Chương 35: Cẩm Nguyệt Là Trung Tâm

Nhìn theo bóng lưng của Trình Hạo Ngôn đang đứng ngoài vườn, Lịch Dao Nhân mỉm cười hài lòng rồi nhanh chóng lẻn đi theo anh. Dao Nhân bất thình đặt tay lên vai anh:

- Trình Hạo Ngôn, anh thân với cô “em gái” quá nhỉ?

Trình Hạo Ngôn nhìn thấy cô liền nở nụ cười ôn nhu, mặc cho ngữ điệu của cô là đang trách móc hay là đang tức giận. Anh dang tay ôm cô vào lòng.

Hành động bất ngờ này của anh khiến Dao Nhân không thể lường trước được…cô nhẫn tưởng anh sẽ dỗ dành cô bằng rất nhiều cách nói ngon ngọt nhưng không ngờ anh lại dỗ dành cô bằng cách ôm như này…

Trình Hạo Ngôn giữ Lịch Dao Nhân trong lòng, l*иg ngực anh run nhẹ, hơi thở mùi bạc hà phưởng phức quanh người cô cùng giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm:

- Nhân Nhân…em là đang ghen đúng không?

Lịch Dao Nhân im lặng tiếp nhận vòng tay của anh. Cô vùi má vào l*иg ngực lắng nghe nhịp tim đang đập nhanh không phanh của Trình Hạo Ngôn. Cô ngẩn đầu:

- Anh đang hồi hợp sao?

Trình Hạo Ngôn nớ lỏng vòng tay, anh mỉm cười ôn hòa xoa đầu Dao Nhân.

- Phải…rất hồi hợp…!

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của Trình Hạo Ngôn, Dao Nhân lại bị mê mẩn chìm đấm trong vẻ đẹp ấy không lối thoát. Đôi mắt ấy…rất đẹp…đẹp đến động lòng người…

[…]

Gia đình Dao Nhân mời gia đình anh ở lại dùng bữa trưa. Sau khi dùng xong họ tạm biệt ra về, tưởng chừng mọi việc đều sẽ êm xuôi bỗng nhiên Phan Mỹ Trinh chạy đến ôm cánh tay Trình Hạo Ngôn.

- Hạo Ngôn…đưa em về nhà đi…!

Giọng nói trong trẻo tỏ vẻ ngây thơ trong sáng của Phan Mỹ Trinh khiến Lịch Dao Nhân nổi hết da người. Cô lẳng lặng nhìn cách ứng xử của Trình Hạo Ngôn.

Trình Hạo Ngôn thấy ánh mắt chờ đợi của Dao Nhân, anh khéo léo từ chối Phan Mỹ Trinh.

- Em về với ba mẹ thì hơn…

Phan Mỹ Trinh lại tiếp tục nũng nịu.

- Em không chịu…em muốn anh đưa em về…

Thấy vậy, bà Trình cũng lên tiếng nói giúp cho Mỹ Trinh:

- Hạo Ngôn, con đưa em về có sao? Dù sao cũng lâu rồi con chưa về nhà mà, sẵn tiện lên nhà uống nước.

Nghe bà Trình nói, vẻ mặt Trình Hạo Ngôn càng khó xử. Lịch Dao Nhân biết nếu cô còn đứng đó sẽ làm Trình Hạo Ngôn thêm khó xử. Cô cụp mi, ngẩng đầu mỉm cười với anh rồi quay lưng vào nhà.

Cẩm Nguyệt vừa nhìn đã hiểu tình trạng hiện tại của Dao Nhân và Hạo Ngôn.

Thấy ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Hạo Ngôn cô muốn phớt lờ cũng không được dù gì Dao Nhân cũng là em gái cô. Nó buồn sao cô có thể không để tâm đến…

[…]

Lịch Dao Nhân ngồi trong phòng với tâm trạng rối bời, cô không biết cảm giác khó chịu mãi không dứt này là sao…rõ ràng là bỏ đi nhưng sao vẫn khó chịu đến vậy…

Trái tim cô cứ bồi hồi rất lạ, cảm giác này chưa từng có…cảm giác vừa khó chịu vừa bồn chồn, ray rứt, lại vừa có cảm giác thoải mái…cảm xúc hỗn tạp không thể diễn tả bằng lời…

[…]

Lịch Ngạn thấy đã gần chiều, anh lên tiếng:

- Ba mẹ, vợ chồng con về đây…

- Được, về cẩn thận…

Lịch Nhiên lúc này bỗng nhiên từ đâu bay ra ôm lấy bụng bầu của Cẩm Nguyệt xoa xoa khiến ai có mặt cũng ngẩn người. Lịch Nhiên xoa xoa chiếc bụng, chu chu chiếc mỏ nói với tiểu bảo bối bên trong:

- Tiểu bảo bối à…con mau chúc mừng cô út đi, cô út…có bạn gái rồi…!

Câu nói thầm kín giữ cô cháu khiến ai cũng hoang mang. Thẩm Tuyết Du cắt ngang:

- Khoan đã, Ngọc Nhiên…con có bạn gái rồi sao?

Lịch Nhiên lúc này đứng thẳng người lên, nhìn một loạt năm người. Cô tự tin cười nói:

- Ngọc Nhiên hôm nay xin thông báo…CON — CHÍNH — THỨC — CÓ — NGƯỜI — YÊU…!

Lời tuyên bố dõng dạc khiến mọi người trong gia đình một phen trầm trồ. Bà Lịch kinh ngạc:

- Từ lúc nào?

Lịch Nhiên cười ranh mãng…cô vốn còn đang tự tin vì sự chú ý đều đổ dồn vào cô bỗng nhiên tiếng Lịch Dao Nhân cất lên.

- Nó thì có cái gì…nó đang muốn ám chỉ con thì có!

Lịch Dao Nhân chính mắt thấy Lịch Nhiên núp sau cây ngân hạnh để xem lén cô và Trình Hạo Ngôn ôm nhau…

- Chị ba, em vừa khoe với tiểu bảo bối là em có bạn gái sao chị lại phá hỏng như vậy…?

Lịch Nhiên nhăn mày than vãn với Lịch Dao Nhân. Dao Nhân lướt qua phớt lờ ánh mắt cưỡng cầu của Lịch Nhiên. Cô ngồi xuống ghế sô pha, cầm miếng trái cây cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Đã ế còn thích làm màu…!

Câu nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Lịch Dao Nhân như con dao đâm thẳng vào tim Lịch Nhiên. Giây trước Lịch Nhiên còn hiên ngang, oai phòng tuyên bố vậy mà giây sau đã bị đâm thê thảm.

Lịch Dao Nhân không buồn quan tâm đến dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Lịch Nhiên, cô đến cạnh Cẩm Nguyệt, khẽ khom người xoa chiếc bụng của Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói:

- Con xem, cô út là người lớn mà lại dụ trẻ con có phải là rất đáng trừng phạt không?

Lịch Ngạn bật cười đẩy đầu Lịch Dao Nhân ra.

- Con anh còn chưa trào đời hai đứa đã quấn lấy nó. Sau này không nên để Cẩm Nguyệt thường xuyên về đây nữa, hai đứa đấu đá nhau dạy hư trẻ con hết…!

- KHÔNG ĐƯỢC!

Một lúc bốn giọng hòa vào nhau khiến Lịch Ngạn ngớ người. Bà Lịch, ông Lịch, Dao Nhân và Lịch Nhiên đồng thanh phản bác lời nói của Lịch Ngạn.

Thẩm Tuyết Du nhẹ nhàng đe dọa Lịch Ngạn:

- Nè đừng tưởng lớn rồi muốn làm gì làm. Ngày mai Cẩm Nguyệt mà không sang đây là mẹ sẽ sang tận bên đó mang con bé về đây và không cho con vào nhà đâu…

Lịch Nhiên cũng lên tiếng:

- Không được mang tiểu bảo bối ra khỏi em…

Dao Nhân tiếp lời:

- Tiểu bảo bối là của em ai cho anh giấu nó đi?

Bà Lịch nối tiếp:

- Cẩm Nguyệt chính là trung tâm của cái nhà này, không cho phép ai giữ làm của riêng…!

Ông Lịch lại tiếp lời:

- Lịch Ngạn à…ba đồng cảm cho con…

Lịch Ngạn nhìn ông Lịch chưa kịp cười đã cứng đơ quai hàm:

- Con mà không cho Cẩm Nguyệt qua đây là ba đánh gẫy chân con…