Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hân Pi Sà

Cũng

không

hỏi A Đoàn vì sao lại đột nhiên chủ động đến đây, chỉ cần nàng nguyện ý đến liền có thể, còn về những cái khác, đều

không

quan trọng. Hai người nắm tay nhìn nhau,

không

nói

gì cả, bầu

không

khí yên tĩnh bao quanh hai người, người ngoài căn bản

không

thể xen vào được. An Dương tao nhã liếc mắt

một

cái, đứng bên cạnh họ lâu như vậy cũng chẳng được để ý đến

một

lần.

không

phát ra tiếng hừ hừ bai cái, hất cằm với cung nhân đứng

một

bên, rồi trực tiếp phất tay bỏ

đi. Cung nhân hiểu ý, tiến lên lôi cung nữ còn

đangquỳ

trên

mặt đất,

nhẹ

nhàng kéo

đi.

một

đoàn binh lính cùng nô tài im lặng lùi xuống, đảo mắt

một

cái trong điện chỉ còn Ngô Đồng và A Đoàn.

Ngô Đồng dắt A Đoàn,

đi

hướng bên trong, hai người thân mật ngồi bên nhau.

A Đoàn rất vui.

Cho tới bây giờ, lúc mình cùng Thái Tử ca ca ở bên nhau, người ngoài chưa bao giờ dám xen vào. Hôm nay tâm tư đột nhiên nổi lên, muốn nhìn

hắnvà An Dương khi ở chung

sẽ

như thế nào, sau đó lại xảy ra chuyện cung nữ kia. Khóe miệng

không

tự chủ nhếch lên. Thanh lãnh cùng thanh dắt, thiếu

một

chữ, ý nghĩa lại thanh đổi lớn như vậy.

Tuy rằng cảm thấy có chút áy náy với An Dương.

Nhưng mà...

Loại cảm giác vui vẻ này trước giờ chưa từng có.

Tâm tư xuân động, người cũng hóa thành nước, nâng mắt nhìn Ngô Đồng, đôi mắt bình tĩnh ấm áp, chỉ mím môi cười,

một

câu cũng

không

nói, nhưng hoa đào lại trải đầy. Ngô Đồng trực tiếpđưa tay ôm A Đoàn vào trong ngực, khom người cúi đầu tai kề tai thân mật

nói

“Nha đầu ngốc, sao lại ngồi cười

một

mình.”

Trầm thấp nồng đậm, như loại rượu hiếm trăm năm, chỉ cần nghe cũng đủ làm say lòng người.

A Đoàn khẽ co người,

trên

mặt đỏ ửng, hạ mắt cười khẽ. Ngô Đồng đưa tay che mắt A Đoàn, phủ

trên

A Đoàn trước mắt, mặc dù

đã

đánh phấn nhưng gương mặt vẫn lộ chút xanh xao. Ngừng động tác

một

lát,

nói

: “Ta

sẽ

nói

mẫu hậu hạ chỉ, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi gã thôi.” A Đoàn nghe xong liền ngẩn người, sau đó rất nhanh phản ứng lại.

Cười, đôi mắt cũng cong cong lại.

"Muội

không

phủ nhận thân thể mình

không

được tốt nhưng mà muội

không

cảm thấy mệt chút nào,

thật

sự

rất vui.”

Mặc kệ những người đó bây giờ là bám viêm phụ thế hy là hư tình giả ý, ít nhất bây giờ mình nhận được tất cả đều là lời chúc phúc mình cùng Thái tử ca ca

sẽ

có thể hạnh phúc đến đầu bạc giai lão, đương nhiên là rất vui, cho dù mệt mỏi cũng vui.

Ngô Đồng cười khẽ.

Cũng may A Đoàn

đã

sớm quen Ngô Đồng cường thế, hơn nữa Thái Tử ca ca là vì tốt cho mình, làm sao có thểcự tuyệt chứ? Nhào vào ngực Ngô Đồng cọ cọ, ánh mắt động đậy đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ngô Đồng ánh mắt có chút vội vàng hỏi."Thái Tử ca ca, ca ca

sẽ

nói

như thế nào với Hoàng Hậu nương nương?"

"Hôm nay mặc cho muội hỏi như thế nào cũng

không

hỏi được!"

"Hoàng Hậu nương nương vì sao

không

tức giận, chuyện này phát sinh đột ngột như vậy."

Ngô Đồng cũng

không

tính giấu A Đoàn, phối hợp thả lỏng động tác ôm A Đoàn, điều chỉnh lại

một

tư thế thoải mái cho cae hai. Sau đó mới chậm rãi

nói: “Mẫu hậu mong muốn có con nối dõi. Còn nếu theo bọn người trong triều, nàng cho ta

sẽ

phải lập phi để củng cố thế lực sao?”

Ngữ khí thực bình thản, thần sắc càng bình tĩnh.

Từ lúc sinh ra khí chất này

đã

xâm nhập vào tận xương tủy. A Đoàn

không

chút do dự lắc đầu “Đương nhiên

không

cần”

sự

tin tưởng của A Doàn làm cho ý cười

trên

mặt Ngô Đồng saau thêm

một

chút, cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi A Đoàn “Sau đó chính là con nối dõi.” Đưa tay ôm chặt A Đoàn hơn “Con nối dõi đơn giản có thể kéo dài cùng kế thừa đại thống. Nhưng ở hoàng gia, con nối dõi rất nhiều, cùng đồng nghĩa với thị phi sinh ra cũng nhiều. Đối với việc đó, mẫu hậu hiểu rất

rõ.”

"Ta

đã

nói

với mẫu hậu, Thái tử sau này chỉ có thể là do nàng sinh ra. "

"Những người khác cho dù có cưới, cũng

không

thể hoài thai."

Ngữ khí của Ngô Đồng quá mức bình thản, giống như

đang

kể

một

câu chuyện.

nói

thì

đơn giản như thế, A Đoàn lại

không

cho rắng Hoàng hậu nương nương chịu như thế, còn cả ý của Hoàng thượng như thế nào? Mở miệng rồi lại ngậm miệng, vẫn

không

thể đem lời này hỏi được. Cố ý mở miệng lần nữa “Làm sao ca ca biết được muội nhất định

sẽ

sinh”

Vừa dứt lời, mặt đỏ bừng.

Tuy

đã

tứ hôn nhưng đến cùng vẫn còn chưa xuất giá, bây giờ

nói

chuyện này

thật

sự

rất ngượng.

"Nhất định." Ngô Đồng gật đầu,

nói

chắc chắn.

A Đoàn ban đầu chỉ muốn chuyển đề tài để trêu chọc Ngô Đồng

một

chút, kết quả bây giờ lại tự đặt bẫy chính mình, trốn vào trong ngực Ngô Đồng, cái này càng

nói

càng ngượng. Ngô Đồng cũng

không

ép nàng, chỉ cọ cọ cằm

trên

đỉnh dầu nàng, ánh mắt khép hờ thư thả, cảm thụ

sự

yên tĩnh.

thật

tốt, nàng

một

lần nữa lại thuộc về

một

mình ta.

Lần này, ta

sẽ

không

lại bỏ rơi nàng, cũng

sẽ

mãi mãi

không

buông tay nàng ra. Nàng cái gì cũng

không

cần làm, chỉ cần luôn ở bên ta đừng rời

đi. Những cái khác cứ để ta.

Trong cung của An Dương c,có đủ các loại kì hoa dị thảo, mỗi mùa xuân đến tất cả đều lặng lẽ nở rộ, sắc hoa hương thơm nồng đậm. A Đoàn nằm trong ngực Ngô Đồng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy

một

gốc hoa

nhỏ

không

biết tên run rẩy đứng bên cửa sổ.

Cánh hoa màu đỏ, để lộ nhụy hoa,

một

đóa nho

nhỏ, trông rất thích mắt, làm cho người muốn đưa tay chạm vào.

Cảnh xuân tươi đẹp bất tri bất giác trôi qua, buổi chiều sắc trời tối xuống. A Đoàn chớp chớp mắt, vừa định

nói

sắp mưa, còn chưa kịp cất tiếng liên bất thình lình

một

tiếng sấm vang lên. Giữa ban ngày có sấm, làm cho A Đoàn run lên, Ngô Đồng cũng nhanh chóng ôm lấy nàng.

“Đừng sợ”

Giương mắt nhìn ra bên ngoài giống A Đoàn,, bông hoa

nhỏ

màu đỏ kia bị gió thổi đung đua trái phải, trông

không

khác gì với lục bình. Ngô Đồng rũ mi,

một

tia do dự nhanh chóng biến thành kiên định, lúc ngẩng đầu lên

thì

vẻ bình tĩnh

đã

khôi phục

không

chút gợn sóng, nhìn về phía A Đoàn.

A Đoàn cứ tưởng rằng Thái Tử ca ca

sẽ

nói

thời tiết

không

tốt, trở về sớm

một

chút, ai biết Ngô Đồng lại chỉ nhìn A Đoàn nửa ngày

không

nói

gì, mỗi mỏng khẽ mở “Cái chuyện hồng y tỷ tỷ kia, nàng còn nhớ

không?” Mắt hạnh trừng lớn, còn chưa kịp

nói

gì, mi tâm

đã

nhíu chặt lại.



một

loại kinh hãi

không

kịp né tránh.

Ngô Đồng buông A Đoàn ra, từ trong ngực lấy ra

một

cái bọc

nhỏ, mở ra trước mặt nàng,cái này



ràng là ngọc bội trước đây A Đoàn thiếu chút nữa

đã

mang bên người. Buông mắt nhìn nó hồi lâu, sau đó trực tiếp đặt vào trong lòng bàn tay của A Đoàn. Ngọc bội mang hơi ấm, ở trong lòng bàn tay truyền ra

một

khoảng ấm áp.

A Đoàn mím môi,

không

nói

lời nào.

Ngô Đồng cũng chưa

nói

cái gì, từ

trên

tháp đứng dậy, cũng lôi kéo A Đoàn đứng lên, đưa tay chỉnh lại vạt áo có chút nhăn của mình và A Đoàn sau đó dắt tay nàng

đi

ra ngoài.

“Chúng ta đến Đông Cung.”

Bàn tay ấm áp khô ráo, nhưng

hiện

tại A Đoàn vô cùng hưởng thụ hưởng thụ nó. Cũng

không

rảnh để suy nghĩ chuyện hai người nghênh ngang nắm tay nhau

đi

lại trong cung. Chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng lại

không

kịp nắm bắt.

Sắc trời

đã

tối xuống, mưa cũng sắp đến, gió thổi loạn, vạt áo cũng bị tung.

A Đoàn đưa mắt nhìn bóng lưng vững chắc của Ngô Đồng, đôi môi mím thành

một

đường, nắm chặt ngọc bội trong tay.

một

đoạn thời gian dài

không

đến Đông cung, nơi này màu sắc cách trang hoàng trước sau như

một,

không

có bất kỳ thay đổi nào. Khi vừa vào cửa có chút xa lạ, nhìn con đường

nhỏ

quen thuộc cùng đám cung nhân qua lại thỉnh an, những khuôn mặt tươi cười quen thuộc, hồi ức khi còn

nhỏ

liền xuất

hiện, nhắm mắt cũng có thể biết



từng cành cây ngọn cỏ nơi này..

Xuyên qua con đường đá

nhỏ

này, lại

đi

qua

một

hành lang gấp khúc, đến thư phòng của Thái tử ca ca.

Quả nhiên, Ngô Đồng mang A Đoàn đến thư phòng của

hắn.

Buông lỏng tay A Đoàn ra, sau đó

đi

đến chỗ bàn, khom người. Lúc đứng dậy trong tay

đã

ôm lấy

một

cái rương vừa nhìn rất xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc. Vị hồng y tỷ tỷ kia… chính là ở bên trong chiếc rương kia. Ánh mắt A Đoàn khẽ động, vẫn

không

nói

lời nào, nhưng lại vô cùng khẩn trương.

Ngô Đồng gật đầu với A Đoàn, sau đó

đi

trước dẫn nàng ra mật đạo phía sau thư phòng.

A Đoàn cất bước đuổi theo.

Cái mật đạo này A Đoàn quá mức quen thuộc. Lúc trước Thái tử ca ca vẫn còn niên thiếu, thường ở trong thư phòng xử lý việc. Khi đó mình còn là

một

tiểu oa nhi, lúc đó

không

gặp được Thái tử ca ca

đã

khóc rống lên, cho nên mới có cái mật đạo thông từ phòng mình sang thư phòng này.

Trước kia là vì để dỗ mình nín, sau này để Thái tử ca ca tùy thời sang xem mình ngủ.

Từng bước

đi

qua.

Lúc trước, chính mình vụиɠ ŧяộʍ từ nơi này chạy đến ngự thư phòng, mới phát

hiện

vị hồng y tỷ tỷ kia.

hiện

tại, Thái tử ca ca còn ôm vị tỷ tỷ kia lại về nhà mình.

Phòng ở vẫn là căn phòng trước kia, thậm chí ngay cả hoa quả bày

trên

bàn so với lúc trước rời

đi

cũng giống như đúc. A Đoàn dừng bước,

không

tin tiến lại sờ thử, tất cả vẫn còn mới! Ngô Đồng đem cái rương trong tay cẩn thận đặt lên bàn.

“Mỗi ngày đều có người đến quét dọn, giữ lại nguyên dạng”

A Đoàn giật mình, lần nữa đảo qua bốn phía. Hồi ức khi còn bé hồi ức tầng tầng xông lên đầu, tất cả đều là vui vẻ,

một

điểm ưu sầu cũng

không

có. Nhưng trong này đến cùng

không

giống với trước đây,

không

có tiếng cười sống động,

không

có hình ảnh

một

thiếu niên bất đắc dĩ cười khẽ. Vắng lặng lại trống trải,

không

có chút hơi thở người.

Lúc A Đoàn giật mình lại

thì

Ngô Đồng

đã

mở chiếc rương kia ra, cúi mắt nhìn cũng

không

biết

hắn

đang

suy nghĩ gì,

thật

lâu sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thở dài. A Đoàn lúc này mới hồi thàn, sau đó nhìn thấy Ngô Đồng mở

một

cuộn tranh, nhăn mày.

Cứ như bị trúng tà từng bước

đi

lên, là bức tranh vị hồng y tỷ tỷ mặc giá y ngượng ngùng,

Ánh mắt A Đoàn bị kiềm hãm, sau đó trợn to, thậm chí lui về sau

không

thể tin!

Lần đầu tiên nhìn thấyhồng y tỷ tỷ này, tâm thần

đã

bị bức hỏa trung đồ chiếm cứ. Lúc ấy chính mình còn

nhỏ, đem loại ai oán bất đắc dĩ tuyệt vọng kia ghi tạc trong lòng, chỉ nhớ kết cục thảm thiết của tỷ tỷ kia. Phía trước những bức họa kia lại

không

để lại bao nhiêu ấn tượng.

Hơn nữa tuổi còn quá

nhỏ,

hiện

tại tuy còn nhớ được, cũng chỉ có năm sáu phần ký ức.

Chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ



hồng y tỷ tỷ kia cùng bộ dáng khi trưởng thành của mình có chút tương tự, nhưng chưa bao giờ nghĩ khác. Dung mạo là giống, nhưng khi chất hồn nhiên lại khác, chính mình vĩnh viễn

không

thể tuyệt vọng giông như nàng.

Bức tranh tân nương kiều diễm, còn chưa phải là vẻ tuyệt vọng kia, thế nhưng lại giống mình như đúc!
« Chương TrướcChương Tiếp »