Chương 264: Ép cưới

2285 Chữ Cài Đặt
Nghe lời Lục Tuyết Đình nói, Giang Thành hơi xấu hổ bật cười, rồi bảo: “Cô Lục, tôi biết cô là người bận rộn, đương nhiên không dám tùy tiện quấy rầy cô rồi.”

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Giang Thành thì Lục Tuyết Đình hậm hực khịt mũi: “Vớ vẩn! Anh không muốn nói cho tôi biết thì có. May mà bên tôi liên lạc với Tiêu Duyệt Nhiên nên mới biết được anh đã tới tỉnh lị. Nếu không, tôi muốn đón tiếp anh cũng không được.”

Lục Tuyết Đình thực sự là người khá dễ gần, cộng thêm việc cô ấy trước đây cũng cùng Giang Thành trải qua rất nhiều chuyện nên mối quan hệ cũng không tệ lắm.

“Anh đang ở đâu? Tôi đến đãi anh một bữa.” Lục Tuyết Đình nhanh chóng hỏi qua điện thoại.

“Tôi đang ở khách sạn Đông Giang.” Giang Thành cũng nói thẳng mà không hề giấu diếm.

“Được. Anh đợi tôi, tôi đến đón anh ngay.” Dứt lời, Lục Tuyết Đình cúp máy.

Giang Thành nhìn điện thoại đã cúp máy, trong lòng cảm thấy bùi ngùi. Có bạn bè vẫn hơn. Nếu không thì tới tỉnh lị, thậm chí đến người cùng ăn cơm cũng chẳng có. Lần này có người ăn cùng, còn là một người đẹp, Giang Thành đương nhiên rất vui.

Giang Thành ở trong khách sạn, chiêm ngưỡng Thư Hùng Song Cổ Kiếm kỹ càng. Hai thanh kiếm này có thể ghép vào nhau, sử dụng như một thanh kiếm, lại có thể tách ra thành hai thanh kiếm.

Phải nói rằng người xưa thực sự rất xuất sắc trên phương diện kỹ thuật chế tạo kiếm. Khi Giang Thành cầm hai thanh kiếm này, đúng là càng nhìn càng thích.

“Người đâu? Chính là khách sạn này. Mang tên đó và tang vật ra đây ngay.” Cục trưởng Tống Tuấn Thanh đến nơi, lập tức chỉ huy hai cảnh sát.

Anh ta đã có được thông tin chính xác từ Giả Thập Thất, chính là phòng số 07 của khách sạn này. Chỉ cần bắt được người và trả lại tang vật cho Giả Thập Thất, anh ta sẽ có hai trăm nghìn. Đúng là vừa lập được công vừa lấy được lợi, vẹn toàn đôi bên.

“Rõ!”

Hai cảnh sát lập tức xông vào khách sạn, dù sao cũng chỉ là kẻ trộm đồ nên hai cảnh sát là đủ rồi.

Hai cảnh sát gõ cửa phòng Giang Thành. Anh cũng không đề phòng nên trực tiếp mở cửa. Khi nhìn thấy hai cảnh sát ở cửa, anh cau mày lại.

“Cho hỏi có chuyện gì vậy?” Giang Thành nhìn ra ngoài cửa và hỏi.

“Tránh ra, lục soát tang vật!”

Hai cảnh sát lập tức đẩy Giang Thành ra và xông vào phòng. Quả nhiên nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén đặt trên bàn. Đôi mắt của hai cảnh sát ngay lập tức sáng lên. Tên này trộm đồ không giấu đi, còn đặt ở bên ngoài.

“Báo cáo! Báo cáo, bắt được cả người lẫn tang vật đã lấy cắp!”

Một cảnh sát nói vào bộ đàm trên vai, sau đó lấy còng tay ra đeo vào tay của Giang Thành, bảo: “Mời anh đi cùng với chúng tôi!”

Tống Tuấn Thanh ở tầng dưới nghe thấy tầng trên báo cáo rằng đã bắt được cả người lẫn tang vật mất cắp, anh ta mừng rỡ, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Khi đang đợi ở tầng dưới, anh ta đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe Porsche 911 lái tới, dừng lại bên ngoài. Từ trên xe bước xuống là một người đẹp chân dài mặc áo trắng.

“Chào cô Lục! Sao cô lại tới đây?”

Tống Tuấn Thanh đương nhiên biết rõ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là ai. Chính là tiểu thư của nhà họ Lục – một gia tộc hàng đầu của tỉnh lị, nên đương nhiên anh ta nóng lòng muốn kết thân.

“Cục trưởng Tống, tôi đến đón một người bạn.” Lục Tuyết Đình cũng từng gặp cục trưởng Tống trong một bữa tiệc rượu, nên cũng quen biết anh ta, nhưng cô ấy không có cảm tình gì với người này.

Nghe vậy, Tống Tuấn Thanh kinh ngạc, với thân phận của Lục Tuyết Đình, người có thể để cô ấy tự mình đến đón sẽ là sự tồn tại ở cấp độ nào vậy?

“Bạn của cô chắc hẳn cũng là một vị khách quý. Khi nào có thời gian, tôi nhất định phải mời anh ta một bữa.” Tống Tuấn Thanh vội vàng nịnh nọt Lục Tuyết Đình.

Lục Tuyết Đình cũng mỉm cười nhìn Tống Tuấn Thanh, sau đó chuẩn bị đi vào khách sạn. Nhưng khi cô ấy vừa khóa xe thì thấy hai cảnh sát áp giải Giang Thành từ trong khách sạn bước ra.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Lục Tuyết Đình lập tức trở nên khó coi.

“Cô Lục, tội phạm của chúng tôi đã được áp giải ra ngoài rồi. Cô đi đón bạn của cô đi.” Tống Tuấn Thanh nhanh chóng nói với Lục Tuyết Đình.

Tống Tuấn Thanh phát hiện sau khi mình nói xong, Lục Tuyết Đình lại không có ý định rời đi, mà lạnh lùng nhìn anh ta.

“Cô Lục, có chuyện gì vậy?” Tống Tuấn Thanh lập tức cảm thấy tình hình này có gì đó không ổn, anh ta vội hỏi.

“Cục trưởng Tống thật chu đáo. Biết tôi đến đây đón bạn, anh đã đặc biệt cho người áp giải anh ấy ra ngoài.” Lục Tuyết Đình lạnh lùng nhìn Tống Tuấn Thanh và nói.

Nghe thấy lời nói của Lục Tuyết Đình, trái tim Tống Tuấn Thanh đột nhiên đập thình thịch. Đây là tình huống gì vậy? Người mà mình bắt không phải là kẻ trộm sao? Tại sao lại trở thành bạn của tiểu thư nhà họ Lục?

Hơn nữa, để cho tiểu thư nhà họ Lục tự mình đến đón, đủ thấy được thân phận và địa vị của người này không tầm thường. Nếu mình bắt anh ta như vậy, chẳng phải là trải chiếu bên cạnh nhà vệ sinh, cách chỗ chết không xa sao?

“Cục trưởng Tống, đã bắt được người rồi!”

Một cảnh sát nhỏ nói với Tống Tuấn Thanh.

“Bắt cái rắm, thả ngay ra cho bố mày.” Tống Tuấn Thanh vội vàng tức giận gầm lên.

Hai cảnh sát sững sờ. Đây chẳng phải là tên trộm vừa bắt được, hơn nữa còn bắt được cả người lẫn tang vật bị lấy cắp sao? Tại sao lại phải thả ra?

“Tống…”

“Tống cái rắm, thả người ra!” Tống Tuấn Thanh sợ đắc tội với Lục Tuyết Đình, và còn đắc tội đến một người lợi hại không quen biết. Vậy thì tương lai của mình đúng là sẽ toi đời.

Lần này, nghe thấy lời nói của Tống Tuấn Thanh, hai người mới vội vàng tháo còng tay của Giang Thành ra.

“Giang Thành, anh không sao chứ?” Lục Tuyết Đình nắm lấy cánh tay của Giang Thành rồi nhẹ giọng hỏi.

“Không sao.” Giang Thành lắc đầu.

“Cục trưởng Tống, bạn của tôi đã phạm tội gì mà anh muốn bắt anh ấy?” Lục Tuyết Đình lạnh lùng nhìn Tống Tuấn Thanh và hỏi.

“Chuyện này… Cô… Cô Lục, hiểu lầm. Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Trong thâm tâm Tống Tuấn Thanh lúc này, anh ta đã thật sự băm Giả Thập Thất ra thành trăm mảnh mười nghìn lần. Dám mang đến cho mình một rắc rối lớn như vậy.

“Bạn của tôi đã chịu oan ức mà một từ hiểu lầm là xong chuyện thôi sao?” Lục Tuyết Đình lạnh lùng nhìn Tống Tuấn Thanh và nói.

Tống Tuấn Thanh càng thêm hoảng sợ. Anh ta hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào. Vốn dĩ anh ta cũng vì lợi ích mới đến bắt người.

“Tuyết Đình, bỏ qua đi. Tôi cũng không có chuyện gì cả. Chắc họ nhận được thông tin sai lầm gì đó thôi.” Giang Thành cũng nói giúp cho Tống Tuấn Thanh. Dù sao thì anh cũng mới đến tỉnh lị, không tiện gây thù hằn quá nhiều.

“Đúng, đúng, đúng. Ngài Giang nói đúng. Thông tin của chúng tôi đã sai. Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh.” Tống Tuấn Thanh vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán và nói với Giang Thành.

“Được rồi, anh đi đi!”

Lục Tuyết Đình thấy Giang Thành cũng đã nói như vậy nên cô ấy không làm khó cục trưởng Tống nữa.

“Cảm ơn cô Lục, cảm ơn cô Lục!” Tống Tuấn Thanh rối rít nói lời cảm ơn, sau đó trả Thư Hùng Song Cổ Kiếm lại cho Giang Thành rồi dẫn người rời khỏi đây.

Sau khi lái xe rời khỏi đây, Tống Tuấn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Giả Thập Thất đang ở trước gian hàng của mình, hai tên đàn em trước đó cũng ở bên cạnh.

“Ông chủ Giả, có thể bắt thằng nhóc đó thật sao?” Một tên thuộc hạ hỏi Giả Thập Thất.

“Tất nhiên. Mối quan hệ giữa tôi và cục trưởng Tống không phải kiểu tốt bình thường.” Giả Thập Thất tự hào nói.

Giả Thập Thất đã nghĩ sẵn rồi. Đợi mang hai thanh kiếm đó về, sẽ tách chúng ra rồi đem bán một nửa, giá của nửa còn lại sẽ tăng gấp đôi, như vậy thì chắc chắn sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

“Đợi đến khi bán hai thanh kiếm đó đi, có phải ông chủ Giả của chúng ta sẽ trở nên giàu có không?” Một tên thuộc hạ khác cũng hưng phấn nói. Chỉ cần Giả Thập Thất giàu lên thì hai người bọn họ cũng có thể được chia một ít tiền.

“Đợi tôi gọi điện thoại hỏi xem.” Dứt lời, Giả Thập Thất lấy điện thoại ra và gọi cho Tống Tuấn Thanh.

“Alo? Cục trưởng Tống, đã bắt được tên trộm đó chưa?” Giả Thập Thất cười ha hả khi nghe thấy bên kia bắt máy.

“Bắt bà mẹ mày. Mày hãy chờ đó. Đợi đến khi bố mày đưa người đến bắt rồi xem bố mày sẽ xử lý mày như thế nào.” Giọng Tống Tuấn Thanh hét lên qua điện thoại vô cùng tức giận.

Đến hai người đàn em ở bên cạnh Giả Thập Thất cũng nghe thấy giọng nói gào thét như vậy. Giả Thập Thất lập tức sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên lại quay đầu muốn bắt mình vậy?

“Cục trưởng Tống, tại sao…”

Giả Thập Thất vẫn chưa nói xong thì bên phía Tống Tuấn Thanh đã cúp máy. Ông ta ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói: “Nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Nhanh, nhanh, nhanh!”

Giả Thập Thất biết tính tình của Tống Tuấn Thanh. Nếu nói muốn bắt mình thì chắc chắn không phải là nói đùa, có thể sẽ đến bắt mình thật.

Lúc này, Giang Thành và Lục Tuyết Đình đang ngồi dùng bữa trong một nhà hàng tây.

“Đúng rồi, anh không biết lượng tiêu thụ Ngự Nê Phường của các anh cao như thế nào đâu. Gói dùng thử trong mỗi đợt đến đây cũng được bán hết trong vòng chưa đầy một ngày.” Lục Tuyết Đình nhìn Giang Thành và nói.

“Thật sao? Thế thì cũng được.” Giang Thành cũng thản nhiên trả lời.

Lúc đầu anh cũng chỉ tình cờ làm ra loại mỹ phẩm dược đó. Kết quả là Tiêu Duyệt Nhiên nói rằng có thể phát triển thành đồ trang điểm, không ngờ rằng lượng tiêu thụ lại cao như vậy.

“Tôi nghĩ rằng nếu lượng sản xuất tăng lên, đến lúc đó quảng bá mạnh mẽ thì nó cũng sẽ bán chạy trên toàn Hoa Hạ.” Lục Tuyết Đình nghiêm túc nhìn Giang Thành và nói.

Ban đầu Lục Tuyết Đình hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này, nhưng bây giờ cô ấy cũng muốn quản lý công ty, đưa món đồ trang điểm này bán chạy. Đến lúc đó cô ấy sẽ chứng minh cho gia đình thấy mình có năng lực.

“Đúng rồi, rốt cuộc anh đến tỉnh lị làm gì?” Lục Tuyết Đình nhìn Giang Thành và hỏi.

“Để mừng thọ ông nội của vợ tôi.” Giang Thành nói.

“Hóa ra ông nội của anh ở tỉnh lị.” Lục Tuyết Đình lập tức kích động nói: “Vậy anh phải nói sớm chứ, bố tôi nói anh đã chữa khỏi bệnh cho tôi, nhưng vẫn không biết làm sao để cảm ơn anh. Hôm đó bố tôi cũng sẽ đến mừng thọ cho ông nội của anh nhé.”

“Chuyện này để sau hẵng nói đi, tình hình của gia đình tôi khá phức tạp.” Giang Thành hơi bất lực thở dài nói.

“Phức tạp?”

Khi nghe thấy lời của Giang Thành, Lục Tuyết Đình cũng lập tức thở dài và nói: “Đúng vậy, mỗi nhà mỗi cảnh.”

Giang Thành nhìn dáng vẻ này của Lục Tuyết Đình, hình như cô ấy cũng có nỗi lòng gì đó, nhưng điều kiện gia đình của cô ấy tốt như vậy, làm sao còn có chuyện gì không vui chứ.

“Cô có chuyện phiền lòng gì sao?” Giang Thành hỏi.

“Tôi bị gia đình ép cưới, phải gả cho một thiếu gia ở Kinh Thành.” Lục Tuyết Đình bất lực thở dài nói.