Chương 14

Bên này Lân Thụ Khuê vừa mới tiêm xong nọc độc cho hắc đoàn.

Nọc độc tuy có thể tái sinh, nhưng không phải lấy mãi không cạn. Liên tiếp hai ngày phát ra nọc độc, Lân Thụ Khuê khó tránh khỏi cảm thấy cơ thể hơi yếu.

Nó nói yếu ớt: "Đủ rồi, ngươi cũng đâu phải làm bằng sắt. Lượng nọc độc này đủ để trấn áp gen hỗn loạn của ngươi rồi."

Đây chính là hiệu quả mà hắc đoàn mong muốn.

Nếu bản thân dị biến quá thường xuyên, sẽ làm Ôn Tân bị thương, cũng khiến anh không thể nghỉ ngơi tốt.

Dùng nọc độc để áp chế gen hỗn loạn, tuy sẽ làm chậm tốc độ tiến hóa thành thể hoàn toàn, nhưng có thể kéo dài chu kỳ dị biến của nó từ mỗi ngày một lần thành khoảng một tuần một lần.

Nó chịu đựng cơn đau, cẩn thận cảm nhận một chút.

Nọc độc chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể, dưới cơ chế tự bảo vệ, máu xao động cuối cùng cũng miễn cưỡng ổn định lại.

Sự thay đổi này khiến hắc đoàn nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, nó nhìn về phía Lân Thụ Khuê đang ngụy trang thành mèo, nheo mắt lại.

Nguyên nhân Ôn Tân dính mùi rắn đã được tìm ra. Con người sẽ tránh xa rắn độc, nhưng hiếm khi tránh mèo.

Lân Thụ Khuê mới vừa chê bai bộ dáng mèo không lâu trước đây, vậy mà giờ lại chủ động biến thành hình dạng này.

Phải chăng nó đang cố gắng tiếp cận Ôn Tân?

"Tiểu hắc."

Giọng nói của chàng trai đột ngột vang lên, hai đoàn tử lập tức sững sờ.

Hắc đoàn khựng lại, lặng lẽ thu hồi móng vuốt sắc nhọn.

Ôn Tân bước đến trước mặt chúng, trước tiên xoa xoa cục bột đen nhà mình, sau đó nhìn về phía Lục Đoàn, trong ánh mắt còn mang chút xin lỗi: "Xin lỗi, ban ngày tôi đã hiểu lầm cậu."

Nói xong, anh cũng xoa nhẹ đầu Lục Đoàn, thể hiện thiện chí của mình.

Nếu nhớ không lầm, đối phương thích được vuốt ve như vậy, sẽ thoải mái nheo mắt lại.

Lục Đoàn quả thật đã đợi Ôn Tân rất lâu.

Từ khi mặt trời lêи đỉиɦ đầu, rồi từ từ lặn ở phía tây, cho đến khi những vì sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời đêm vắng vẻ, nó vẫn trông ngóng canh gác ở cổng khu dân cư.

Nó thắc mắc sao "tan tầm" lại tốn nhiều thời gian như vậy, thắc mắc sao người kia vẫn chưa xuất hiện.

Cho đến khi hắc đoàn ra ngoài, nó vẫn chưa thấy bóng dáng chàng trai.

Trong lúc tỉnh ngộ, Lục Đoàn dường như hiểu ra điều gì, cảm xúc nghi hoặc khó hiểu ngày càng đậm đặc, dần dần biến thành cơn giận bị trêu chọc!

Ban đầu khi chàng trai xuất hiện, Lân Thụ Khuê đã không định để ý tới.

Nhưng tên người xảo quyệt này lại dám vuốt ve nó, khiến nó cảm nhận được hơi ấm giống hệt như ban ngày.

Cái hơi ấm đáng ghét này.

Lân Thụ Khuê rất muốn kiêu căng cười nhạo, nhưng cuối cùng không nhịn được, thuận thế dựa vào lòng bàn tay Ôn Tân.

"Meo —"

Tha thứ cho ngươi, vuốt thêm lần nữa đi —

Tiếng kêu của nó mềm mại và trong trẻo, khiến Ôn Tân càng thêm khẳng định đây là một con mèo cái nhỏ, hoặc là một con quái vật cái nhỏ.

Anh không nhịn được cười, lại xoa xoa nó: "Ngoan."

Một người một đoàn bất ngờ hòa thuận vui vẻ, khiến hắc đoàn bên cạnh nhìn mà suýt nổ tung.

Ôn Tân hoàn toàn không ngờ hắc đoàn sẽ đột nhiên nổi giận.

Nắm tự cao lạnh lùng dù đang tức giận nhưng cũng rất chú ý hình tượng của mình trước mặt chàng trai.

Chỉ là bước chân về phía trước một bước, vươn móng vuốt ra, liền chụp bay Lục Đoàn ra ngoài!

Nhìn Lân Thụ Khuê nặng nề ngã vào hàng cây bên đường, Ôn Tân hoàn toàn không kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Tiểu hắc?"

Hắc đoàn không quay đầu lại, dùng đuôi quấn lấy ngón tay anh, vẻ mặt lạnh nhạt kéo người về hướng nhà.

Nhưng Ôn Tân không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nắm nhà mình vô cớ đánh người khác, lại ra tay nặng như vậy, anh lạnh lùng nói: "Tiểu hắc, ngươi làm gì vậy? Dừng lại."

Hắc đoàn dừng bước.

Không phải nó muốn dừng, mà là Ôn Tân túm chặt lấy nó, nắm lấy gốc đuôi và ôm nó lên.

Ôn Tân xoay người nhìn lại, Lục Đoàn đang lồm cồm bò ra từ lùm cây. Tuy trông rất chật vật, nhưng có vẻ không bị thương gì.

Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc này, Ôn Tân làm sao có thể không biết mình lại hiểu lầm.

Hai nắm này không chỉ không có tình cảm đặc biệt gì, mà khi động thủ còn như có thù oán!

Lân Thụ Khuê thấy Ôn Tân đã đến gần, theo bản năng muốn tiến lại, nhưng rồi chạm phải ánh mắt hắc đoàn, hung dữ và lạnh lẽo.

Ánh mắt đó rõ ràng đang cảnh cáo Lân Thụ Khuê, nếu dám vượt qua lằn ranh, nó sẽ lập tức ra tay.

Lân Thụ Khuê dừng lại một chút, lúng túng, cảm thấy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, xoay người chạy mất dạng.

Thấy Lục Đoàn chạy đi không quay đầu lại, Ôn Tân hoàn hồn, chậm rãi thở ra.

Anh nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt hắc đoàn: "Tiểu hắc, ta muốn biết tại sao."

Khi đuổi Lân Thụ Khuê đi, phản ứng của Ôn Tân rất mạnh, hắc đoàn đã chuẩn bị tinh thần để chàng trai nổi trận lôi đình.

Nhưng không ngờ, không có sự hùng hổ dọa người, không có lời quở trách gay gắt, đối phương vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ, sẵn lòng lắng nghe nó giải thích.

Như một cơn gió mát thổi qua, cảm giác nóng nảy sôi sục trong lòng hắc đoàn lập tức được xoa dịu.

Im lặng một lúc, nó nâng chân lên, vỗ vỗ Ôn Tân, rồi chỉ về hướng Lân Thụ Khuê rời đi, làm vài cử chỉ để đối phương có thể hiểu.

— Nó rất nguy hiểm.

— Cậu không thể đến gần nó.

.

Sau ngày hôm đó, Ôn Tân vẫn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Lân Thụ Khuê trong khu vườn.

Có khi ở trên cây, có khi ở trong bụi rậm, hoặc ở góc đường vắng người.

Đối phương hiển nhiên có kỹ năng ngụy trang cao siêu, lâu như vậy mà không ai trong khu dân cư phát hiện ra.

Ôn Tân ghi nhớ lời dặn của hắc đoàn, mỗi lần đều giữ khoảng cách với Lân Thụ Khuê, chỉ đứng cách hơn 1 mét để cười với nắm nhỏ và nói một câu xin lỗi đầy bất đắc dĩ.

Anh nghĩ rằng, với sự từ chối rõ ràng như vậy, Lục Đoàn sẽ nhanh chóng từ bỏ ý định thân cận với mình.

Ai ngờ đối phương lại như đang so gan với anh.

Anh càng né tránh, Lục Đoàn càng bám riết không buông.

Thậm chí không tiếc mạo hiểm bị phát hiện, nhảy nhót theo anh ra tận ngoài khu dân cư.