Chương 31

Nhưng sau khoảnh khắc ngẩn ngơ ngắn ngủi, Ôn Tân lập tức đối diện với hắn, cau mày gằn từng chữ:

"Dựa vào đâu mà không thể?"

Như sấm sét giữa trời quang đánh vào l*иg ngực, chim hoàng yến không dám tin nổi mà ngẩng đầu lên.

Thiếu niên không hề tỏ ra khϊếp sợ, mà phản ứng mạnh mẽ như thể vừa nghe một chuyện đùa không thể nào xảy ra.

Ôn Tân nhìn thấy tất cả, thầm thở dài trong lòng, đoán được vì sao mấy ngày qua đối phương lại co ro một mình trong góc, mặt mày ủ rũ.

Anh tiến lại gần, gần như đối mặt với thiếu niên, giọng điệu không hề hùng hổ dọa người, mà bình tĩnh hỏi lại: "Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy mình không thể?"

Một câu đánh thức chim hoàng yến, cậu giật mình bừng tỉnh.

Dựa vào đâu mà không thể?

Đây là ý nghĩ mà cậu chưa từng nảy sinh, trong lúc bối rối, theo bản năng buột miệng: "Vì tất cả đều nói vậy..."

"Họ nói vậy thì nhất định đúng sao?"

"Không phải." Chim hoàng yến chỉ cảm thấy Ôn Tân chẳng hiểu gì cả, nhưng lại bị câu hỏi của đối phương làm rối trí, "Anh đâu biết điều này khó khăn đến mức nào!"

【 Nếu là cấp A còn có khả năng tiến hóa thành cấp S, chim hoàng yến cấp C thì tỉnh giấc đi, đừng mơ mộng viển vông nữa. 】

【 Thật không phải đả kích cậu, nhìn con lợn rừng cấp B kia kìa, cấp bậc cao hơn cậu, sức chiến đấu mạnh hơn cậu, nó còn không làm được, cậu còn nghĩ mình có thể à? 】

【 Chim nhỏ đáng thương, rốt cuộc phải đổ bao nhiêu máu mới hiểu được, chim sẻ—không thể nào biến thành diều hâu! 】

【 Hình thái biểu hiện, cấp bậc gen, sức chiến đấu, tất cả đều định sẵn từ đầu rồi. Cậu đã từng gặp dị thể mạnh nhất ở đây chưa? Tin tôi đi, khi nhìn thấy nó, cậu sẽ chẳng còn ý nghĩ nào đâu, vì lúc đó cậu chỉ biết run rẩy vì sợ hãi thôi. 】

Khi thực sự gặp Nhất Hào, chim hoàng yến mới biết không ai lừa cậu cả. Dưới áp lực uy hϊếp của đối phương, cậu quả nhiên chỉ biết run rẩy, sợ hãi đến mức không thốt nên lời.

Cũng khiến cậu nhận ra khát vọng của mình trước đây thật kỳ quặc biết bao.

Thiếu niên trước mặt mắt đỏ hoe, lẩm bẩm ba chữ "không thể nào", vẻ mặt ngây dại như bị bỏ bùa.

Ôn Tân lập tức cảm thấy không thể để mặc đối phương miên man suy nghĩ như vậy nữa, nếu không chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề tâm lý.

Anh nâng gương mặt chim hoàng yến: "Vậy cậu nói cho tôi, cậu nghĩ thế nào?"

"Cậu cam tâm chứ? Cậu chấp nhận số phận chứ? Cậu cảm thấy mình không làm được sao?"

Ôn Tân không biết hoàn cảnh của chim hoàng yến khó khăn đến mức nào, nhưng anh có thể đồng cảm với nỗi ám ảnh sâu sắc này.

Thời học sinh, anh có một bạn cùng bàn thích vẽ tranh nhưng năng khiếu bình thường, tham gia đủ loại cuộc thi, phần lớn chỉ nhận được giải khuyến khích, mười mấy năm học hành vất vả thậm chí còn không bằng người khác mới học một hai năm.

Đối phương gần như gục ngã, ngay cả cha mẹ cũng khuyên từ bỏ, Ôn Tân cũng tưởng cô ấy sẽ buông bút vẽ.

Cho đến một lần họp lớp, cô gái lột xác thành thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, tươi cười như hoa kể cho mọi người, cô đã là họa sĩ có hàng triệu người hâm mộ, tháng trước còn đoạt giải nhì cấp thành phố.

Sau đó họ cùng nhau trở về trường, cái cây bên cạnh khu giảng đường, năm xưa bị sét đánh gãy nửa thân, vô số người nghĩ nó sẽ chết.

Nào ngờ, cây khô héo ấy lại đâm chồi nảy lộc.

Sự sống luôn luôn tạo ra những kỳ tích.

Kể từ đó, Ôn Tân tin rằng không có gì là không thể.

Chim hoàng yến bị buộc phải đối diện với Ôn Tân.

Đôi mắt trong veo của đối phương như tấm gương, phản chiếu rõ ràng bộ dáng điên cuồng của chính mình.

Nhưng ánh mắt đối phương lại như bức tường kiên cố, chặn đứng những làn sóng tự ti tự ghét dâng trào từ đáy lòng, khích lệ cậu nói ra suy nghĩ chân thật nhất.

"Tôi..."

Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, giọng chim hoàng yến run rẩy, suýt cắn phải lưỡi mình: "Tôi cảm thấy mình có thể."

Cuối cùng cậu cũng nói ra được.

Chim hoàng yến nắm chặt hai tay, vừa ngạc nhiên vì bản thân thực sự có can đảm lớn đến vậy, vừa khàn giọng nói: "Tôi không cho rằng mình không làm được!"

"Đúng vậy." Ôn Tân ôm cậu một cái, khẳng định không chút nghi ngờ, "Cậu nhất định làm được."

Được bao bọc trong hơi ấm, đôi mắt thiếu niên lại một lần nữa ướŧ áŧ.

Cậu như đứa trẻ lo lắng đủ điều, theo bản năng nắm lấy tay áo Ôn Tân, như tìm được bến đỗ trong cơn mưa gió, hỏi lại: "... Tôi thực sự có thể trở nên mạnh hơn chứ?"

Ôn Tân không chê phiền phức: "Được."

"Tôi có thể trở nên mạnh đến mức nào?"

Ôn Tân: "Ví dụ, có thể đánh thắng Tiểu Hắc?"

"..."

Chim hoàng yến lập tức cứng đờ, đến khi nghe Ôn Tân không kìm được tiếng cười, mới nhận ra mình bị trêu đùa, thẹn quá hóa giận nói: "Anh quả nhiên vẫn không tin tôi có thể... A!"

Ôn Tân bế chim hoàng yến lên, đặt bên cạnh chậu hoa gần đó.

Thiếu niên loạng choạng, vội vàng nắm chặt vai Ôn Tân mới đứng vững, rồi nghe thấy người kia nói "Đứng thẳng".

Cậu vội vàng đứng thẳng, không thể không cúi đầu nhìn Ôn Tân.

Ôn Tân ngẩng đầu, mỉm cười với thiếu niên chưa quen với độ cao: "Nhìn xem, thực ra cậu đã mạnh đến mức có thể nhìn xuống tôi rồi."

Chim hoàng yến khựng lại.

Ôn Tân kiễng chân vươn tay, giúp cậu sửa tư thế: "Lưng phải thẳng nhé, đừng cong mãi. Có thể cúi đầu, nhưng không được vừa cúi đầu vừa ngước mắt... Tại sao cậu muốn hạ thấp mình để nhìn lên người khác?"

Nghe giọng nói dịu dàng của chàng trai dặn dò, lòng chim hoàng yến trống rỗng.

Sau đó, bàn tay ấm áp nâng cằm cậu, khiến cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời mênh mông.

"Như thế này, dù là nhìn lên, chúng ta cũng có thể ngẩng đầu một cách thoải mái và hào phóng, cậu nhìn thấy cái đài quan sát kia không?"