Chương 2: Chủ nhà đáng ghét

Đi theo Tống Hân vào trong phòng khách, Mạc Vũ làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Cậu không biết anh sẽ cho mình ở phòng nào, lẳng lặng chờ đợi. Nhưng Tống Hân từ ngoài trở vào chỉ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, không có ý định để ý tới Mạc Vũ. Dưới sàn vứt đầy hạt hướng dương cùng tàn thuốc lá, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc làm cậu cau mày vì khó chịu.

"Còn nhìn cái gì? Dọn đi." Tống Hân phẩy tay hất toàn bộ vỏ hoa quả trên bàn xuống, không nhanh không chậm rút khăn giấy lau qua loa bàn tay của mình, nhướng mày: "Không cần phải để tôi nhắc lại lần hai chứ?"

"Hả?" Mạc Vũ có chút hoảng hốt, cơn say xe vẫn chưa tan đi làm đầu óc cậu cảm thấy choáng váng, còn thầm nghĩ mình chỉ nghe nhầm thôi.

Nhưng với cái vẻ mặt khó ở và đống lộn xộn dưới sàn nhà kia thì không nhầm đi đâu được, anh ta vậy mà lại sai khiến Mạc Vũ ngay khi cậu mới bước vào nhà!

Được rồi, nhịn!

Mạc Vũ siết chặt nắm đấm, dù sao cũng là người ăn nhờ ở đậu, làm việc một chút thì có sao.

Mạc Vũ kéo vali vào một góc tường, cởϊ áσ khoác bên ngoài ra, gấp gọn để chồng lên vali của mình.

Bàn tay mảnh khảnh bắt đầu dọn dẹp, mọi ngõ ngách trong phòng khách rộng lớn đều được quét sạch. Cuối dùng dồn lại được một đống rác và bụi bặm.

"Sao mà cậu ta ở dơ vậy chứ?"

Mạc Vũ nghĩ thầm trong lòng, cơn chóng mặt làm cậu phải liên tục đưa tay xoa thái dương. Cậu cố gắng lau dọn lại một lượt cho sạch sẽ sáng bóng, tới khi xong việc, Tống Hân đã biến đi đâu mất hút, chỉ còn mình Mạc Vũ ngơ ngác đứng đó không biết phải làm gì tiếp theo.

Bụng bắt đầu réo lên vì đói, Mạc Vũ bây giờ cho dù có lết đi cũng không nổi nữa. Cậu cố gắng đi đến sofa để nghỉ ngơi, đôi mắt cứ vậy mà nhòe dần, cuối cùng ngã xuống nền sứ mới được lau sạch sẽ.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi của Mạc Vũ chính là: "May mà mình đã dọn sạch rồi, nhà cậu ta dơ muốn chết! Ngã xuống đây có khi tắm hai ngày chưa hết bẩn."

Tới khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã ngả sang màu xám xịt. Có vẻ Mạc Vũ ngất đi khá lâu. Ai đó đã có lòng tốt bế cậu lên sofa, còn đắp cho một tấm thảm. Là thảm lót sàn...

"Aaaaa, đậu xanh có biết cái này dơ lắm không hả?" Mạc Vũ giật mình, thoáng chốc tỉnh cả ngủ. Cậu ném phăng tấm thảm đi, vô tình nó lại bay trúng chân của Tống Hân mới từ trên lầu xuống.

Tống Hân sắc mặt lạnh tanh, anh đá tấm thảm cho nó trở về với Mạc Vũ, nới với giọng điệu ra lệnh: "Chê bẩn thì bây giờ mang đi giặt sạch."

"Tôi mệt muốn chết là sao còn sức chứ..." Mạc Vũ lầm bầm trong miệng, thấy Tống Hân quay lại nhìn mình thì chột dạ cúi đầu xuống, sau đó đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, nói nhỏ: "Cậu cho tôi ăn chút gì đó được không? Cả ngày hôm nay tôi chưa cho cái gì vào bụng luôn ấy..."

"Tự tìm trong bếp đi." Tống Hân vừa nói vừa đẩy Mạc Vũ sang một bên, thong thả ngồi xuống sofa xem phim. Nhưng vì chất lượng tín hiệu trên núi quá kém, chỉ toàn xem được những kênh nhàm chán, cuối cùng lại tắt đi. Lười biếng nằm đó chờ Mạc Vũ nấu cơm.

Trong bếp bừa bộn không kém gì bên ngoài, chén chưa rửa chất thành một đống trong bồn, vỏ hộp đồ ăn rơi tứ tung cạnh thùng rác, Mạc Vũ bất lực ôm trán, chỉ có thể thở dài. Cậu mở tủ lạnh ra nhìn một chút, toàn là đồ ăn nhanh, có một chút rau xanh đã úa trong góc tủ không ai chạm tới. Bia với coca rất nhiều, nguyên liệu để nấu ăn thì lại không có.

Mạc Vũ úp tạm hai bát mì, chiên hai quả trứng và thêm cá viên cho bớt nhạt nhẽo. Bây giờ mới gần sáu giờ chiều, ăn sớm như vậy có thể đến nửa đêm sẽ đói, nhất là với người to con như Tống Hân thì một tô mì sao mà đủ? Bình thường cậu ta toàn ăn uống như vậy sao?

Mạc Vũ lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn này, quan tâm tới cậu ta làm gì cơ chứ!

"Xong rồi à? Cũng được việc phết." Tống Hân đã vào bếp từ lúc nào, thong thả ngồi xuống bắt đầu ăn.

"Cậu biết nấu ăn mà đúng không? Mai gọi người đem rau với thịt tới, cậu nhớ nấu món nào ngon một chút."

Mạc Vũ trầm ngâm không đáp, cứ ăn được mấy miếng lại nhìn Tống Hân một lần, sau đó thất thần nhìn rất lâu.

Khuôn mặt này có gì đặc biệt không? Mày rậm, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng và cái miệng nhếch lên trông rất lưu manh. Trong kí ức của Mạc Vũ, người trước mặt ẽo ràng không có dáng vẻ như thế này. Cậu ấy rất hiền, mặt trắng trẻo tròn xoe như bánh bao, lúc nào cũng muốn chạy tới ôm ôm Mạc Vũ.

"Cậu thật sự không nhớ tôi à?"

Mạc Vũ buột miệng nói ra, lúc này Tống Hân đã ăn xong, khóe môi anh thoáng nhếch lên, nói: "Làm sao tôi có thể nhớ được cậu là ai, ăn nhanh lên còn rửa chén, chậm chạp."

Tay cầm đũa của Mạc Vũ hơi siết lại, có gì đó nghẹn ngào mắc ở cổ họng, khóe mắt cũng đỏ lên. Moẹ nó! Cắn trúng ớt rồi, thảo nào thấy trong miệng lạ lạ.