Chương 5: mỹ nhân ngốc

ở thành phố B, trên ghế sô pha của phòng nghỉ nào đó của công ti Nam Hoa tầng 26 toà nhà A.

Bộ Thiếu Văn trầm mặc nhìn vào điện thoại một lúc lâu sau đó nhận điện thoại.

4 năm nay dù đã đổi rất nhiều điện thoại thì anh vẫn sử dụng số điện thoại cũ năm cấp ba ít người biết đến.

“Bộ Thiếu Văn!” Giọng nói có chút tức giận.

“Ừ?”

“Cậu không đổi số điện thoại à?”

“Cô gọi đến chỉ để hỏi chuyện này à?”

“Không phải…”Diệp Lăng vốn tức giận như nghe được giọng nói trầm thấp ấy thì khí thế biến mất một cách khó hiểu.

Lúc trước Minh Minh và hắn chia tay nhưng lí do là gì cô cũng không hiểu rõ, nhưng với sự thân thiết với Minh Minh thì Minh Minh sẽ không làm chuyện tổn thương người khác và chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với Bộ Thiếu Văn.

Hơn nữa dù giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì Bộ Thiếu Văn cũng không nên đem lên truyền thông, khiến vô số người không quen biết Minh Minh đoán mò, bàn tán theo hướng tiêu cực nhất, thậm chí fan trung thành của anh mổ xẻo chuyện đời tư của Minh Minh. Anh cố ý làm những chuyện đó sao? Anh là đàn ông mà lại tinh toán như vậy sao?

“Tôi hỏi cậu, trong buổi phỏng vấn ngày hôm qua tại sao cậu lại nói vậy? Cậu có biết lời nói của cậu tổn thương Minh Minh như thế nào không?”

“Phải không?” Tổn thương người khác sao?

“Văn tử, tại sao cậu lại biến thành con người khác? Lúc trước…”

“Không cần nhắc lại chuyện quá khứ với tôi, tôi không còn là Bộ Thiếu Văn ngày xưa nữa”

“Cậu hay lắm! Không còn là Bộ Thiếu Văn mà là Bộ Văn Chi đúng không? Cậu tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ, là nhân vật công chúng, Minh Minh chỉ là người bình thường, có gì anh và cô ấy cùng bàn bạc.”

“Tôi không có chuyện gì để nói!”

“Bộ Thiếu Văn! Cậu nhất định giữ thái độ này sao? Vậy để tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi mặc kệ ai đúng ai sai! Cậu về sau còn đυ.ng tới Minh Minh khiến cô đau lòng, khiến cô ấy phải khóc tôi nhất định sẽ không để cậu yên ổn đâu!”

“…”

“Bộ Thiếu Văn?” Diệp Lăng nhíu máy, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ.

“Cô ấy đau lòng? Cô ấy khóc? Ha, ha, ha…’’

“Tôi chửi cả dòng họ cậu!!...”

“Cô có biết cô ấy cùng Ngô Ngôn ở bên nhau?” Bộ Thiếu Văn đánh gẫy lời hỏi thăm của Diệp Lăng bằng câu hỏi ngược lại.

“Liên quan gì tới cậu!”

“Vì vậy chuyện này thật buồn nôn!”

Cúp máy nụ cười của anh biến mất.

Minh Minh… khóc?

Anh khiến cô khóc sao?

Bộ Thiếu Văn mở danh sách đen của điện thoại nhìn thật lâu.

Ngón tay thon dài trượt nhẹ nhàng lên màn hình như cách năm đó anh chạm vào làn da nõn nà, lán mịn của cô.

Cô khóc….

Anh nhấn vào “số máy quý khách không tồn tại, vui lòng kiểm tra…”

Nháy mắt sắc mặt Bộ Thiếu Văn đen như đít nồi, hàm răng nghiến chặt vào nhau. Một lúc sau mới thả lỏng người.

Ném di động ra chỗ khác, Bộ Thiếu Văn nhìn mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ rồi chìm vào kí ức.

Năm đó anh 18 tuổi vì quay liên tục 2 bộ phim nên phải buộc nghỉ học, anh mới chuyển đến trường học khác rồi nhập học vào lớp 12 và anh gặp cô ở lớp học.

Khi đó anh gọi cô là mỹ nữ ngốc nghếch

Cô không phải quá đẹp đến mức gặp một lần liền yêu, nhưng cô rất dễ nhìn, càng nhìn càng mê người. Đặc biệt là nhìn cô vừa ngốc vừa dễ thương, giống như con búp bê tinh xảo, bất luận cô làm gì đều khiến anh không rời mắt,tim đập bịch bịch bịch.

Lần đầu tiên anh biết yêu.

Theo đuổi cô hơn nửa năm, cuối cùng cô cũng gật đầu. Đợi một tháng khi kì thi đại học kết thúc, một giây anh cũng không muốn chờ liền đem cô ôm lấy, anh vui vẻ nhảy nhót như ông vua có cả thế giới trong tay.

Thân thể cô mèm mại như nước, anh sợ chỉ ôm cô mạnh cô liền vỡ vụn khi anh tiến vào bên trong cô anh như muốn phát điên, bên trong cô gắt gao cắn nuốt anh chỉ cần anh không động liền cảm giác như bị kim đâm vào người, anh ôm cô rút ra đâm vào càng mạnh càng nhanh.

Lần đầu tiên của anh hơi bị nhanh khiến anh nóng lòng tìm cơ hội thể hiện lại bản thân, anh chưa cho cô cơ hội nói gì liền làm tiếp hiệp hai, dùng cả đêm chứng minh tinh lực của bản thân.

Khi hồi tưởng lại trên mặt anh ôn hoà nở nụ cười nhẹ.

Về sau anh càng mê muội cô, càng nỗ lực không ngừng, chăm chỉ thể hiện “tình yêu” của anh đối với cô, không lúc nào gặp cô mà anh không cương. Mùa hè năm ấy họ chỉ chưa dùng đồ chơi tình thú vì cô qua non nớt, mẫn cảm. cô không cho anh làm hậu huyệt thì cả hai làm không thiếu một thứ gì.

Anh phá thân cô biến cô thành người phụ nữ hết sức quyến rũ, bản thân lại không ngờ…

Cô lại phản bội anh!

Tiếng gõ cửa vang lên

“Văn Chi!” Một người đàn ông cao ráo, khí chất bất phàm đi vào, bước chân trầm ổn, khuôn mặt bình tĩnh, cả người toát ra cỗ khí lạnh lùng: “Cậu suy nghĩ như thế nào rồi?”

Vẻ mặt có chút phẫn nộ của Bộ Thiếu Văn nhìn thấy người trước mặt liền biến mất, chỉnh sửa dáng ngồi, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Yến!”

Yến Sơ Phi đi đến sô pha rồi ngồi xuống, đôi mắt nâu thẫm nhìn chăm chú vào Bộ Thiếu Văn, biểu tình điềm tĩnh, không chút gợn sóng.

“Cậu không muốn hay không dám ?” âm thanh có chút khàn, thong thả nhìn thấu con mồi trước mặt.

Bộ Thiếu Văn hơi nhíu mày, một lúc sau lên tiếng: “tại sao anh muốn tôi tham gia gameshow này? Tôi cũng không cần thu hút lưu lượng”

“Lưu lượng là một chuyện nhưng phải cởi bỏ mối lo trước khi cậu dẫm phải” Anh biết là Bộ Thiếu Văn cũng có nghi vấn trong lòng, anh liền giải thích.

“Trải qua mấy năm học tập huấn luyện, về mặt diễn xuất cậu đã có căn bản nhất định nhưng cũng đồng thời cũng laafm vào bế tắc. Cậu ý thức được, khi đóng vai nhân vật yêu thích yêu cầu bùng nổ diễn xuất anh đều bị kiềm hãm, không cách nào đóng một cách hoàn mỹ được. Nếu không thể đột phá diễn xuất thêm nữa thì vài năm nữa cậu vẫn giậm chân tại chỗ khó mà tiến xa được và tất nhiên đó không phải điều tôi muốn thấy.”

Bộ Thiếu Văn nắm chặt năm ngón tay thành quyền. Anh biết bản thân đang lâm vao tình trạng bế tắc, chỉ là anh cho rằng mình có thể che giấu mọi người.

“Tôi đã đã đầu tư tài nguyên và thời gian cho cậu, tôi cũng thấy một kết quả xứng đáng với những điều tôi đã bỏ ra. Nếu cậu không có cách nào giúp tôi đạt được sự kì vọng thì tôi sẽ vứt bỏ cậu, ngăn chặn hao tổn nhân lực” Yến Sơ Phi nói chuyện một cách rất thực tế.

“Tuy nhiên trước mắt tôi sẽ giúp đỡ cậu”

Mẫu chuyện nhỏ

Bộ Thiếu Văn: Cô, cô khóc?

Minh Minh: Đúng?

Bộ Thiếu Văn: Tôi… Tôi sẽ không xin lỗi.

Minh Minh: Nga.

Bộ Thiếu Văn: Không phải tôi chọc cô khóc, Minh Minh là cô, cô mới là người xin lỗi tôi!

Minh Minh: Ân, là tôi Minh Minh.

Hàn Duật: Không, Minh Minh là của tôi. ( lộng khóc. )

Minh Minh là cái tên có độc…