc của chiếc áo sơ mi trắng. Lịch Ngạn thở dài ngao ngán.

- Đừng, để anh tự thay…

Cẩm Nguyệt bật cười nhìn bóng lưng anh vào phòng tắm. Lúc nảy cô làm những động tác quen thuộc đó có lẽ anh không thể chịu nổi rồi.

Một lúc sau…

Lịch Ngạn ra khỏi phòng tắm thấy Cẩm Nguyệt đang ngồi trên giường nghiên đầu nhìn anh, anh liền hiểu ý ngoan ngoãn lên giường nằm.

Cẩm Nguyệt mỉm cười xoa đầu anh, Lịch Ngạn quá là ngoan luôn. Chỉ cần nhìn là hiểu ý.

Chịu không nổi ánh mắt cứ vờ vực của cô, anh lên tiếng:

- Em đừng nhìn anh vậy nữa…có gì thì nói đi…

Cẩm Nguyệt leo lên người anh ngồi, cô đanh đá nhìn anh:

- Anh…rất thân với Chu Thanh sao?

Lịch Ngạn nghe vậy thì ngờ vực, lúc nảy Chu Thanh đã công kích cô vợ nhỏ của anh sao? Lúc đầu anh chỉ nghĩ cô ghen nhẹ không ngờ cô lại muốn hỏi rõ ra như thế. Anh nhìn cô với vẻ ngây thơ:

- Anh với Chu Thanh rất thân sao?

Cẩm Nguyệt đánh vào l*иg ngực anh:

- Em đâu kêu anh nói theo em…

Lịch Ngạn gối đầu lên tay tay cô, anh nhún vai nhìn Cẩm Nguyệt:

- Anh đâu nói theo em, anh đang hỏi là anh với Chu Thanh rất thân nhau sao? Em thấy vậy à?

Cẩm Nguyệt phút chốc á khẩu. Cô đương nhiên là biết anh và Chu Thanh không thân…nhưng không hiểu sao cô lại muốn hỏi anh…

- Rõ là rất thân.

Lịch Ngạn híp mắt:

- Lúc nào?

Cẩm Nguyệt ra vẻ khủy uất, biết trước không thắng anh lúc nảy cô đã không hỏi. Hỏi rồi giờ thêm bực mình. Anh có thể nói là không thân mà sao cứ phải nói theo kiểu cô hiểu sao thì tùy cô…

Lịch Ngạn thấy vẻ mặt khó chịu nhưng trông đáng yêu của Cẩm Nguyệt thì anh ngồi dậy tay ôm lấy eo cô giữ cô trong vòng tay. Anh bồng cô lên, hai chân cô vắt ngang hông.

- Anh và cô ta không hề thân, chưa động chạm và cũng không nói chuyện nhiều.

Nhận được câu trả lời như mong muốn, Cẩm Nguyệt cười thích thú ôm cổ anh.

- Anh gội đầu cho em.

Cẩm Nguyệt liền khán cự:

- Thả em xuống, em tự gội.

Lịch Ngạn mặc kệ lời cô nói bồng cô vào phòng tắm. Bắt buộc cô phải ngồi để anh gội.

[…]

- Thưa ba, thưa mẹ con mới về…

Lịch Dao Nhân uể oải vào nhà, thấy ông bà Lịch đang ngồi xem tivi thì thưa một cái rồi ngáp dài. Dao Nhân mệt mỏi nằm xuống đùi bà Lịch.

- Ây, cái con bé này sao có vẻ mệt mỏi vậy?

Lịch Dao Nhân tức giận ngồi dậy mếu máo kể với bà:

- Mẹ biết không Chu Thanh muốn quyến rũ anh trai con. Đã vậy lúc con vào phòng hợp với anh hai, con còn thấy cô ta còn chọc chị hai, chỉ tội cho chị dâu chỉ biết sượng mặt ra không đáp trả cô ta…còn nữa, lúc tan hợp cô ta còn muốn níu kéo anh hai khiến chị hai ghen nữa…

Lịch Dao Nhân bất bình kể lể với mẹ, lúc nảy cô ở trong phòng hợp thấy cô ta nói rất nhiều với Cẩm Nguyệt, còn Cẩm Nguyệt chỉ lẳng lặng cười lạnh. Đáng lí cô sẽ không kể với Lịch phu nhân, nhưng vì lúc nảy Chu Thanh ở lại báo cáo chuyện vớ vẩn không quan trọng khiến cô vừa buồn ngủ vừa đau đầu nên cô phải trả thù.

Bà Lịch nghe cô con gái thứ về méc thì kinh ngạc hỏi rõ lần nữa:

- Có chuyện này sao? Chị con im lặng không nói gì luôn à?

Lịch Dao Nhân khẳng định:

- Phải đó mẹ, mẹ xem chị dâu hiền như vậy lại bị tiểu tam ức hϊếp có phải là rất tức không…

Lịch phu nhân tức giận muốn lên tìm Lịch Ngạn nói cho rõ, nhưng lại bị Dao Nhân và ông Lịch cản lại. Ông Lịch kéo tay bà ngồi xuống:

- Bà bình tĩnh đã, còn chưa biết sự việc ra sao mà…

Dao Nhân tiếp lời:

- Phải đó mẹ, anh hai không để tâm đến cô ta. Nếu bây giờ mẹ lên đó mắng anh hai chắc chắn anh hai sẽ xé xác con mất…mẹ…

Dao Nhân cà cà gò má vào tay bà, cô vốn chỉ muốn xả giận chứ đâu có muốn mách lẻo. Trong đầu Dao Nhân nghĩ thầm: “Anh hai à…có gì là do cô Chu Thanh đó chứ không phải do em nha…!”

[…]

Mặt trăng bên ngoài cửa sổ sáng chói, đèn trong nhà cũng đã tắt hết, Cẩm Nguyệt lại như con nhuộm lăn qua lăn lại miết. Không hiểu sao đêm nay cô cảm thấy trong người rất khó chịu không tài nào ngủ được.

Nhìn mặt trăng cô đơn tỏ sáng trên bầu trời thật lạc lỏng. Gió hiu hiu khiến những tán lá cây ngân hạnh đập vào nhau tạo ra tiếng xào xạc nhìn ra cũng thấy nó thật cô đơn, cả một vườn cây…mỗi loại đều có hai ba cây nhưng đối với cây ngân hạnh nó lại là duy nhất trong vườn nhà. Ánh trăng chiếu xuống cây ngân hạnh nhìn nó thật đẹp…cũng thật cô đơn…

Bàn tay của người bên cạnh bỗng nhiên ôm lấy cô. Cẩm Nguyệt ngước nhìn anh, đôi mắt ấm áp ấy đang nhìn vào cô. Thì ra anh đã thức…

- Em làm anh thức giấc sao?

Lịch Ngạn mỉm cười ôn nhu lắc đầu.

- Khó ngủ à?

Cẩm Nguyệt nếp vào lòng anh, l*иg ngực anh lúc này vẫn còn rất nóng. Có lẻ do nóng nên anh thức giấc.

- Ngạn…em muốn đổi sữa.

Lịch Ngạn im lặng đợi cô nói tiếp.

- Sữa này…em không thích…

Vòng tay đang ôm cô càng chặt hơn. Lịch Ngạn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng. Cẩm Nguyệt im lặng nhưng sau đó lại nói:

- Em muốn về nhà riêng…

Lịch Ngạn im lặng một lúc sau đó cũng đồng ý. Cẩm Nguyệt ngồi dậy, bằng ánh sáng le lói của mặt trắng chiếu vào căn phòng cô thấy gương mặt Lịch Ngạn thật đẹp.

Cô đưa tay lên trán anh, nó vẫn còn nóng chưa hạ. Định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lịch Nhiên hoảng hốt hét lên…