Chương 12

"Rống..." Chúng nó đều đã chết...

Hắc đoàn mơ thấy cảnh tượng biến dị thể bị thiêu đốt dữ dội.

Những biến dị thể hung ác hay kiêu ngạo kia, tất cả đều từng sống sót, nhưng cuối cùng cũng trở nên tử khí trầm trầm.

Nó từng tận mắt chứng kiến vô số thi thể bị ngọn lửa dữ dội liếʍ láp, thân hình to lớn bị đốt thành tro bụi, chỉ còn lại chút tàn tích, gió thổi qua là tan biến.

Chính khoảnh khắc đó, hắc đoàn chợt nhận ra sự mong manh của sinh mệnh.

Lần này, nỗi đau đớn không thể cướp đi mạng sống của nó, nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ chết, dù cho nó là biến dị thể mạnh nhất.

Ôn Tân dựa vào ánh mắt để đoán ý của nó.

Anh vuốt ve trán hắc đoàn, kiên nhẫn nhấn mạnh: "Mộng chỉ là ảo ảnh, đừng sợ những thứ giả dối ấy."

"Tiểu hắc ở đây, ta cũng ở đây, đây mới là thực tại."

Nói xong, anh nắm lấy móng vuốt của tiểu hắc, đặt lên ngực mình. Từ bên dưới truyền đến nhịp đập mạnh mẽ, như dung nham núi lửa đang sôi sục.

Hắc đoàn sửng sốt.

Nó như bị cuốn vào một sự quyến rũ không thể cưỡng lại, không kìm được lắng nghe âm thanh kia.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Đó là tiếng tim đập của chàng trai.

Ánh mắt hắc đoàn dần trở nên mê mang, nó nhớ về nhiều chuyện hơn, tiếng gầm nhỏ dần.

"Rống."

Mọi người đều sợ ta, chỉ có ngươi không. Mọi người đều đánh ta, chỉ có ngươi ôm ta.

Ôn Tân hiểu đó là cách nó làm nũng, đáp lại: "Ừm, ta sẽ luôn ở đây."

Cục bông đen im lặng một lúc, rồi bất chợt cong khóe miệng, cười khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Sự xuất hiện của Ôn Tân, thực ra đối với nó là một niềm vui bất ngờ.

Dưới cơn mưa lớn, kẻ đáng thương chỉ cần một mái hiên che chắn là đủ, nhưng Ôn Tân lại đón nó vào nhà, cho nó cả căn phòng.

Nó chậm rãi gối đầu lên khuỷu tay Ôn Tân, mắt thẫn thờ, như đang nâng niu một báu vật quý giá, nhẹ nhàng cọ xát vào anh.

"Rống." Hãy vuốt ve ta nữa đi.

Mãi đến tận 3 giờ sáng, Ôn Tân vẫn ngồi xếp bằng trên sàn, kiên nhẫn vỗ về hắc đoàn.

Khi khát, anh lấy thìa cho nó uống nước; khi đói, anh cho nó ăn đồ hộp. Ngoại trừ lúc đau lưng phải dựa vào tường, anh chưa từng ngừng nghỉ.

Trong phòng luôn được các thiết bị sưởi ấm vây quanh, thỉnh thoảng chàng trai nóng đến phải chớp mắt liên tục, mắt long lanh ánh nước, nóng bỏng và rạng rỡ, hệt như mặt trời rơi xuống trần gian.

Vài giờ trước, Lân Thụ Khuê hẳn đã cảm thấy khô khan và nhạt nhẽo vì cảnh tượng lặp đi lặp lại này.

Nhưng không hiểu sao, nó vẫn chưa rời đi, cũng chẳng nghĩ tới việc quay về nơi u ám kia.

Trăng sáng sao thưa, mây đen che phủ, gió lạnh từ xa gào thét, nhiệt độ không khí dường như lại hạ xuống đáng kể.

Đêm nay, Ôn Tân ôm hắc đoàn vỗ về trong căn phòng ấm áp bao lâu, Lân Thụ Khuê cũng treo mình trên lưới sắt lạnh lẽo, ngây ngốc nhìn bấy lâu.

.

Ngày hôm sau, Ôn Tân bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Anh cố gắng vượt qua cơn mệt mỏi, với tay tắt điện thoại, rồi lại quay về giường. Đột nhiên, anh cảm thấy có lông tơ mịn màng lướt qua vành tai.

Ôn Tân mở mắt, đối diện với đôi đồng tử vàng rực.

Ánh mắt hắc đoàn lấp lánh không ngừng, cảm xúc dường như khác với ngày thường. Sau một lúc lâu, nó ngượng ngùng quay đi.

Ôn Tân không suy nghĩ nhiều, ôm hắc đoàn kiểm tra kỹ lưỡng. Thấy nó không có vấn đề gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bò dậy rửa mặt mặc quần áo.

Ôn Kính Phong bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, nhưng anh không thể vô cớ xin nghỉ dài hạn. Anh hỏi đối phương về tình hình cụ thể, nhưng hiện tại vẫn chưa nhận được hồi âm.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Ôn Tân theo thói quen chào tạm biệt tiểu hắc.

"Ta đi đây, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Meo."

Ôn Tân đi xuống lầu.

Hôm qua bị lực chấn động của hắc đoàn lan tới gần, ngực hơi đau. Nếu hôm nay tan làm sớm, anh sẽ đi bệnh viện kiểm tra.

Đi trên đường, Ôn Tân suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Đường Khải.

Kể từ khi hai người trở thành bạn tốt đến nay, đếm sơ qua, họ đã trò chuyện được vài chục tin nhắn.

Tuy có vẻ ít ỏi, nhưng đối với Ôn Tân, đây là một bước tiến lớn. Phải biết rằng khi nói chuyện với người khác, anh thường chỉ dừng lại ở câu "Xin chào" ban đầu.

Sau đó, không còn gì nữa.

Đường Khải có thể trò chuyện với Ôn Tân, có lẽ là nhờ anh ta là người tốt bụng, hướng ngoại, và không sợ nhàm chán.

Đặc biệt là khi phát hiện Ôn Tân cũng nuôi mèo, anh ta lập tức hóa thân thành chuyên gia, nhiệt tình chia sẻ những điều cần chú ý khi nuôi mèo.

Tuy những lưu ý đó không áp dụng được cho tiểu hắc, nhưng Ôn Tân vẫn lắng nghe cẩn thận. Qua lại thường xuyên, hai người cứ thế trò chuyện với nhau.

Biết Ôn Tân thích mua đồ hộp cho mèo, Đường Khải còn giúp anh tìm những sản phẩm chất lượng tốt cho sức khỏe.

Với người khác, Ôn Tân khó mở lời mời họ đi mua sắm, cũng không biết giải thích lý do tại sao muốn làm vậy.

Nhưng đối phương là Đường Khải, anh có thể trực tiếp hẹn người ta đi mua sắm cuối tuần.

Ôn Tân: Cuối tuần phố buôn bán có khuyến mãi, một số thực phẩm được giảm giá, cùng đi nhé?

Đường Khải: Trùng hợp quá! Vừa lúc đồ ăn vặt của tôi sắp hết, đang nghĩ khi nào đi mua thêm. Cùng đi nào, ha ha ha

Sau khi hẹn được thời gian cụ thể, Ôn Tân thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé nhảy ra từ bụi cây, chặn đường anh.

Thấy Ôn Tân cúi đầu, bóng dáng nhỏ bé này cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, vặn vẹo thân mình, cố tình kêu "meo" một tiếng.

Ôn Tân có vẻ mặt kỳ lạ.

Một con mèo... màu xanh lục?

Nếu là người bình thường như Ôn Tân, nhìn thấy con mèo màu xanh lục này, chắc chắn sẽ nghi ngờ nó bị thương nhân vô lương nhuộm màu để bán với giá cao.

【📢 Tác giả có lời muốn nói】

Lân Thụ Khuê: Hừ, loài người hèn mọn!

Lân Thụ Khuê: Chỉ có kẻ ngốc mới giả dạng thành con mèo đáng thương buồn cười!

Lân Thụ Khuê: Ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước loài người!

Về sau.

Lân Thụ Khuê: Thật thơm.