Chương 42: Kinh động toàn sân vận động

Có hai nhóm trọng tài chủ trì cuộc quyết đấu.

Một nhóm là người của hiệp hội chữa bệnh quốc tế, một nhóm khác chính là đoàn đội của những chuyên gia đến từ Trung Hàn.

Mọi người đi vào ghế của trọng tài, bắt đầu tuyên bồ quy tắc.

“Chúng ta chuẩn bị mười hai đề bài để tỉ thí, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chúng tôi sẽ chọn ra một đề bài ngẫu nhiên để làm nội dung cho trận tỉ thí này.”

Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn mở miệng nói, sau đó đưa tay vào trong một hộp thủy tỉnh trong suốt, chộp lấy một quả bóng nhựa rồi mở ra.

Tờ giấy được mở ra bị ông ta giơ lên thật cao, phía trên viết chính là nội dung của lần tỉ thí này.

“Châm cứu cơ bản!”

Có người thở ra một hơi.

“Cái này so về cái gì?”

“Không biết.”

Phía bên này Lạc Thiên và Tề Trọng Quốc đều nhẹ nhàng thở ra.

Trong mười hai hạng mục tỉ thí, chỉ sợ nó là đơn giản nhất.

Nếu như thua thật, cũng sẽ không đến mức quá khó nhìn, dù sao phán đoán châm cứu cơ bản cũng không có một tiêu chuẩn nào.

“Đưa đạo cụ lên!”

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hô lên.

Vài người nhân viên công tác bê một bàn lên, trên bài có máy cái giá và cái kệ, trên cái giá đó chính là đạo cụ của lần tỉ thí này.

Những đạp cụ này gồm có dao nhỏ, thớt gỗ, miếng thịt, cây tăm… Rất là kỳ quái.

Lại nghe thấy người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn hô tiếp: “Lần này tỉ thí là châm cứu cơ bản, mời hai bên trong thời gian quy định hãy lựa chọn một vật phẩm giống nhau để thi ba châm, sau ba châm đó, sẽ đưa cho trọng tài để tiền hành phán định, chọn ra người xuất sắc hơn.”

Quy tắc thi đấu rất là đơn giản, nhưng mà cũng rất phức tạp.

Chính là đang xem ba châm này ai châm hấp dẫn và hoàn mĩ hơn!

“Cả hai bên đã chuẩn bị tốt hay chưa?”

Trọng tài hô lên.

“Chuẩn bị tốt.”

„ “Được, vậy tôi tuyên bô…”

“Chờ một chút!”

Một tiếng thét vang lên.

Mọi người không nhịn được mà run lên.

Chỉ thấy cái người Mạc Thanh kia lại đứng lên lần thứ hai, ông ta nghiêm túc nhìn về phía các bác sĩ Hàn Quốc, sau đó nói: “Ngài Park Yong Jun, các vị, tôi phải lặp lại một lần nữa, người này chỉ đại diện cho cá nhân! Bất kể cậu ta có biểu hiện như thế nào, thì đều không có liên quan gì đến chúng tôi hết, cậu ta, không thể đại diện cho nền Trung y, cậu ta thua cũng được, mà thắng cũng thế, cũng không thể thật sự ảnh hưởng đến cuộc quyết đấu thật sự giữa Trung và Hàn, đại diện cho y học Trung Quốc chúng tôi chỉ có ngài Tề Trọng Quốc! Hy vọng mọi người có thể hiểu được điểm này!”

“Mạc Thanh!”

Tề Trọng Quốc đã tức giận đến mức sắp ngắt đi rồi.

Nhưng không có ai để ý đến Tề Trọng Quốc…

“Cho nên trận tỉ thí này, không liên quan đến các người, đúng không?”

Park Yong Jun nói.

) “Đúng vậy, cho dù cậu ta thắng hay thua, quyết đấu giữa Trung và Hàn cũng sẽ tiếp tục.”

“Tôi hiểu rồi!”

Park Yong Jun gật đầu: “Nhưng mà các người cũng không cần quá mức lo lắng, bởi vì người mà chúng ta phái ra, chính là đệ tử trẻ nhất của tôi, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, Ở trong những người này, thằng bé cũng là người có tư chất và y thuật kém cỏi nhất!”

Lời này vừa mới rơi xuống, sắc mặt không ít người đều trở nên khó coi.

Nhất là bên phía Trung Quốc.

Tư chất y thuật kém cỏi nhất?

Vậy nếu Lâm Dương thua bởi người này, không phải là rất mất mặt hay sao?

Cho dù anh ta chỉ đại diện cho cá nhân, nhưng thứ anh dùng vẫn chính là y học Trung Quốc đấy!

“Đừng có thua quá khó coi.”

Hác Cục hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lâm Dương rồi đè thấp giọng nói.



Nhưng Lâm Dương cũng không để ý đến những người này, chỉ là nhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợi.

Những người còn lại đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

“Được rồi! Cả hai bên đều đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi tuyên bố, quyết đấu y thuật Trung Hàn, trận thứ nhất, bác sĩ đến từ Hàn Quốc Trương Ân sẽ đối đầu với bác sĩ Trung Quốc Lâm Dương! Trận đấu kéo dài trong mười phút! Bắt đầu từ bây giò!

Mời hai bên lựa chọn đạo cụ để sử dụng! Bắt đầu thi châm!”

Vừa mới dứt lời, thời gian bắt đầu!

Trận đấu đầu tiên bắt đầu!

Trương Ân trực tiếp lấy những cây tăm từ trên chiếc giá, sau đó lại lấy những chiếc ngân châm ở trong túi để ở bên cạnh ra, bắt đầu châm từng chiếc ngân châm lên cây tăm mảnh khảnh.

Những đạo cụ ở hiện trường có thuộc tính không giống nhau, thí nghiệm thủ pháp châm cứu cũng không giống nhau.

Thớt gỗ chỉ dùng để kiểm tra độ mạnh yếu của người thi châm.

Những mạch máu trên miếng thịt và cây tăm dùng để kiểm tra độ chính xác của người thi châm.

Bình thường mà nói, dùng cây tăm là khó khăn nhất, dù sao thì khi phải cắm ba cây ngân châm vào một cây tăm bé nhỏ cũng không phải việc dễ dàng gì, hơn nữa ba cây ngân châm này còn phải ngăn ngắn và ổn định.

Cục thịt và thớt gỗ là bình thường nhất.

Còn về phần có chuyện gì xảy ra với con dao nhỏ này, rất nhiều người cũng không hiểu rõ được.

Ngân châm còn có thể chọc thủng được sắt thép hay sao?

Lúc này, một người nhân viên công tác chạy đến, đến bên người đàn ông mặc áo Tôn Trung sơn nói nhỏ vài câu bên tai.

Người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Thật sự là có lỗi với các vị, con dao nhỏ được cung cấp không nằm trong phạm vi kiểm tra của đề tài này, cho nên mời mọi người không cần chú ý đến con dao ấy.”

“Thì ra là như vậy.”

“Tôi nói rồi mà, tỉ thí châm cứu thì sao có thể có dao nhỏ được chứ.”

“Chẳng lẽ còn dùng ngân châm để đâm vào con dao kia được sao?”

Mọi người cười đùa nói.

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng nói.

“Như vậy, tôi có thể chọn con dao nhỏ này không?”

‘ Anh vừa mới dút lời, hiện trường im lặng lại chỉ trong nháy mắt.

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn trung sơn kia cũng sửng sốt.

Y vương Hàn Quốc cũng cau mày.

Những người phía bên Mạc Thanh cũng ghé mắt nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc.

“Đương nhiên là có thể chọn rồi.”

Những người phía bên Hàn Quốc trực tiếp cười ra tiếng, cười khẩy nói: “Dù sao cũng biết mình sắp thua rồi, cho nên mới tìm một thứ đặc biệt để thi triển châm cứu hay sao? Ha ha, người Trung Quốc cũng thật là xảo quyệt!”

Lời này vừa nói ra, đã khiến cho không ít người bỗng nhiên hiểu ra.

Xem ra Lâm Dương định làm như vậy!

“A, thật đúng là một kẻ khôn khéo đấy!”

“Đúng vậy, nếu như thua, cũng có thể nói rằng chính mình lựa chọn đạo cụ không phù họp, để biện minh cho chính mình.”

“Trận đấu này vẫn còn chưa kết thúc, mà đã tìm được cái cớ rồi! Ha ha, thật đúng là một kẻ không có tiền đồ!”

“Nhưng mà những người Hàn Quốc cũng đã tố giác ý đồ của cậu ta rồi, lý mà cậu ta tìm được đã không dùng được nữa.”

“Để nhìn xem cậu ta sẽ làm cái gì đây?”

Phía trên khán đài vang lên không ít giọng nói châm chọc và khıêυ khí©h.

Trọng tài cho phép.

Lâm Dương cũng không để ý đến những giọng nói châm biếm ở bên tai, cầm lấy con dao nhỏ ở trên giá, thoáng nhìn qua.

Con dao nhỏ này thật đúng là rất sắc bén, hơn nữa còn được làm bằng thép không rỉ, là một con dao phẫu thuật.

“Lâm Dương, cậu còn không mau bắt đầu đi, người khác cũng sắp làm xong rồi!”

Lúc này, có người hét lên.

Nhìn về phía trước, đã nhìn thấy bác sĩ Hàn Quốc Trương Ân kia đã lấy một cây kim châm cuối cùng nhẹ nhàng đâm vào bên trong cây tăm.



Đi sâu vào cây tăm ba phân, ngân châm vững vàng, lực đạo, góc độ đều không chê vào đâu đượ!

c Nhóm những chuyên gia và danh y trên ghế ngồi cũng mở to mắt nhìn.

Y vương cũng hơi hơi gật đầu.

Tuy rằng thời gian người để tử này nhập môn rất là ngắn, nhưng nói thiên phú y thuật của anh ta là kém cỏi nhất, đó cũng chỉ là y vương cố ý nói ra mà thôi.

“Xong rồi xong rồi!”

“Ài, thua thật là thảm!”

Nhìn thấy Trương Ân thi châm, phía bên Trung Quốc thở dài liên tục.

Một số lão trung y tự cho mình là tài giỏi cũng không chắc rằng mình có thể châm được ba cây châm tuyệt vời như thế này.

Vẻ mặt Mạc Thanh, Hác Cục rất thất vọng và khó chịu.

“Đây chính là vở hài kịch mà các người cố ý phái lên sao?”

“Còn không bằng cả sư đệ Trương Ân của chúng ta nữa sao?”

“Trung y chính là thứ rác rưởi! Ha ha ha….”

Những lời lẽ xúc phạm càng ngày càng nhiều hơn.

Rất nhiều người đều đã chấp nhận việc Lâm Dương bị đánh bại.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lâm Dương cầm dao phẫu thuật lên, kéo một ít bông ra, sau đó mạnh mẽ đâm vào trên bản.

Kengl Ngay lập tức lưỡi dao cắm nghiêng mặt lên.

Lâm Dương giơ tay hướng về phía túi ngân châm, ngay sau đó vung tay lên mặt dao.

Sưul Ngay sau đó ba mũi nhọn giống như là sao băng bắn ra từ đầu ngón tay anh, cuối cùng đều cùng nhau đâm vào trên mặt dao phẫu thuật, biến mất không thầy nữa…

Trái tim mọi người co lại, chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đột nhiên phía bên Hàn Quốc y vương lại đứng lên từ trên ghế.

“Cái gì?”

Lạc Bắc Minh vô cùng sợ hãi.

“Bồ Tát sống” của tỉnh Thiên Hành, Khấu Quan, cháu gái của dược vương tỉnh Hoài Thiên, Liễu Như Thi cũng đứng dậy từ trên ghế, vô cùng khϊếp sợ nhìn Lâm Dương.

“Sao lại như thế này?”

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mãi cho đến lúc này, mới có người hét lên một tiếng chói tai.

“Mau nhìn con dao kia đi!”

Rất nhiều người vội vàng nhìn về phía dao phẫu thuật.

Ban đầu mọi người vẫn còn chưa phát hiện ra nguyên nhân.

Nhưng mà sau khi nhìn cẩn thận lại, da đầu của mọi người giống như bị nỗ tung, đại não trống rỗng!

Chỉ thấy trên con dao phẫu thuật kia, đúng là xuất hiện ba cái mũi nhọn ngân châm đang lóe sáng!

Kia đúng là ba cái ngân châm!

Chúng nó…Thế mà lại đâm vào con dao phẫu thuật!

Hơn nữa chúng nó cũng không phải đâm vào thân con dao, mà là đâm vào trên lưỡi dao! Đâm vào trong lưỡi dao mỏng như sợi tóc ấy!

Ngay lập tức, toàn trường ð lên.

Vô số người đứng dậy từ trên ghế, kinh ngạc đến mấy ngày liền.

Hai tay Trương Ân đang đứng ở phía đối diện run lên, trái tim run rẫy, một cây kim châm cuối cùng trực tiếp đâm lệch ra.

“Tôi xong rồi, trọng tài, đi lên lựa chọn thắng bại đi!”

Lâm Dương hơi hơi quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn ở phía bên kia rồi nói.

: Vẻ mặt người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn rât kinh ngạc, sau đó mới lấy lại tinh thần, ông ta nhìn ba cái ngân châm cắm ở phía trên lưỡi dao phẫu thuật ở trước mặt Lâm Dương, sau đó lại nhìn cây ngân châm có chút lệch ra khỏi cây tăm của Trương Ân, ngớ ra một lát, rồi mới cao giọng nói: “Tôi tuyên bó, tỉ thí chấm dứt! Bác sĩ Trung Quốc, Lâm Dương thắng!”

Giọng nói vang vọng trong sân vận động.

Trong nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ…