Chương 113

Editor: Hân Pi Sà

Ngoài cửa sổ mưa gió

đã

ngừng, sắc trời cũng tối dần. A Đoàn

không

nhìn thấy



biểu tình

trên

mặt Ngô Đồng, chỉ thấy nó trầm xuống

một

cách khó hiểu, giống như

đang

hoài niệm mà cũng

không

giống. Ngô Đồng nâng mắt nhìn A Đoàn

đang

kinh ngạc, mơ hồ hỏi: “Muội

không

muốn hỏi xem nàng ấy là ai sao?”

Phản ứng đầu tiên của A Đoàn là hạ mắt tránh tầm mắt Ngô Đồng.

không

đời mình tự mở miệng

đã

cảm thấy khinh bỉ bản thân mình, mình

không

làm gì sao, vì sao phải trốn tránh? Hít sâu

một

hơi ngẩng đầu “Nàng là ai?” Ánh mắt trói chặt

trên

mặt Ngô Đồng, ý đồ dò tìm

một

chút tin tức.

Tim đập như lôi cổ, sắc mặtcứng ngắc. Khoảng cách rất gần Ngô Đồng lại tực như

không

biết, chỉ đưa tay sờ

trên

khuôn mặt kiều diễm kia, hối hận triền miên, rất nhiều cảm xúc trái ngược với khuôn mặt

không

chút thay đổi, qua

một

hồi lâu mới lên tiếng: “Nàng là muội.”

"Đùa giỡn như vậy, muội

không

thích."

A Đoàn lần nữa lui về sau

một

bước,

trên

mặt có chút xấu hổ, kinh hãi.

"Nàng tại sao có thể là muội? Ca ca và muội cũng tính là cùng nhau lớn lên, làm sao có thể vẽ muội khi lớn lên, làm sao có thể vẽ ra cuộc đời muội càng làm sao biết muội chết như thế nào! "

Ngọc bội nắm chặt trong tay nóng đến kinh người. Loại cảm giác này

thật

quá mức tưởng tượng, nữ tử tuyệt vọng

đi

sau vào trong ngọn lửa kia

sẽ

là mình? Nhưng dung nhan của nàng khối ngọc kia, đúng là mình!

Làm sao có thể chứ, mình

không

có khả năng

sẽ

chết như vậy!

Ngô Đồng

không

nói

lời nào,

đi

qua

một

bên thắp sáng nến đặt lên bàn, đem toàn bộ những bức họa trong rương mang ra,

một

vài bức đặt trước mắt A Đoàn. Năm tuổi đến mười tuổi, Ngô Đồng vẫn ở biên cương,

không

thể biết khi đó mình

đã

làm gì.

A Đoàn

không

ngừng nhắc nhở chính mình, đây

không

phải là

thật

sự.

Nhưng mà...

Năm tuổi, sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi!!!

một

vài bức so với chính mình bây giờ giống như như đúc! A Đoàn toàn thân đều kinh sợ, mãnh liệt lui về sau vài bước, hoàn toàn dại ra. Biết được thời điểm tương lai mình

sẽ

chết là loại cảm giác như thế nào?

hiện

tại lại

đang

hướng tới thành thân và

một

cuộc sống tốt đẹp sau này.

Bỗng có người

nói

với ngươi tương lai ngươi

sẽ

chết rất thảm.

Ngươi

sẽ

có suy nghĩ thế nào?

Ngô Đồng tiến lên,

nhẹ

nhàng ôm lấy A Đoàn

đang

run rẩy, mùi hương long đản quen thuộc xộc vào mùi khiến cho cảm xúc hoãn loạn dịu lại bớt. Tay phải vỗ

nhẹ

trên

lưng A Đoàn, yên lặng an ủi nàng.

thật

lâu sau, thấy A Đoàn ở trong ngực

không

còn rây rẩy nữa Ngô Đồng mới buông lỏng tay

mộtchút. Còn chưa kịp lui ra, tay áo

đã

bị A Đoàn nắm lại, tay áo trắng bị dùng sức nắm chặt.

Ngô Đồng mím môi, bàn tay to bao lấy tay A Đoàn.

“Ngẩng đầu nhìn ta”

A Đoàn thuận theo ngẩng đầu, mắt hạnh tinh xảo dại ra. Ngô Đồng thở dài, khom người hôn lên khóe miengj A Đoàn “Nàng là muội, nhưng nàng cũng

không

phải là muội” Ánh mắt A Đoàn lóe lên hoang mang, Ngô Đồng lại tiếp tục

nói

“Nàng là kiếp trước của muội,

không

phải là muội của kiếp này.”

“Muội, muội kiếp trước?”

Vừa rồi cảm xúc quá kích động,

hiện

tại lại trở nên trì độn. Nghe lời này của Ngô Đồng cũng

không

quá mức kích động, thậm chí là bình tĩnh hỏi lại.

Ngô Đồng gật đầu dìu A Đoàn ngồi xuống, nhìn đôi mắt nàng dần dần hồi thần..

Chính mình cũng từng nghĩ qua, muốn đem chuyện này

nói

cho A Đoàn

không, trải qua suy

đi

tính lại, cuối cùng vẫn quyết định

nói

cho nàng biết. Trước

không

nói

những kì

thật

đã

để lộ rất nhiều sơ hở, những người khác

thì

hoàn hảo bởi bọn họ

không

có gan đến chất vấn mình, Chỉ có A Đoàn

không

giống, nàng là thê tử của ta, nàng có quyền được biết chuyện này.

Lại

nói, tính tình A Đoàn vẫn như thế.

Sơ hở nhiều như vậy, nàng

một

lần cũng

không

hỏi qua. Trai qua kiếp trước chẳng lẽ còn chưa hiểu tính tình nàng? An nhận

không

phát, đến khi

không

nhịn được nữa

sẽ

bùng phát, khi đó

thì

không

dễ để giải quyết, Việc này chính mình cũng khẳng định trong lòng nàng

đã

có suy đoán, chỉ là

không

nói

cho

hắn

biết thôi.

hắn

cũng

không

phải là thần,

không

thể ngờ trước được mọi chuyện.

Nếu tương lai có

một

ngày, có tên tiểu nhân nào lấy chuyện này kí©h thí©ɧ A Đoàn, vận nhất trùng với ý nghĩ trong lòng nàng…

Thay vì như thế, còn

không

bằng chính mình

nói

ra hết!

"Nếu là trước đây ta chắc chắn

sẽ

không

tin. Nhưng mà chính chuyện

không

thể tưởng tượng này lại phát sinh

trên

người ta, ta có ký ức cả hai kiếp. “ Nhìn A Đoàn trợn to mắt, Ngô Đồng dừng

một

chút lại tiếp tục

nói: “Ta

không

uống canh Mạnh Bà, ta nhớ



tất cả mọi chuyện kiếp trước.”

A Đoàn chớp mắt mấy lần, thậm chí có ngu ngốc cúi đầu. Qua

một

hồi lâu ngẩng đầu, thần sắc hốt hoảng “Ý của ca ca là ngươi nhớ



mọi chuyện ở kiếp trước,

một

lần nữa trải qua cuộc đời giống như vậy?”

Nếu

không

phải cuộc đời giống như vậy, làm sao có thể biết trước được những việc kia?

Ngô Đồng gật đầu.

A Đoàn lần nữa cúi đầu, khí tức bất ổn che mặt mình.

Trách

không

được, trách

không

được luôn cảm thấy Thái Tử ca ca làm chuyện gì cũng thành thạo, đương nhiên, bên trong này

không

thiếu chuyện Thái Tử ca ca vốn là thông tuệ, chỉ là cảm thấy

hắn

tuổi trẻ mà rất thành thạo.

không

biết nguyên nhân tại đây đâu. Điều này cũng có thể giải thích, vì cái gì Thái Tử ca ca có địch ý đối với nhị phòng.

Khối ngọc bội này



ràng là mình

không

cần, vì sao lại nhất định

không

cho Hứa Tâm Dao.

Vừa rồi dùng sứcquá mức, lòng bàn tay dính

trên

ngọc bội có chút trắng. Buông tay ra, Tiểu Ngư màu đổ vẫn giống như trước, vô cùng sống động.

không

khỏi nhìn nghĩ tại sao mình lại cầm nó

đi

vào trong ngọn lửa, vì sao lại tuyệt vọng như vậy?

“Kiếp trước vì sao muội chết?”

“Nguyên nhân chủ yếu là vì cái gì…”

một

quốc gia chi mẫu chết, chắc chắn

sẽ

không

dễ dàng như vậy, tất nhiên cũng có nhiều nguyên nhân trùng hợp. Đây là công lao của nhị phòng, tính tình của vị nhị thúc kia, chắc chắc có chuyện gì xảy ra, điều này cũng có thể giải thích tại sao Thái tử coa ca lại có địch ý với nhị phòng như vậy. Nhưng mà, lòng bàn tay lần nữa nắm chặt.

Mình

không

thể chịu thua như vậy, cũng

không

thể yếu đuối như vậy.

Trừ phi là...Trời sập xuống.

Trong lòng

đã

có suy đoán, chỉ nhìn Ngô Đồng.

Ngô Đồng nhìn vào mắt A Đoàn có sụ chất vẫn

không



ràng, ký tích, nhờ lúc trước xong vào phòng A ĐOàn. Khi đó nàng cũng như vậy,

ẩn

nhẫn

không

phát, nhiều nhất chỉ có thể từ trong mắt thấy được

một

chút cảm xúc khác. Vì cái gì lúc ấy lại

không

phát

hiện.

Đột nhiên đừng dây, nhìn A Đoàn.

“Ta thừ a nhận, lúc ấy ta đối với những nữ nhận kia có chút động lòng nhưng

không

giống như vậy.”

"Ở trong lòng ta, nàng vĩnh viễn cũng

không

giống như vậy! Nàng là chính thê của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên từ thuở

nhỏ, chúng ta là đôi phu thê trẻ, chùng ta có lời gì

không

thể

nói? Nàng vì cái gì

không

nói

với ta, vì cái gì luôn khăng khăng cố chấp như vậy.! Ta biết ta sai, nhưng nàng vì cái gì

không

cho ta cơ hội sửa đổi?”

Ngô Đồng có chút điên cuồng, cảm xúc cực kì

không

ổn định.

"5 năm kia, nàng tra tấn chính mình, càng tra tấn ta!”

hắn

thậm chí ngồi xổm xuống trước mặt A Đoàn, mãnh liệt nắm chặt lấy tay A Đoàn “Ta biết ta sai, nhưng vì sao nàng

không

cho ta cơ hội sửa chữa? Ngay cả lần cuối gặp mặt cũng

không

cho ta! Nàng có biết khi ta biết tin chạy qua, tâm tình ta như thế nào

không? Nếu như

không

phải vì giang sơn này, vì Thái tử vẫn còn chưa trưởng thành, ta nhất định

sẽ

cùng

đi

với nàng!”

"Ta sai, nhưng nàng vì sao lại nhẫn tâm như vậy?"

"Vì cái gì?!!!"

Tay rất đau, đau vô cùng, Thái Tử ca ca nắm quá chặt, nhưng mà

hiện

tại A Đoàn

không

để ý cái này. Kinh ngạc nhìn đôi mắt ddien cuồng của Ngô Đồng, đôi mắt động đậy, nghiêng đầu, thậm chí mang theo ý cười ôn nhu “Thái tử ca ca, ta kiếp trước, là như thế nào?”

hiện

tại Ngô Đồng tâm tình

đã

vô cùng kiên định,

không

giống vẻ dễ xúc động lúc nãy. Lần này qua mức kích động, tất nhanh khôi phục lại. Yên lặng đừng dậy, dừng lại

một

chút rồi

nói

“Từ

nhỏ

đã

tiến cung, vẫn là do mẫu hậu nuôi nấng giáo dục đến khi 15 tuổi

thì

tứ hôn cho ta.”

"16 tuổi đại hôn, 18 tuổi sinh Hoàng thái tử, 21 tuổi sinh đứa thứ hai, 22 tuổi phong hậu. 24 tuổi phong bế cửa cung ngoại trừ con

không

gặp bất luận kẻ nào…” Dừng

một

chút, nhìn thẳng vào mắt A Đoàn “Chết lúc 29 tuổi lẻ bảy nguyệt, ba thiên”

Đơn giản như vậy

đã

kể hết cuộc đời kiếp trước của mình. A Đoàn

không

biết trong lòng như thế nào, thậm chí có chút tự giễu, trách

không

được có thể chắc chắn mình có thể mang long thai như vậy,

thì

ra ở kiếp trước

đã

sinh rồi. Cười cười, lại hỏi “Vậy vì sao kiếp này 5 tuổi muội lại về nhà? Hoàng hậu nương nương cũng

không

chỉ bảo muội lần nào.”

“Bởi vì nàng

không

thích.”

"Nàng

nói

, nàng từ vừa sinh ra cuộc sống

đã

bị sắp đặt hết thảy,

không

có ai hỏi qua ý kiến của nàng, cũng

không

ai hỏi nàng có thích

không. Đối với người khác mà

nói, đây là vinh quang vô thượng, nhưng đối với nàng

thì

đó là gông xiềng.”

Tính tình mình mình hiểu



nhất. A Đoàn biết, lời này

không

sai, mình quả

thật

không

thích. Khi còn

nhỏ

ở trong cung, chỉ biết chơi cùng An Dương, tràn đầy sung sướиɠ vui vẻ. Vừa bắt đầu hiểu chuyện là lúc về nhà, khi đó Thái tử ca ca rời

đi, là do người thân an ủi rất lâu mới vui vẻ trở lại.”

Nếu như mình vẫn ở trong thân cung, lời

nói

tính tình chắc chắc

sẽ

có chuyển biến, thay đổi càng ngày càng nội liễm yên tĩnh hơn.

Nhưng mà…

Đây hết thảy là tính cái gì?…

Dù tức giận cực điểm vẫn cười, cũng rất bình tĩnh. Sau đó đứng lên nhìn thẳng vào mắt Ngô Đồng. ĐÔi mắt này

thật

sự

rất đẹp, bởi vì trước giờ

hắnchỉ cười với mỗi mình mình. Bao nhiêu đắc chí,

một

người như vậy, chỉ vui vẻ với chính mình, với muội muội ruột An Dương cũng

không

bằng.

Nhưng

hiện

tại chỉ thấy châm chọc!

"Cho nên, kiếp này ca ca cho ta tự do để cho ta về nhà, bởi vì kiếp trước ta

nói

không

thích?"

Biết



A Đoàn

hiện

tại có điểm

không

thích hợp, khả Ngô Đồng vẫn là gật đầu."Đúng."

A Đoàn ánh mắt chứa lệ, trầm giọng

nói: "Nếu

đã

ta kiếp trước có thể bế cửa cung 5 năm

không

gặp ca ca, vậy ta khẳng định cũng

nói

không

bao giờ muốn gặp lại ngươi. Ngươi kiếp này còn đến trêu chọc ta làm gì? Sao ngươi

không

đem toàn bộ lời

nói

kiếp trước thực

hiện?”

Vì cái gì lại muốn đến trêu chọc ta!

"không

thể, trừ phi ta chết, ta vĩnh viễn đều

sẽ

không

buông tha nàng."

Ngô Đồng

không

chút do dự.

Lời noi này làm cho A Đoànmuốn khóc lại muốn cười. Vui vẻ là Thái Tử ca ca thích mình, khổ sở là, thế nhưng bởi vì kiếp trước của hai người"Cho nên, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, từ khi còn

nhỏ

đã

dốc lòng chiếc cố ta, cũng

không

phải bởi vì ngươi

yêu

ta, mà bởi vì cả hai kiếp của chúng ta?”

Trong mắt suong mù vây kín,

sự

yếu đuối cùng tràn ra.

"Ngươi biết

không, khi ta biết bức tranh kia, biết người nọ cùng ta lớn lên rất giống nhau, ta

đã

cho ràng mình chỉ là

một

thế thân."

"Nhưng mà ta

không

dám hỏi, bởi vì cảm thấy đây

không

phải là

thật

sự. Tuổi tác

không

phải, giữa chúng ta lại thân mật ở chung đó cũng

không

phải là giả. Cho nên ta

không

dám hỏi, ta

không

dám hỏi nàng rốt cuộc là ai, chỉ là

không

nghĩ tới, ta

thật

sự

chỉ là thế thân! Ta nên cao hứng sao? Ta nên cảm thấy vui vì ta là thế thân của chính mình sao!"

Bước lên

một

bước, hai mắt rưng rưng.

"Ngươi

nói, ta phải nên cao hứng,

không

nên

không

vui."

Vừa nghĩ tới những cái tốt kia, những cảnh tượng ôn tồn kia, đều bởi vì kiếp trước mình chết

đi, đều bởi vì Thái tử ca ca cảm thấy áy náy nên mới có được, liền cảm thấy quá mức châm chọc!

hắn

đối với mình tốt, hoàn toàn bởi vì mình của kiếp trước chứ

không

phải chính mình! Cho nên mấy năm nay đắc chí như vậy,

thật

không

muốn để người khác biết!

Ngẫm lại đều làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.

"không

phải như vậy!"

Ngô Đồng đưahai tay đè lại bả vai

không

ngừng run rẩy của A Đoàn.

"Ta chưa bao giờ cảm thấy các nàng là hai người, từ đầu tới cuối, nàng đều là A Đoàn, là A Đoàn chỉ thuộc về ta."

Nhưng bộ dáng thâm tình như vậy càng làm A Đoàn tức giận! Trực tiếp đem hai tay Ngô Đồng đẩy ra, khí tức cực kì bất ổn “Chúng ta là sao có thể như vậy!

trên

đời này

không

có chuyện hai mảnh giống nhau hoàn toàn, nàng là nàng, ta là ta!”

"Dù tính chúng ta là

một

người, nhưng tư tưởng cũng hoàn toàn khác nhau! Ta

không

phải nàng!"

Nghĩ đến những thứ năm này tốt như vậy đều vì thế, trong lòng liền cảm thấy đau đớn, đau đến mức

không

thể thở được. Hít sâu mấy lần, sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp nhìn Ngô Đồng, giật giật khóe miệng nở nụ cười quỷ dị “Nếu như người

không

nhớ những chuyện kies trước, ngươi còn có thể đối tốt với ta như vậy

không?”

Ngô Đồng biết mình cố gắng

nói

gì với A Đoàn cũng là

nói

dối.

"sẽ

không."

Cho nên,

hắn

đối với mình tốt như vậy,

thật

sự

không

phải bởi vì chính mình...

A Đoàn nhắm mắt, nước mắt chạy ướt cả trang dung.

"Ta

hiện

tại cảm xúc thực

không

ổn định, ta cũng

không

biết ta

sẽ

nói

ra nhwungx gì. Cho nên, cho ta

một

chút thời gian ổn định cảm xúc, quãng thời gian này, chúng ta

không

cần gặp nahu."

Xoay người, lảo đảo rời

đi.

Ngô Đồng đuổi theo hai bước, nhìn thấy bóng dáng A Đoàn lung, cuối cùng chỉ có thể há miệng nhưng

không

thể

nói

được gì, chỉ biết thở dài

một

hơi. Đây chính là mình tự tạo nghiệt

thì

mình phải tự gánh lấy. Nhưng mà A Đoàn trong lòng ta các nàng luôn là

một

người, chưa từng thay đổi.

Nàng

không

phải là thế thân của ai, nàng là nàng…