Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 125

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: huyetsacthiensu

Trước giờ đều

không

có vui sướиɠ như vậy.

Hôm ấy ăn tối ở Vọng Giang Lâu sau đó lại mang theo sức lực dư thừa

đi

dạo chợ đèn hoa đêm trung thu, khắp nơi đều nhìn thấy đèn l*иg màu đỏ

không

thấy điểm đầu, trong miệng ăn hồ lồ ngào đường của phố Tây,

trên

cổ còn đeo chiếc mặt nạ mỹ nhân.

một

tay Ngô Đồng che chở A Đoàn,

một

tay cầm đầy đồ ăn vặt, bất đắc dĩ lại cưng chiều mà cười.

Phía trước còn có

một

đám người

đang

chơi giải câu đố,

trên

đài cao treo các loại đèn l*иg tinh xảo, A Đoàn hâm mộ nhìn, sau đó hỏi Ngô Đồng “Thái Tử ca ca lúc nào

thì

chúng ta phải về? Nếu muộn

mộtchýt nữa cửa cung

sẽ

đóng đó.” Ngô Đồng đưa tay lau

đi

ít đường còn sót lại bên miệng A Đoàn.

không

trả lời câu hỏi của A Đoàn, mà là cười nhạt nhìn về phía đèn l*иg

trên

đài cao “Thích cái nào?” A Đoàn mím môi nhìn

một

lúc, sau đó chỉ tay vào

một

cái

nói

“Cái kia!” Bên môi nổi lên ý cười tinh quái. Ngô Đồng nâng mắt, sau đó lần nữa lại cảm thấy bất đắc dĩ “Nhiều đèn l*иg đẹp như vậy nàng lại muốn chọn hình Trư Bát Giới?”

Còn nhớ Tết Nguyên Tiêu lần trước nàng còn chọn cho mình

một

cái mặt nạ Trư Bát Giới nữa.

A Đoàn nghiêng đầu, cười rất vui vẻ.

Ngô Đồng lắc đầu, ô m lấy A Đoàn từ trong đám người

đi

ra vào, cuối cùng cũng chen lên được phía trước, sau đó còn

không

chết tâm hỏi lại

một

lần nữa “Nàng quyết định chọn cái này sao? Chỉ đoán

mộtlần này thôi.” A Đoàn

không

hề bị dao động, vẻ mặt kiên định “Chính là nó!” Cái đèn l*иg này

thật

sựkhông

được tốt lắm, chế tác

thì

cũng được, chỉ là hình dạng xấu xí của đầu heo này đặt

trên

một

chiếc đèn l*иg tinh xảo lại có chút

sự

khác biệt.

Chiếc đèn l*иg này

không

có ai hỏi đến, Ngô Đồng nhìn lướt qua câu đố đèn

đã

có kết luận. Chẳng qua chỉ trong chốc lát đèn l*иg Trư Bát Giới

đã

đến tay A Đoàn. Đèn l*иg con thỏ

nhỏ

được nhét vào trong tay Ngô Đồng, chỉ

yêu

thích nhìn vầng sáng phát ra từ đầu heo trong tay, sau đó ánh mắt nhìn Ngô Đồng lưu chuyển, chỉ cười liên tiếp.

Sao Ngô Đồng lại

không

biết A Đoàn

đang

suy nghĩ cái gì chứ, lắc lắc đầu cầm đèn l*иg con thỏ

nhỏ

cực kỳ

không

tương xứng với

hắn, dắt tay A Đoàn bừng từng bước về phía bờ sông. Tuy Trung thu

đã

qua, nhưng dư

âm

vẫn còn, người thả đèn

trên

bờ sông còn rất nhiều. Lần này A Đoàn lại

không

thả đèn, Ngô Đồng cũng

không

ép, chỉ lôi kéo nàng nhàn hạ tản bộ.

Bóng đêm dần sâu, người

đi

bọ

trên

đường cũng càng ngày càng ít, A Đoàn cũng

không

hỏi việc có về cung hay

không

nữa, đây



ràng là phải qua đêm ở bên ngoài mà. Trong lòng

đã

có suy đoán đại khái, kết hợp với con đường càng ngày càng quen thuộc, nhìn đôi sư tử bằng đá oai phong lẫm liệt ngoài cửa, quả nhiên là phủ Tướng Quân.

đi

vào, rất tốt,

không

chỉ có Giang Vạn Lí ở trong đó, ngày cả Bán Đông Bán Hạ cũng ở đây, phòng ngủ

đã

chuẩn bị xong từ sớm.

“Tốt, các ngươi hợp tác lừa

một

mình ta có phải

không?”

A Đoàn ngồi ở trước gương đồng vừa tháo đồ trang sức vừa cười mắng ba người đứng phía sau. Bán Đông vội vàng phủi sạch quan hệ “Nô tỳ

không

biết, sau khi người và Thái Tử

đi

ra ngoài, chúng nô tỳ liền bị phái đến đây, lúc đầu cũng

không

biết!” Sau đó chỉ vào kẻ gây tai họa Giang Vạn Lí “hắn

biết!”

Giang Vạn Lí vừa muốn cãi lại

một

câu, tầm mắt A Đoàn vừa quét đến

trên

người

hắn, thân thể

hắnnghiêm chỉnh, nhanh chóng

nói

“Nô tài

đi

xem gia có gì cần phân phó

không!” Cũng

không

chờ A Đoàn trả lời, chạy biến mất nhanh như

một

làn khói. Bán Đông Bán Hạ cười đau cả bụng, lại còn

nói

đỡ cho

hắn

“Tiểu thư đừng tức giận,

hắn

cũng là muốn cho tiểu thư

một

ngạc nhiên thôi.”

Sao A Đoàn lại tức giận

thật

chứ? Hơn nữa, hôm nay

thật

sự

rất vui vẻ, ban thưởng còn

không

đủ. Cười gian

một

tiếng đột nhiên nhớ đến, sau khi Thái Tử ca ca vào phủ

đã

đi

vào thư phòng, nhịn

không

được thở dài

một

tiếng,

nói

với Bán Đông “Phòng bếp

nhỏ

ở đây cũng được chuẩn bị xong rồi chứ? Có thể chuẩn bị thức ăn cho Thái Tử ca ca

không?”

không

biết lại bận đến lúc nào nữa, đôi môi thoáng mím, tâm tình thoải mái đến bây giờ cũng nhiễm lên chút nặng nề. Bán Hạ lại cười

một

cái, đẳy thằng A Đoàn ra phía sau tắm rửa “Thái Tử

đã

nhắn lại, lâu nhất là nửa canh giờ

sẽ

quay lại,

sẽ

không

quá lâu, tiểu thư

đi

tắm trước

đi.”

“Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, nô tì để người thả lỏng thoái mái.”

Nghe vậy A Đoàn rất vui, có chút ngây ngốc, vẫn để nh đẩy người vào bên trong, còn

không

chắc chắn hỏi lại lần nữa “Thái Tử ca ca vẫn luôn rất bận, từ lúc bắt đầu có ký ức,

hắn

đã

vô cùng bận rộn, hôm nay bớt được chút thời gian chơi cùng mình như vậy mà cũng

không

cần xử lý chính

sự

sao?”

“thật

sự

thật

sự!”

Bán Hạ vừa trả lời vừa hầu hạ A Đoàn tắm rửa.

Nửa canh giờ là

nói

quá lên, đợi lúc A Đoàn tắm rửa xong

đi

ra, Ngô Đồng

đã

thay xong quần áo ngồi ở

trên

giường, cúi đầu đọc sách trong tay, mất A Đoàn sáng lên, xõa tóc ướt chạy qua, nhào thẳng vào trong ngực Ngô Đồng, đôi mắt tỏa sáng “Thái Tử ca ca!”

“Vui như vậy sao?”

Vừa

nói

vừa đứng dậy kéo A Đoàn đến ngồi trước gương đồng, cầm lấy khăn Bán Đông Bán Hạ vừa để lại rồi lặng yên lui ra ngoài, lực vừa phải lai tóc cho A Đoàn, bên môi là nụ cười bất đắc dĩ, “đã

là vợ người ta còn lỗ mãng như vậy.” Hai gò má A Đoàn đỏ bừng, nhìn chằm chằm Ngô Đồng.

Mắt hạnh tròn vo tỏa sáng.

“Thái Tử ca ca, hôm nay chàng

không

bận sao?”

Tóc A Đoàn dài thẳng, còn mềm mại hơn so với tơ lụa thượng hạng, đầu ngón tay xuyên qua hàng tóc còn hơi ẩm, từng sợi tóc mềm mại quấn quanh. Cười khẽ nhìn A Đoàn trong gương, dịu dàng

nói

“Gần đây

không

có chuyện gì lớn,

không

vội.” Trong đầu thoáng qua khoảng thời gian bận rộn sau hôn lễ kiếp trước, nàng cũng chờ đợi như vậy.

Kiếp này tất nhiên

không

thể như thế nữa.

A Đoàn lại nghĩ đến cái khác, nghĩ đến nửa tháng sau khi tứ hôn luôn

không

thấy Thái Tử ca ca, hỏi Giang Vạn Lí,

hắn

luôn

nói

Thái Tử ca ca

đang

bận. Khi đó bản thân cũng

đang

chuẩn bị gả

không

nói

gì nhiều, đêm xuống trong lòng luôn có chút

không

bằng lòng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó

hắn

bận rộn như vậy, là vì để bây giờ có thời gian

đi

cùng mình sao?

đã

cho rằng đáp án là như vậy.

Từ

trên

ghế đứng dậy, kiễng chân ôm cổ Ngô Đồng, sau đó hướng thẳng vào bờ môi đẹp đẽ của

hắnmà cắn lên. Ngô Đồng đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khẽ, cũng ôm A Đoàn, làm sâu thêm nụ hôn này.

Chuyện kế tiếp A Đoàn càng khẳng định suy đoán của mình, tất nhiên là như thế. Hôm sau hai người cũng

không

về cung, Ngô Đồng càng

không

xử lý chuyện gì, sáng sớm

đã

dẫn theo A Đoàn ra khỏi cửa,

đi

chơi những chỗ có cảnh đẹp quanh đây

một

chuyến. Non nước ở ngoại ô phía Tây, tiệc trà ở Nam hẻm…

Muốn

đi

thì

đi

muốn ăn

thì

ăn, tất cả đều chơi đều nếm qua, chỉ có hai người du ngoạn.

A Đoàn vẫn vui quên cả trời đất, những chỗ kia

đã

đi

qua, nhưng chưa từng cảm thấy vui sướиɠ như hôm nay, thậm chí lúc thức dậy sáng nay còn nhảy nhót. Ôm cánh tay Ngô Đồng cũng vừa mở mắt suy nghĩ

đang

không



ràng,

nói

ngọt ngấy “Thái Tử ca ca, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại

đi

chơi tiếp được

không?”

Ngô Đồng đứng dậy, đưa tay bế A Đoàn từ

trên

giường xuống

đi

vào phía sau. A Đoàn

không

có chút bất an hoặc xấu hổ nào, hai tay ôm cổ Ngô Đồng, hai chân còn

đang

thích thú nhích tới nhích lui, hoàn toàn khác với

sự

thẹn thùng ngày thành thân. Ngô Đồng vừa trả lời A Đoàn vừa

nói, ánh mắt dừng ở bàn chân như Bạch ngọc, sau đó dời tầm mắt

đi

như

không

có chuyện gì xảy ra.

Ôm A Đoàn vào trong phòng tắm, săn sóc rời khỏi để cho Bán Đông Bán Hạ vào hầu hạ nàng.

A Đoàn thoải mái ngâm người trong thùng gỗ lớn rắc đầy cánh hoa, Bán Đông ra ngoài chuẩn bị quần áo, Bán Hạ ở lại hầu hạ, trong mắt có chút nghi ngờ. Từ

nhỏ

tiểu thư

đã

có làn da trắng nộn, chỉ cần chạm

nhẹ

vào

thì

trên

người cũng

sẽ

lưu lại dấu vết, ngày đại hôn bản thân phải tự mình tẩy rửa,

trênngười tiểu thư khắp nơi đều là vết xanh tím.

Những dấu vết này qua hai ngày

đã

dần phai nhạt

đi.

Nhưng mà,

Sao lại

không

có thêm bất kỳ

một

dấu vết nào nữa vậy?

Tiểu thư và Thái Tử vừa mới thành thân, Thái Tử

đã

lớn như vậy, ngay cả

một

người thϊếp hầu hạ cũng

không

có, tiểu thư là người đầu tiên. Hai ngày nay nhìn hai người chàng chàng thϊếp thϊếp, mà lại

khôngcó gì sao? Sau khi hầu hạ A Đoàn tắm rửa mặc đồ xong, cuối cùng Bán Hạ cũng

không

thể nhịn được,

nhỏ

giọng hỏi “Hai ngày nay tiểu thư

không

cùng Thái Tử điện hạ…”

Nửa câu sau

không

thể

không

biết ngượng mà hỏi được, cũng may A Đoàn

đã

trải qua, kết hợp với sắc mặt của Bán Hạ cũng đoán được nàng muốn hỏi gì. Có chút xấu hổ, nhưng cũng biết Bán Hạ vì muốn tốt cho mình, nhìn về mọt bên,

nhỏ

giọng

nói

“không

có, ngày ấy ta đau dữ dội, hai ngày nay Thái Tử ca ca cũng

không

có cái này cái kia…”

nói

đến đây, Bán Hạ cũng lúng túng theo, mặc dù

đã

có con nhưng da mặt vẫn mỏng. Lúng túng đáp lại hai tiếng,

không

nói

cái gì nữa. Lúc này mới vừa thành thân, có lẽ Thái Tử điện hạ đau lòng tiểu thư? Chờ qua hai ngày này, nếu vẫn tiếp tục như thế

thì

mình hỏi qua cũng

không

muộn.

Bị Bán Hạ nhắc đến vấn đề này, A Đoàn cũng nghĩ đến hai ngày nay ở chung chỉ cảm thấy Thái Tử ca ca

thật

tốt. Ngày ấy sau buổi tối ngày thành thân, Thái Tử ca ca ôm mình lên giường, trong miệng cũng chưa

nói

gì,

không

làm cái gì, chỉ là đè ra giúp đỡ chơi đùa toàn thân mệt mỏi, sau đó

thì

ngủ.

Hôm nay cũng vậy, thân mật khăng khít nhưng

không

có thêm động tác khác.

Thái Tử ca ca

thật

là săn sóc.

A Đoàn mặc

một

bộ quần áo màu tím đậm thêu hoa Mẫu đơn ngũ sắc, trời lạnh, lại choàng thêm

mộtcái áo lông cáo màu trắng, lông cáo màu trắng mềm mại cọ vào cổ ngứa ngứa. Ngô Đồng cũng mặc

một

bộ trường bào màu tím, chỉ thêu

một

ít hoa văn phức tạp ở cổ tay áo. Hai người đứng chung

mộtchỗ, mỹ nữ dịu dàng, nam tử

anh

tuấn.

Giang Vạn Lí

đang

ở cửa điểm

nhẹ

gì đó, nhìn thấy hai người dắt tay nhau

đi

ra, vội vàng thỉnh an, sau đó cười

nói

“Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Thái Tử phi, quà tặng lại mặt

đã

được chuẩn bị tốt.” A Đoàn nâng mắt lên nhìn, cả ba xe ngựa chứa quà tặng lại mặt, bản thân mình cũng

không

hỏi đén, nghe Giang Vạn Lí

nói, là Thái Tử ca ca

một

mình ôm lấy mọi việc.

Nghiêng đầu nhìn đường nét sườn mặt



nét của Ngô Đồng, cười cười, gãi

nhẹ

vào lòng bàn tay của

hắn.

Ngô Đồng quay đầum bất đắc dĩ lại cưng chiều, liếc mắt nhìn A Đoàn

một

cái, lắc lắc đầu, đỡ nàng lên xe ngựa, tự mình cũng ngồi xuống. Chỉ có hai người, A Đoàn cũng

không

bận tâm, tiếng bánh xe ngựa còn chưa bang lên, A Đoàn

đã

nhào vào trong ngực Ngô Đồng, khéo léo cười xinh đẹp “Thái Tử ca ca, sao chàng lại tốt như vậy chứ!”

Vừa

nói

vừa cúi đầu cọ cọ vào trong ngực Ngô Đồng.

Ngô Đồng vội vàng ngăn cản, đưa tay đẩy trán nha đầu điên còn

không

buông tay ở phía trước “Nàng cũng nghịch ngợm

thật

là thoải mái, đợi lát nữa nàng muốn để quần áo

không

nghiêm chỉnh gặp cha mẹ hay sao? A Đoàn cười lui ra phía sau, cười đến mức chỉ nhìn thấy răng

không

nhìn thấy mắt, răng cũng lộ hết ra, vô cùng vui vẻ.

Ngô Đồng cũng bị lây cảm xúc từ A Đoàn,

nhẹ

giọng cười, mặt mày dịu dàng.

Sau khi cười đùa, A Đoàn

không

nhịn được ngồi vào bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa nghĩ đến

sẽ

ngay lập tức được gặp cha mẹ cùng các ca ca, tâm trạng vui vẻ

không

thể kiềm chế được, tràn đầy sung sướиɠ. Ngô Đồng cũng

không

nói

gì thêm, mà thanh thản dựa vào vách xe quan sát A Đoàn từ

trên

xuống dưới.

Tinh thân sung sướиɠ, hành động cũng

không

có việc gì, hai ngày nay cũng

không

kháng cự lại chuyện mình thân mật.

Ừ! Có thể ăn rồi. (Editor: Hóa ra là sói chỉ vờ tha để bắt, đợi con thỏ buông lỏng cảnh giác để ăn thịt.

thật

là phúc hắc quá

đi.)
« Chương TrướcChương Tiếp »