Chương 27: bài ca của băng và lửa

“Anh mau vào phong nghỉ ngơi đi, công việc của tôi còn lâu mới xong, ngày mai còn phải còn phải đi làm sớm, tối nay không ngủ chung với anh được” Minh Minh trên tay vẫn thao tác không ngừng, nhìn chằm chằm màn hình.

Buổi sáng cô đã nói với Hoa Vân Lâu là buổi tối sẽ tăng ca không biết mấy giờ mới có thể về, không ngờ 8 giờ tối Hoa Vân Lâu xuất hiện trước của Hoa Thước, doạ cô nhảy dựng! May thay công ti chỉ còn mình cô tăng ca.

“Vậy tôi bồi em ngủ” Hoa Vân Lâu nói.

Minh Minh chỉnh sửa xong mới phản ứng lại, quay đầu lại: “hả? anh vừa nói cái gì?”

“Em bận rộn như vậy, để tôi bồi em ngủ”

Khuôn mặt đẹp trai của anh phù hợp với những lời nói đơn giản và lời nói nhẹ nhàng, ngay cả trong giọng nói của anh không có chút tình cảm nào nhưng nó cũng rất dễ chịu cho đôi tai của cô.

Hồng nhan họa thủy a!

Minh Minh mỉm cười, cô đẩy mép bàn, trượt ghế văn phòng sang bên cạnh, ôm mỹ nam mà hôn, , sau khi hôn xong cô cảm thấy khó chịu, liền nút lưỡi hôn lại.

Sau cơn nghiện, Minh Minh hít thở sâu.

Thật tốt!

Người xưa quả thật không gạc người được ăn no, có mỹ nhân hầu hạ thì còn điều gì bằng.

“Nếu đã vậy, anh suy xét đến việc lí hợp đồng ra mắt chưa? Sau đó tôi sẽ làm người chỉnh ảnh cho anh, tăng lương cho tôi , cho tôi đi thời gian nghỉ để đi du lịch mà vẫn có lương!” Minh Minh trở lại tại chỗ tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.

“Em sẽ thất nghiệp”

“Tại sao?”

“Anh không cần chỉnh ảnh,anh chỉ cần người chỉnh ảnh”

“…” Minh Minh buồn cười liếc anh một cái, “Anh có vẻ rất hiểu bản thân mình nhỉ”

Một lúc sau, Minh Minh hỏi: “Buổi tối anh đã ăn gì——”

“Không cần nói chuyện với tôi, nó sẽ làm giảm hiệu xuất làm việc của em”

“….Chậc, chậc” Minh Minh không có quay đầu lại, đầu ngón tay nhẹ đánh bàn phím.

Không nói nữa, người đàn ông này quá hấp dẫn! Đẹp và thông minh, ngọt và ngon!

Làm thế nào mà tìиɧ ɖu͙© là động lực của sự tồn tại và phát triển của con người, Minh Minh vì sắc dục mà năng suất tăng cao, không đến 11 giờ đã xong, Minh Minh tắt máy, xoay người vẻ mắt xán lạn, đem Hoa Vân Lâu trở về giường anh.

Nhưng sau đó lại đem anh lên giường minh vì nó… gần

“Trang trí đẹp lắm! Nhưng phòng hơi nhỏ” đem Hoa Vân Lâu vào cửa, Minh Minh khoe khoang nói, trang trí của nhà đều là do anh trai thiết kế, anh có thể thấy tình cảm trong từng chi tiết nhỏ, có những đồ trang trí nhỏ nhưng nó không rẻ nhưng cô không quan tâm lắm. Ngay từ đầu là không có phòng ngủ cho khách, vì cô thuê là căn hộ đơn, nên mỗi lần em trai và anh trai qua chơi chỉ có thể ngủ sô pha.

Giường cô khá lớn, bằng phẳng và rất thoải mái để ngủ.

Sau khi quay xong ( Gương vỡ lại lành ) và nhận được khoản tiền cuối cùng, cô đang cân nhắc một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Minh Minh kéo tay Hoa Vân Lâu vào phòng tắm, cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo sơ mi mỏng manh và mềm mại của anh.

“Có muốn thay quần áo không?” Cô nhớ ra quần áo của Hàn Duật không thể trực tiếp tiếp xúc với nước.

“Không sao.”

“Vậy thì tôi không quan tâm!” Minh Minh đột nhiên mở ra vòi sen, hướng vào Hoa Vân Lâu phun, phun ướt từ đầu đến chân.

Hoa Vân Lâu nghiêng nghiêng đầu, tránh để tia nước tạt vào mặt anh, khóe miệng khẽ cong lên, để mặc cho cô nghịch.

Sau khi làm ầm lên, cô không thể cười thêm một chút nào nữa.

Chiếc áo sơ mi trong suốt dính vào làn da trắng của người đàn ông, lộ rõ

dáng người rắn rỏi của anh ta.

Cô nuốt nước miếng quay ngược vòi phun về phía khuôn mặt xinh đẹp của mình, và lau sạch lớp trang điểm vốn đã rất nhẹ nhàng…Thuận tiện thử nước ấm .

Khóe mắt anh quyến rũ và xinh đẹp, rõ ràng là anh ngồi xổm trên mặt đất và đã cởϊ qυầи âu phục ra, anh ngả người ra sau theo phản xạ côn ŧᏂịŧ giận dữ ló ra, cổ họng anh thắt lại—

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Nước nóng trong cổ họng nghẹn một nửa, nửa còn lại bị cô phun ra ngoài khiến cô ho khan một tiếng.

Hoa Vân Lâu mím môi ngậm cười, khom người vỗ lưng cô.

Minh Minh thở dốc và uống thêm một ngụm nước nữa không tức giận cô đẩy anh lên tường.

Hoa vân Lâu đá chiếc quần dài đến mắt cá chân của mình sang một bên, dựa vào tường một cách thản nhiên và nhìn xuống cô.

Cô dường như suy nghĩ một chút, thay vì lựa chọn phân thân của anh, cô lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đem ... côn ŧᏂịŧ Hoa Vân Lâu run rấy, bụng dưới căng cứng như đá, cô nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ trứng dái của anh trong miệng, đắm mình ở trong miệng cô, lưỡi cô linh hoạt bắt đầu hưởng thụ con mồi, kiếm láp, vuốt ve, phảng phất như thể cô sẽ nhai nát hai viên thịt căng cứng ấy bất cứ lúc nào!

Khi cô bắt đầu bú ɭϊếʍ mạnh bạo hai bên, một tiếng ậm ừ phát ra từ cổ họng của Hoa văn Lâu, eo anh động nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra, sự mềm của cô và sự lo lắng kì lạ khiến anh há miệng nhưng anh vẫn còn khống chế được bản thân mình.

Minh Minh càng ngày càng thuần thục, nhìn anh hơi chau mày, cô điều chình góc độ và cường độ, bàn tay nhỏ bé vuốt ve đám lông xoăn đen nhánh của anh, vòng tay buông lỏng rồi vuốt ve vùng tam giác nhạy cảm. Dưới rốn ba tấc nơi đây chứa đầy dây thần kinh gợi cảm của nam nhân, các điểm nhạy cảm ở khắp mọi nơi, cô gãi nhẹ trêu chọc đến sự kiên nhẫn của hắn.

Cho đến khi cánh tay của người đàn ông tràn đầy sức mạnh muốn hành động, Minh Minh buông tha cho hai tui ngọc, duỗi cái lưỡi đáng yêu màu hồng nhạt, trong miệng tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ chảy ra tạo nên bức tranh tràn đầy da^ʍ mị.

Minh Minh nhìn nam nhân xinh đẹp đang trong cơn dâʍ ɭσạи, đầu lưỡi cô liếʍ cái lỗ nhỏ trên đầu khắc liếʍ liếʍ.

“Minh…”

“Anh tắm trước đi!” Minh Minh lùi lại và đứng dậy, cười toe toét.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Vân Lâu trở nên đáng sợ đến khϊếp người.

Minh Minh vui vẻ mà cười, bước đến quỳ xuống trong sự kí©h thí©ɧ đầy uy hϊếp, không ngừng bú ʍúŧ,hai bàn tay nhỏ bé cũng phối hợp với cây gậy cho nó thêm kɧoáı ©ảʍ.

Mỗi lần nhổ ra, nàng liếʍ mυ"ŧ mạnh cái bao qυყ đầυ giữa môi và lưỡi, khi ngậm vào thì nhẹ nhàng vòng qua, để chàng tận hưởng trọn vẹn sự ấm áp và mềm mại nơi khuôn miệng nhỏ bé của nàng.

Lần này rõ ràng là lâu hơn lần trước, quần áo ướt sũng dính vào người còn có chút lạnh, Minh Minh mυ"ŧ đầu khắc không buông bứt Hoa Vân Lâu bắn tinh.

Hoa Vân Lâu rêи ɾỉ ra tiếng.

Cơ thể Minh Minh xẹt qua một đợt tê dại từ trong ra ngoài, cô không khỏi rùng mình một cái. Người nam nhân liền rêи ɾỉ đến đòi mạng người.

Minh Minh phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mở to mắt nhìn Hoa Vân Lâu. Hoa Vân Lâu ôm cô cười khẽ, hôn nhẹ cho đến hôn sâu, cởϊ qυầи áo cho cô, thoa sữa tắm, nghiêm túc rửa sạch mỗi tấc da tấc thịt rồi lau khô người cô, ôm cô lên giường.

“Đi đâu?”

Nhìn thấy Hoa vân Lâu quấn khăn tắm ra ngoài, Minh Minh sửng sốt, không biết bản thân có kéo rèm cửa lại chưa?

“Uống nước.”

“Tôi cũng muốn!”

Một lúc sau, Hoa Vân Lâu cầm cốc nước đặt xuống chiếc bàn thấp cạnh giường. Minh Minh sắc mặt có chút trắng bệch, cô thấy hắn bỏ một viên đá vào miệng.

“Này! Này, này, này! A a a!! Ta không cần! Không cần! Cứu mạng a!! A a!”

Từ đầu đến cuối không dừng lại, viên đá tan hết cô liền khóc nức nở, chờ ba viên đá tan hết, cô tiết ra da^ʍ thuỷ tràn trề. Hiển nhiên cô không muốn nói gì, không muốn nghĩ, cũng không muốn động đậy.

Để anh ăn, có việc gì để hôm sau nói.

Câu chuyện nhỏ:

Lâm Phục: Chẳng phải tên gia hoả này mười năm chưa đυ.ng vào phụ nữ sao?

Hoa Vân Lâu: Bây giờ tôi ... không chắc lắm.

Minh Minh: Rõ ràng là tôi dạy tốt!

Yến Sơ Phi, Minh Chấn: Câm miệng!

Bộ Thiếu Văn: Rõ ràng là ... tôi đã dạy cho cô ấy.

Minh Minh: Gì?