Chương 29

Nhìn chim hoàng yến hoảng loạn đến căng chặt khuôn mặt nhỏ, Ôn Tân đành phải tiếc nuối từ bỏ.

Chưa kịp để chim hoàng yến thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nghe được một câu nói khiến da đầu mình tê dại.

Ôn Tân: "Vậy tôi muốn thử tất cả những món này, phiền bạn giúp đóng gói nhé."

Chim hoàng yến: "!!"

Trên đường về nhà, bóng đêm mông lung, ánh trăng sáng tỏ hòa quyện cùng ánh đèn đường, chiếu rọi con đường thông thoáng sáng ngời.

Thiếu niên lo lắng hỏi: "Có phải tốn rất nhiều tiền không?"

Bài học sâu sắc nhất mà chim hoàng yến rút ra được là ở bên ngoài, mọi thứ đều phải tiêu tiền mới mua được.

Ôn Tân nhận ra sự bất an của cậu, nhưng không nói những lời vô nghĩa kiểu như "Không cần cậu trả đâu".

Thay vào đó, anh đưa tay xoa đầu cậu: "Đợi cậu lớn lên đi làm kiếm tiền, rồi trả lại cho tôi nhé."

Ôn Tân không tự đại cho rằng con người có thể kiểm soát thế giới, nhưng không thể phủ nhận rằng hiện tại, dấu vết con người đã lan rộng khắp nơi.

Theo anh thấy, bọn Hắc Đoàn chỉ có thể biến thành mèo, không có cơ hội lựa chọn, nhưng thiếu niên có thể trở thành người, điều này mang lại lợi thế lớn hơn trong việc sinh tồn.

Ẩn mình giữa chốn thị thành, nếu sau này không thể trốn thoát, chi bằng hòa nhập trước.

Nghe những lời này, tâm trạng chim hoàng yến lại vô cùng phức tạp, thậm chí còn cảm nhận được một nỗi cay đắng.

Đúng vậy, chàng trai hoàn toàn không biết bọn họ là thể biến dị, chỉ đơn giản xem cậu như một đứa trẻ con người, và tin rằng cậu còn có tương lai để mong đợi.

Nhưng ngay sau đó, chim hoàng yến lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Ôn Tân có thể giao tiếp bình thường với bọn Nhất Hào, chấp nhận việc tiểu hồ ly có thể hiểu lời mình nói... Liệu đối phương thật sự không biết gì sao?

Rất nhanh, chim hoàng yến không còn nghi ngờ hay băn khoăn về vấn đề này nữa.

Bởi vì Ôn Tân quả thật là một con người không bình thường.

Đối phương lại chọn cách dậy sớm hơn hai tiếng để tập thể dục buổi sáng, chỉ để không bị bọn Nhất Hào làm bị thương.

— Hơn nữa còn kéo theo cậu.

Ban đầu, Ôn Tân chỉ định chạy bộ buổi sáng một mình, không muốn đem chim hoàng yến theo.

Nhưng đối phương không biết có phải lo lắng quá nhiều hay không, dù rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, vẫn không ngủ yên giấc suốt đêm. Chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ từ cửa mở bên ngoài, cậu liền bật dậy, chạy ra xem có chuyện gì.

Thấy vậy, Ôn Tân đành phải kéo theo thiếu niên.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, xa xa là một màn đêm tối mờ mịt, trên đường phố hầu như không thấy bóng người qua lại, yên tĩnh vô cùng.

Thỉnh thoảng mới thấy một vài tiểu thương dậy sớm ra quán, đẩy xe lộc cộc qua phố.

Trong công viên, Ôn Tân tăng tốc, chạy hết sức qua vạch đích.

Anh dừng lại, thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt rồi quay đầu hỏi: "Bao nhiêu?"

Chim hoàng yến phức tạp nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại: "11,37 giây."

Cậu không biết tốc độ bình thường của con người là bao nhiêu, nhưng chạy 50 mét mất hơn 10 giây, nếu đặt trong căn cứ, chắc sẽ bị gặm đến không còn xương cốt.

Ôn Tân điều hòa hơi thở, cũng cảm thấy tốc độ này hơi chậm, thở dài nói: "Lâu rồi không ra ngoài tập luyện."

Anh chú ý thấy biểu cảm khó nói của chim hoàng yến, đột nhiên nảy sinh tò mò: "A Cửu có thể chạy nhanh đến mức nào?"

Chim hoàng yến uyển chuyển đáp: "Có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."

Ôn Tân tỏ ra rất hứng thú học hỏi, thúc giục chim hoàng yến chạy thử một lần.

Thiếu niên không muốn làm đối phương nản lòng, nên cố tình chạy chậm lại, cuối cùng đạt thành tích hơn 7 giây.

Chàng trai cười nói: "Giỏi thật."

... Thế này cũng được coi là giỏi sao?

Chim hoàng yến mím môi, cảm thấy mình vừa rồi vẫn chạy nhanh quá, lẽ ra nên chạy chậm hơn nữa.

Nhưng Ôn Tân không hề bị kí©h thí©ɧ như thiếu niên nghĩ, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, làm vài động tác kéo giãn đơn giản rồi tiếp tục tập luyện.

Kể từ ngày hứa với Tiểu Hắc sẽ cố gắng rèn luyện, Ôn Tân đã lập ra một lịch tập luyện nghiêm ngặt, và hôm nay bắt đầu thực hiện.

Nếu mục tiêu là không bị thương, đương nhiên không thể chậm rãi như tập thể dục buổi sáng thông thường. Anh đã đặt ra cường độ tập luyện cho mình, thậm chí còn hơi khắc nghiệt.

Để phòng ngừa tai nạn khi tập luyện, Ôn Tân dự định tối nay sau khi tan làm sẽ đến phòng tập đăng ký một huấn luyện viên cá nhân.

Chim hoàng yến vẫn luôn cảm thấy Ôn Tân đang làm việc vô ích.

Thể chất của con người bình thường rất yếu, thậm chí còn kém hơn cả cấp C của cậu, so với bọn Nhất Hào càng khác biệt một trời một vực.

Đó không phải từ đi bộ đến chạy, mà là từ bò lên đến bay.

Dù là công sức vô ích như vậy, Ôn Tân vẫn kiên trì suốt một tuần.

Đối phương gặp bao nhiêu khó khăn khi thức dậy, mệt mỏi đến mức nào sau những buổi tập luyện liên tục, chim hoàng yến và những thể biến dị khác đều nhìn thấy rõ.

Thậm chí ba ngày trước, Ôn Tân không thể thích ứng với cường độ tập luyện, khi đi đường chân run rẩy, phải vịn tường mới đứng vững.

Cuối cùng, ngay cả Hắc Đoàn cũng không đành lòng, nhảy lên giường, nhìn Ôn Tân với gương mặt tái nhợt như người mất cha mẹ, đau lòng cọ cọ lòng bàn tay anh.

"Meo?" Hay là thôi đi?

Ôn Tân lại lắc đầu, nghiến răng, kiên cường bò dậy khỏi giường. Hắc Đoàn và Lục Đoàn thay phiên nhau ra sức khuyên can cũng không thể ngăn được anh.

.

Qua vài ngày quan sát, chim hoàng yến cuối cùng cũng khẳng định, con người tên Ôn Tân này có một sự kiên trì không chịu thua đáng nể.

Chỉ là khi đối phương kiên trì làm một việc không thể đạt được, sự kiên trì ấy lại trở nên ngu ngốc.

Vài ngày sau nữa, cậu đi bên cạnh anh không nhịn được hỏi: "Tập luyện như vậy mỗi ngày, có ý nghĩa gì không?"

Gần mười ngày chung sống, tuy không thể khiến bọn chim hoàng yến lập tức bỏ phòng bị, thân thiết gắn bó với Ôn Tân, nhưng ít ra họ không còn xa lạ, câu nệ như lúc mới gặp, khi nói chuyện không cần phải thêm một tiếng "Ngài" tôn kính nữa.