Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 1: Vậy mà tôi đã kết hôn rồi

Chương Tiếp »
Tại trang viên sang trọng ở ngoại ô phía tây Yến Kinh.

Ở chính giữa trang viên sang trọng với diện tích trăm mẫu này, có một căn phòng sắt thép kiên cố, toàn bộ căn phòng được làm bằng thép chất lượng cao, ngay cả cửa ra vào, cửa sổ, dầm đều được đúc từ thép, nó đứng sừng sững trong trang viên trang nhã này, thật sự rất là khác biệt.

Buổi trưa, Liễu Khuynh Thành được xưng là người phụ nữ giàu có bậc nhất cả nước, tay bê thức ăn, chân bước chậm rãi, từ từ bước tới gần căn phòng sắt.

Vừa tới cửa sắt, một giọng nam trầm nặng từ trong căn phòng sắt vọng ra: “Thức ăn để ở cửa là được!”

Liễu Khuynh Thành đứng yên ngoài cửa, nói: “Để mẹ vào trong ngồi đi!”

“Không được!” Người con trai bên trong nói chắc như đinh đóng cột.

Liễu Khuynh Thành không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Mẹ chỉ muốn gặp con, con cho mẹ vào, một chút là mẹ đi liền.”

“Phòng của con có quá nhiều cạm bẫy, mẹ vào sẽ bị thương.” Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ căn phòng sắt.

Liễu Khuynh Thành nghẹn lời nói: “Con trai, trang viên này của chúng ta, khắp nơi đều là camera, canh phòng nghiêm ngặt, con lại tập võ từ nhỏ, từ lâu đã có năng lực phi thường, con có nhất thiết phải thận trọng như vậy không?”

Không sai, người trong căn phòng sắt chính là con trai bảo bối của Liễu Khuynh Thành, cũng là người thừa kế của nhà họ Ngô, gia tộc số một trong nước, Ngô Bách Tuế!

Sau khi nghe mẹ nói, Ngô Bách Tuế từ tốn nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Liễu Khuynh Thành bất lực nói: “Cẩn thận là không sai, nhưng từ khi con trở thành người thừa kế gia tộc, cứ ở mãi trong căn phòng này không ra ngoài, mẹ đã bốn năm không gặp con rồi, con như thế này có phải cẩn thận quá mức rồi không?”

Ngô Bách Tuế không cho là đúng nói: “Mẹ, mẹ có biết rằng, với tư cách là người thừa kế nhà họ Ngô, ngoài kia có bao nhiêu người hâm mộ, đố kị thậm chí căm thù con không, con cháu gia tộc có bao nhiêu người đỏ mặt tía tai với con không? Con bây giờ đang ở giữa loạn trong giặc ngoài đấy, mẹ nói con có thể không cẩn thận một chút được sao?”

Ngô Bách Tuế quan tâm nhất là tính mạng của anh, từ nhỏ, anh đã cực kỳ mong muốn sống lâu trăm tuổi, cho nên anh đã đổi tên mình thành Bách Tuế (Bách: trăm, Tuế: tuổi).

Liễu Khuynh Thành là mẹ ruột của Ngô Bách Tuế, bà ta đương nhiên là người hiểu rõ Ngô Bách Tuế nhất, đứa con trai này, cực kỳ thông minh, học cái gì đều cực kỳ lợi hại, cho đến nay, anh đã là một người tài giỏi toàn diện cả văn lẫn võ, bởi vì quá ưu tú, anh mới được chỉ định làm người thừa kế nhà họ Ngô khi vừa mới thành niên.

Nhưng anh cũng có điểm không tốt, đó là cẩn thận quá mức!

Liễu Khuynh Thành thật sự hết cách với đứa con trai này, thấy con trai cố chấp cứng đầu, bà ta chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống, sau đó xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi Liễu Khuynh Thành hoàn toàn đi khỏi, Ngô Bách Tuế mới lấy thức ăn ở ngoài cửa vào, vùi đầu ăn.

Ăn được vài miếng, sắc mặt Ngô Bách Tuế bỗng nhiên thay đổi.

“Có độc!”

Cảm thấy có điều không ổn, Ngô Bách Tuế ngay lập tức đưa tay vào cổ họng, muốn nôn thức ăn ra.

Phụt!!!

Một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng Ngô Bách Tuế, cơ thể anh ngã nhào xuống đất, vẻ mặt của anh quả thực rất kinh hãi.

------

Ba năm sau, tại bệnh viện tâm thần, thành phố Tây Nguyên.

Ngô Bách Tuế trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu, không hề động đậy.

Trong không gian tĩnh mịch, hai tay của Ngô Bách Tuế đột nhiên nắm chặt, trong cơ thể anh, có một luồng lực lượng dời non lấp biển nhanh chóng mà mãnh liệt xông ra tán loạn, đôi mắt của anh phát ra những tia tàn độc.

Ngô Bách Tuế anh, một đời cẩn trọng, lại không ngờ, cuối cùng phải ngã bởi một bát thuốc độc.

Càng nghĩ, khí tức tàn nhẫn của Ngô Bách Tuế càng nặng.

“Chết chưa? Chưa chết thì thay quần áo xuất viện với tôi!”

Ngay khi Ngô Bách Tuế đang đắm chìm trong quá khứ, một giọng nữ đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một người phụ nữ dáng người cao gầy, sải bước lớn, đi vào phòng bệnh.

Người phụ nữ này tên là Hạ Mạt Hàn, là đại mỹ nữ có tiếng ở thành phố Tây Nguyên.

Ngô Bách Tuế lập tức thả nắm đấm ra, nhìn Hạ Mạt Hàn.

Sau khi nhìn vài giây, Ngô Bách Tuế bất giác mở miệng hỏi: “Cô là ai?”

Hạ Mạt Hàn tức giận quát Ngô Bách Tuế: “Anh bây giờ đã khờ đến mức ngay cả vợ mình cũng không nhận ra sao?”

Vợ?

Ngô Bách Tuế bị chữ này bỗng chốc làm cho đơ người, anh có thêm một cô vợ từ khi nào vậy?

Anh cố gắng thử nhớ lại, nhưng ký ức này dường như vô cùng thê thảm, càng nghĩ, đầu anh lại càng đau, anh đau đớn duỗi tay ra, ôm lấy trán quấn đầy băng gạc của mình.

Hạ Mạt Hàn nhìn bộ dạng khờ nghếch của Ngô Bách Tuế, cô càng tức giận hơn, cô cau chặt mày, oán giận nói: “Thật sự không biết ông nội nghĩ gì, bắt tôi phải gả cho kẻ khờ như anh!”

Ba năm trước, ông nội của Hạ Mạt Hàn là Hạ Quang Diệu, gả cháu nội mà mình thương yêu nhất là Hạ Mạt Hàn cho Ngô Bách Tuế. Sau đó, Hạ Quang Diệu qua đời, di ngôn trước lúc lâm chung của ông ta là căn dặn Hạ Mạt Hàn, đừng ly hôn.

Hạ Mạt Hàn tuy không hiểu suy nghĩ của ông nội, nhưng cô cũng làm theo di ngôn của ông cụ. Cô không ly hôn, chỉ là sống rất khổ sở.

“Tôi vậy mà đã kết hôn rồi.” Ngô Bách Tuế đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm nói.

Các mảnh ký ức rời rạc được ghép với nhau, làm cho Ngô Bách Tuế từ từ nhớ lại, năm đó sau khi tỉnh lại do trúng độc, anh đã ở thành phố Tây Nguyên xa lạ này rồi, đồng thời mất đi kí ức trước đây cũng như mất đi trí thông minh lẫn võ công vốn có, dường như chỉ trong một đêm, anh từ người thừa kế thiên tài của gia tộc đệ nhất đã lưu lạc thành một kẻ khờ không có bất kỳ bối cảnh thân phận nào. Mà Hạ Mạt Hàn lại kết hôn với một kẻ khờ như anh, hai người sống với nhau đã được ba năm.

Đến đây, Ngô Bách Tuế đã khôi phục toàn bộ trí nhớ.

“Đứng dậy, đi theo tôi” Hạ Mạt Hàn thật sự cạn lời với Ngô Bách Tuế, cô không thèm nói lời thừa thãi nữa, bỏ lại câu nói này, cô bước ra khỏi phòng bệnh.

Ngô Bách Tuế nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Mạt Hàn, ánh mắt phức tạp, anh sững người một lát, sau đó mới cởϊ qυầи áo bệnh nhân ra, thay quần áo của mình vào, rồi đi theo ra ngoài.

Trên đường đi, Hạ Mạt Hàn vẻ mặt lạnh lùng, lái chiếc Audi Q3 của cô phóng nhanh như bay.

Ngô Bách Tuế ngồi ở ghế sau, im lặng không nói chuyện.

Ba năm nay, Ngô Bách Tuế đã làm rất nhiều điều ngu khờ không thể tin nổi, trở thành con rể khờ nổi tiếng khắp gần xa thành phố Tây Nguyên, phải chịu đủ loại châm biếm và sỉ nhục mỗi ngày.

Vì anh, mà Hạ Mạt Hàn đã trở thành trò cười của thành phố Tây Nguyên.

Cũng khó trách cô có thái độ khó chịu với mình.

Ngô Bách Tuế hiểu, và cũng thấy có lỗi với cô.

“Đợi chút nữa bất kể có gặp ai, cũng đừng nói câu nào, coi như tôi cầu xin anh đấy, đừng làm tôi mất thể diện thêm nữa.” Hạ Mạt Hàn đang lái xe đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói.

Ngô Bách Tuế nhếch miệng, trả lời: “Ừ.”

Sáu giờ chập tối, Hạ Mạt Hàn lái xe đến biệt thự lớn nhà họ Hạ.

Vừa dừng xe, mẹ của Hạ Mạt Hàn là Hoàng Quý Lan đã sáp đến, sốt sẳng nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, sao giờ con mới đến, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Hạ Mạt Hàn bước xuống xe, giải thích: “Con đi đón Bách Tuế một lát.”

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bách Tuế đã xuống xe từ ghế sau.

Vừa nhìn thấy Ngô Bách Tuế, đỉnh đầu Hoàng Quý Lan đã bốc khói nghi ngút, bà ta tức giận điên người hét lớn: “Tiểu Mạt, sao con lại đón thằng khờ này ra, con muốn mẹ tức chết sao?”

Nếu muốn nói trên đời này, ai ghét Ngô Bách Tuế nhất, không ai khác chính là Hoàng Quý Lan, từ khi Ngô Bách Tuế đến nhà họ Hạ ở rể, Hoàng Quý Lan chưa có một ngày bớt lo, bà ta gần như bị Ngô Bách Tuế làm tức điên, cả người bị giày vò đến mức già đi chục tuổi.

Trong ba năm, Hoàng Quý Lan thường đưa Ngô Bách Tuế đến bệnh viện tâm thần, nhưng lần nào Hạ Mạt Hàn cũng đón anh về. Lần này Ngô Bách Tuế lên cơn, đập đầu vào tường làm nứt cả tường nhà, Hoàng Quý Lan vốn cho rằng, lần này Ngô Bách Tuế rốt cuộc có thể ngoan ngoãn ở trong bệnh viện tâm thần một thời gian, nhưng ai biết được, Hạ Mạt Hàn lại đón anh ra, điều này thật sự khiến Hoàng Quý Lan tức điên cả người.

Hạ Mạt Hàn xịu mặt, nghiêm túc nói: “Dù sao anh ấy cũng là chồng con, tiệc gia đình nhà họ Hạ, anh ấy nên tham dự.” Nói xong, cô dẫn Ngô Bách Tuế đi vào biệt thự.

Nhà họ Hạ là thế gia nhị lưu của thành phố Tây Nguyên, tiệc gia đình lần này, tất cả người nhà họ Hạ đều tập trung ở trong biệt thự lớn.

Khi Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế vừa bước vào cửa, lập tức có người kinh ngạc kêu lên: “Mọi người mau nhìn xem, chàng rể khờ nhà họ Hạ chúng ta đến rồi kìa!”

Tiếp sau đó, những tiếng châm chọc dồn dập kéo đến:

“Bách Tuế, nghe nói anh coi nhà mình là bãi rác, thường xuyên nhặt rác mang về, chuyện này có thật hay không?”

“Ha ha, điều này chưa là gì hết, tôi còn nghe nói cậu ta lấy nước trong bồn cầu rửa mặt cơ!”

“Các người không biết đó thôi, có lần tôi chính mắt nhìn thấy cậu ta tranh cục xương với chó để ăn đấy.”

“Lần này càng khó tin hơn, trực tiếp đập đầu vào tường, mọi người nói xem nếu lần sau cậu ta lên cơn, còn làm ra những chuyện gì nữa nhỉ?”

Đủ loại giọng nói, ù hết cả tai, Hạ Mạt Hàn sớm đã biết, những người thân này trong nhà của mình, thích nhất là đem Ngô Bách Tuế ra làm trò cười, cô vốn cho rằng, cô có thể mắt ngơ tai điếc với những lời này, nhưng sự thật lại là, cô khó mà chịu đựng như trước, có một người chồng khờ như vậy, trước mặt người khác, cô mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Bất giác, Hạ Mạt Hàn cúi đầu, bước nhanh về phía chiếc bàn có chỗ trống.

Ngô Bách Tuế liếc nhìn Hạ Mạt Hàn dường như đang chạy trốn, lặng lẽ đi theo.

Lúc này, Hạ Tử Hiên em họ của Hạ Mạt Hàn, đột nhiên chặn Ngô Bách Tuế lại, đồng thời lạnh lùng nói với Hạ Mạt Hàn: “Ngô Bách Tuế không thể ngồi vào bàn ăn.”

Hạ Tử Hiên còn trẻ, có nhiều triển vọng, được lão phu nhân nhà họ Hạ vô cùng yêu mến và coi trọng, chính vì thế mà tại nhà họ Hạ, Hạ Tử Hiên không chút cố kỵ, cao ngạo hống hách, cậu ta thường đi đầu trong việc bắt nạt Ngô Bách Tuế, trong mắt cậu ta, Ngô Bách Tuế chỉ là một loài động vật để cho cậu ta chơi đùa và tiêu khiển, cậu ta chưa bao giờ xem Ngô Bách Tuế như một con người.

Sắc mặt Hạ Mạt Hàn vốn đã tối sầm, sau khi nghe Hạ Tử Hiên nói, sắc mặt càng thêm khó coi, cô rất không vui phản bác lại: “Anh ấy là chồng tôi, dựa vào cái gì mà không thể ngồi vào bàn?”

Hạ Tử Hiên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Một thằng khờ tranh đồ ăn với chó, đương nhiên không xứng ăn cơm chung với chúng ta!”

Lời này nhận được sự đồng tình nhất trí của những người khác trong nhà họ Hạ, tất cả mọi người nhao nhao hét, không cho phép Ngô Bách Tuế ngồi vào bàn.

Mặc dù Hạ Mạt Hàn không thích Ngô Bách Tuế, nhưng cô không thể bỏ qua cho những người này bắt nạt Ngô Bách Tuế một cách trắng trợn như vậy được, vì vậy cô đã tăng âm lượng và kiên trì nói: “Ngô Bách Tuế và tôi là do đích thân ông nội chỉ hôn, anh ấy là con rể nhà họ Hạ chúng ta, anh ấy có tư cách tham gia tiệc gia đình.”

Hạ Tử Hiên khinh thường cười cợt, bông đùa nói: “Ha ha, thật không ngờ chị cũng rất bảo vệ thằng chồng khờ này đấy, anh ta muốn ở đây ăn cũng được, bên kia có chỗ.” Nói xong Hạ Tử Hiên duỗi ngón tay chỉ ra góc của đại sảnh.

Ở trong góc, có một con chó Samoyed, đang ngoác miệng ăn thức ăn trong bát ăn của chó.

Rõ ràng là Hạ Tử Hiên muốn Ngô Bách Tuế đi ăn thức ăn của chó, đúng là Ngô Bách Tuế đã làm chuyện này rồi, nhưng đối với Hạ Mạt Hàn mà nói, đó là nỗi nhục tột cùng, Hạ Mạt Hàn tức mà đỏ cả mắt, cô giận dữ quát Hạ Tử Hiên: “Hạ Tử Hiên, cậu đừng quá đáng quá!”

Hạ Tử Hiên không quan tâm nói: “Tôi sao lại quá đáng? Thằng chồng khờ của chị không phải là chưa từng ăn thức ăn của chó, chó của nhà họ Hạ chúng ta, ăn đều là thức ăn béo bổ đấy.”

Nói xong, Hạ Tử Hiên hét lên với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, mau qua đó ăn đi, đợi chút nữa chó ăn hết đồ ăn, anh không có gì để ăn nữa đấy.”

Trước đây, Ngô Bách Tuế sợ nhất là Hạ Tử Hiên, Hạ Tử Hiên bắt làm gì thì Ngô Bách Tuế làm cái đó, nhưng lúc này, Ngô Bách Tuế không hề nhúc nhích, cứ như không nghe thấy lời của Hạ Tử Hiên vậy.

Hạ Tử Hiên thoáng chốc cảm thấy như bị tát vào mặt, cậu ta rất tức giận giơ tay lên, dọa nạt Ngô Bách Tuế: “Tôi kêu anh đi qua ăn, anh có nghe thấy không, có tin tôi đánh chết anh không hả?”

Ngô Bách Tuế Vẫn cứ im lặng không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng quát: “Cút!”
Chương Tiếp »