Chương 29: hưởng thụ cuộc sống

Edit: Jenn

Bảo bối?

Hàn Duật siết chặt hàm răng.

Sau khi gõ sai mật khẩu hai lần, cửa bị một người đàn ông mang tạp dề từ bên trong mở ra. Anh tự hỏi là mình có đi nhầm tầng lầu hay không? Anh còn cố ý ngẩng đầu nhìn số nhà.

Vậy thì “chuyện trong ngày cuối tuần” của cô không phải là đợi anh ta, mà là đợi người đàn ông mới đến “ăn” cô?

Hàn Duật nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt, anh ta chắc cũng trạc tuổi anh. Anh ta có vẻ cao hơn anh hai hoặc ba cm. Đường nét tinh xảo và rắn rỏi, lông mày dày và có khí chất, ngay cả khi anh ta đeo bông tai dành cho phái nữ trên tai trái.

Anh có nên khen ngợi tầm nhìn tìm kiếm đàn ông của người phụ nữ chết tiệt đó không?

“Anh à, mặc kệ anh ta đi, đừng cho anh ta vào, khi về em sẽ nói với anh.” Minh Minh nói qua điện thoại.

Minh Chấn cười nhạt “anh hiểu rồi”. Vừa nói xong anh liền thuận tay đóng cửa nhà - Cô ấy đã nói không cho ai vào nhà.

Răng rắc.

Hàn Duật nghe được tiếng nghiến răng của chính mình.

Tốt! Rất tốt ( quả báo đến 😊)

Minh Minh!

Đã bao nhiêu năm rồi anh ấy không nổi giận như vậy? Cư nhiên lại vì một người phụ nữ thiếu thao!

Minh Minh vừa cúp điện thoại, liền gọi cho Hàn Duật, nhưng máy anh ta đang bận! Gửi tin nhắn cho anh thì anh không trả lời.

Làm cái quái gì vậy…

Đã đến nhà Diệp Lăng, Minh Minh gọi thêm hai cuộc những vẫn không nghe máy, chỉ đơn giản là chuyển chế độ điện thoại về đổ chuông rồi dừng lại.

Anh trai đã làm hơn một chục loại bánh ngọt với nhiều phong cách và hương vị khác nhau ở nhà và yêu cầu cô phải ăn hết, vào cuối tuần anh lại làm thêm cho cô để cô có thể mang theo ăn trong lúc ghi hình.

Anh trai là một thiên tài về lập trình, nhưng anh ấy là một hình mẫu về sự siêng năng trong nấu ăn. Một nửa trong số hàng chục loại bánh ngọt có hình dáng tinh xảo và hương vị tuyệt vời, nửa còn lại không chỉ bị biến dạng xấu về hình dáng, mà còn có mùi vị rất ... kỳ dị, nhưng khi cô ăn thì cảm giác rất vui và thoả mãn.

Nghe nói, lúc rảnh rỗi anh trai dành phần lớn thời gian để tập nấu ăn, vừa nghe tin anh trai học món mới, nhóm đồng nghiệp đã nhanh chóng trốn đi, sợ bị bắt làm chuột bạch, nhưng sau khi anh tập luyện nấu ăn một thời gian thì bọn họ lại tranh giành nhau ăn.

Lần đầu tiên nghe đồng nghiệp kể về biệt danh của anh là “ma sành ăn” , cô suýt cười đến phát điên.

"Anh có dựa vào nấu ăn để giảm căng thẳng không?" Cô từng hỏi.

Anh lắc đầu.

“Tại sao anh lại thích nấu ăn như vậy?”

Qua một hồi anh mới trả lời:

“Anh muốn làm đồ ăn cho em.”

Câu trả lời này gần như khiến mũi cô đau xót,nhưng cô không thích thương cảm. So với khóc lóc cảm động, cô lại cười đến xán lạn, cô vì anh quét sạch đồ ăn!

Sau đó đau đớn giảm cân!

Cô không thể làm cái gì cho anh!

Cha, mẹ, anh trai, em ruột, nhưng cô không bao giờ tin vào quan hệ huyết thống, bản năng để lại trong gen của loài vật để tồn tại và sinh sản có lẽ đã có khi cô còn ở trong bào thai và không mang ra ngoài được…

Cô chỉ là một chút thôi, ai đối xử tốt với cô thì cô đối xử tốt lại với họ, ai cho bao nhiêu thì cô trả bấy nhiêu. Dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không có chuyện đó.

“Vị kia Hàn tiên sinh, là người nào?” Minh Chấn hỏi khi đang rót một tách trà giúp tiêu hoá cho cô.

Minh Minh không muốn nói dối, cũng không muốn nghĩ tới, suy nghĩ hồi lâu, thật sự khống còn cách nào khác đành thẳng thắn nói:

“Là bạn giường”

“Bạn…” Minh Chấn không thể kiểm soát được các cơ trên mặt, anh cứng nhắc đi đến kệ sách, đôi tay run rẩy cầm cuốn tiểu thuyết đang đọc dở, hít thở sâu vài cái, đưa lưng về phía cô hít sâu nhiều lần, mới trở về bình thường đi đến sô pha mà ngồi xuống: "Cuốn sách này gần hoàn thành, em muốn nghe gì tiếp theo?”

“Anh” Minh Minh cúi đầu cậy ngón tay, giọng có chút trầm thấp “đây là cách sống mà em đã lựa chọn”

Minh Chấn nâng tay lên, dừng lại mấy lần mới nhẹ nhàng chạm vào tóc cô:

“Anh biết, chỉ cần em vui vẻ và bảo vệ chính mình thì mọi chuyện đều ổn cả.”

Minh Minh ngẩng đầu lên, cười như một đóa hoa đào. Chạy đến bên người Minh Chấn, ngồi rúc vào lòng anh.

“có anh làm anh trai em cảm thấy cuộc đời này đến đây cũng được”.

“Nói bậy,” Minh Chấn ôn nhu trách mắng: “em sẽ gặp được một người đàn ông rồi yêu nhau kết hôn rồi sinh con, người đàn ông đó mỗi ngày sẽ làm bầu bạn với em, ôm em,…. Hôn môi em…”

Minh Chấn không nói được nữa.

Xương cốt, máu huyết, mọi dây thần kinh và mọi tế bào trong cơ thể đều đau đớn đến mức bị nghiền nát, và anh phải cố gắng duy trì hình dáng bình thường. Mỗi lần hít thở đều như những nhát dao sắc bén, từ chóp mũi đến yết hầu, ngực rạch nát tất cả nội tạng trong cơ thể.

"Tôi không chờ mong tương lai, tôi chỉ tận hưởng hiện tại. Bây giờ có em, tôi không cần gì cả."

Minh Chấn nhắm mắt.

Hưởng thụ hiện tại…

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô biết anh có một ham muốn bẩn thỉu và xấu xa với cô? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô biết rằng anh thủ da^ʍ hằng ngày khi nghĩ về cô, trong tâm trí anh mỗi ngày đều thao cô không biết bao nhiêu lần làm cho cô rêи ɾỉ sung sướиɠ, sẽ không bao giờ dừng lại?

Liệu cô ấy có còn tận hưởng hiện tại, liệu cô ấy có còn muốn anh làm "anh trai" của cô không?

Thứ hai, lại là thứ hai. Thứ Hai chắc chắn là ngày khó chịu nhất đối với hầu hết dân văn phòng.

Sau khi anh trai cô rời đi vào tối hôm trước, Hoa Vân Lâu đã đi qua nhà cô, nhưng cô lại không có tâm tình nên đã kéo anh đi xem một bộ phim thần tượng học đường nổi tiếng năm ngoái nhưng cô chưa bao giờ xem. Kiều Khanh Khách là bạn diễn của Lục Cận Dao trong phim nhưng nghe nói hai người họ đã chia tay khi bộ phim được công chiếu, nhưng vì mục tiêu rating, họ vẫn giấu kín, thậm chí họ còn tạo ra một làn sóng tán thành cùng nhau.

Xem xong mấy tập, Minh Minh xem đến là ánh mắt dại ra không biểu cảm, nghe được tiếng cười của Hoa Vân Lâu mới ngạc nhiên phát hiện mình tự làm tự chịu.

Hoa Vân Lâu nhìn nàng, cô xinh đẹp đến mức con người anh tự viết “cô ngốc đến buồn cười”.

Cô thẹn quá thành giận, nhào đến cắn anh, cắn đến toàn thân anh toàn dấu răng, răng cô cắn anh đến đau nhức, Hoa Vân Lâu lại cương.

Anh là máu M hả?

Tối hôm qua quá mệt nhọc, cô thấy hắn cương sợ tới mức quấn cả người đi ngủ, hồi tưởng lại một chút, thật đúng là có khả năng!

Thử lại vào ban đêm?

Chẳng bao lâu, cuộc họp buổi sáng kết thúc cô lang thang trong cơn buồn ngủ và tỉnh dậy lần thứ 18.

“Minh Minh, đến văn phòng của tôi.” Trưởng phòng tuyên truyền và ông chủ cô trực tiếp hét lên.

Câu chuyện nhỏ:

Hàn Duật: Tại sao anh không cho tôi biết anh là anh trai của cô ấy? Cố ý cho anh hiểu lầm?

Minh Chấn: Tại sao tôi phải nói cho anh? anh nghĩ anh là ai?

Hàn Duật: Tôi không là gì cả, tôi chỉ là một người đàn ông đã ôm cô ấy vô số lần.

Minh Chấn:…

Minh Huyên: Hàn Duật anh xong rồi, anh bắt nạt anh cả, chị gái của tôi, tôi sẽ không buông tha cho anh!

Hàn Duật: Tôi ——

Minh Minh liếc Hàn Duật một cái nhưng không nói một lời