Chương 266: Oan gia ngõ hẹp

2484 Chữ Cài Đặt
“Hả? Bây giờ ư?”

Nghe vậy, Diêm Băng Như lập tức cảm thấy chuyện này cũng quá nhanh rồi, cô hiện vẫn chưa tốt nghiệp, phải thêm một năm nữa mới có thể tốt nghiệp, bây giờ mở phòng khám cũng quá sớm rồi.

“Đúng vậy, lúc nào cũng là sớm còn hơn muộn, dù sao gia đình cô hiện giờ cũng rất cần tiền, mở phòng khám trước, cũng được xem là đã giải quyết vấn đề thu nhập.” Giang Thành nhìn Diêm Băng Như và nghiêm túc đáp.

Diêm Băng Như cũng có ý tưởng này, cô đã nghĩ đến việc thôi học rồi mở phòng khám từ lâu rồi, nhưng cô biết mở một phòng khám ở tỉnh thành phải tốn bao nhiêu tiền nên cô hoàn toàn không có cách nào để mở.

Vì vậy, cho dù lúc này Giang Thành nói rất nghiêm túc, nhưng Diêm Băng Như vẫn là một vẻ mặt khó xử.

“Bác sĩ Giang, nhưng tôi… Tôi không có tiền.” Diêm Băng Như trước đây cũng là mượn tiền để bố mình chữa bệnh, cô đương nhiên không có tiền để mở phòng khám.

“Tôi đưa tiền cho cô, xem như là cho cô mượn, đến khi cô kiếm được tiền thì chia một ít cho tôi là được rồi.” Giang Thành mỉm cười nói với Diêm Băng Như, dù sao thì trong thẻ của anh vẫn còn rất nhiều tiền, bây giờ giúp Diêm Băng Như mở phòng khám, cũng được xem là một khoản đầu tư của mình.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị, đi thôi.” Giang Thành lập tức kéo Diêm Băng Như đi, không câu nào. Hai người bắt taxi lao thẳng về khu vực sầm uất của trung tâm thành phố.

Thực ra Giang Thành muốn giúp Diêm Băng Như, cũng vì thấy cô ta là một cô gái tốt. Để cứu bố mình, cô ta thực sự đã trả giá rất nhiều. Vì vậy, nếu mở phòng khám cô ấy chắc chắn sẽ là một bác sĩ tốt.

Giang Thành và Diêm Băng Như đã đến một con phố thương mại sầm uất, ở đây đã có rất nhiều phòng khám, nhưng việc kinh doanh cũng bình thường, chỉ riêng một phòng khám Đông y mới mở hiện đang có rất nhiều người ở trước cửa.

“Không phải cô cũng học Đông y sao? Chúng ta đến xem thử, đợi đến khi cô khai trương thì cũng học tập theo.” Giang Thành cười nói với Diêm Băng Như, hai người liền bước qua đó.

Khi bước đến trước cửa, Giang Thành mới nhìn thấy bảng hiệu của phòng khám mới mở này – Vạn Sinh Đường.

“Đây là phòng khám Vạn Sinh Đường ở Kinh Thành ư? Thảo nào lại có nhiều người như vậy.” Diêm Băng Như lập tức ngạc nhiên nói khi nhìn thấy bảng hiệu.

“Rất nổi tiếng sao?” Giang Thành chưa từng nghe nói qua cái này nên lập tức hỏi.

“Đương nhiên là nổi tiếng rồi, người phụ trách của phòng khám này là bác sĩ có tiếng của Kinh Thành – Biên Vạn Sinh, thuật chữa bệnh của ông ta rất cao siêu, là giáo sư danh dự của Viện Y tế Kinh Sư, thành viên của Hiệp hội Đông y Hoa Hạ, tên tuổi nhiều vô số kể, cho nên mọi người cũng rất tin tưởng phòng khám này, nếu có thể làm việc ở đây thì cũng rất tốt.” Diêm Băng Như đầy mong mỏi nói với Giang Thành.

Lúc này Giang Thành mới hiểu ra Biên Vạn Sinh này dựa vào danh tiếng thuật chữa bệnh để mở một phòng khám, hiện giờ đã phát triển thành một chuỗi cửa hàng và mở đến tỉnh thành của tỉnh Hoa Đông.

“Mọi người lại nhìn xem, hôm nay phòng khám Vạn Sinh Đường của chúng tôi khai trương, cháu đích tôn của ông Biên Vạn Sinh – bác sĩ Biên Nguyên sẽ tự mình khám bệnh và điều trị miễn phí.” Một nhân viên mặc áo blouse trắng của phòng khám hét lên.

Khi nghe thấy cái tên Biên Nguyên này, trên mặt Giang Thành lập tức nở ra một nụ cười, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, lại có thể gặp được Biên Nguyên ở đây.

Biên Nguyên chính là bác sĩ đã đưa thuốc cho người già ở trên tàu uống và suýt xảy ra tai nạn, cậu ta là sinh viên của Viện Y tế Kinh Sư, không ngờ cậu ta lại là cháu trai của Biên Vạn Sinh.

Quả nhiên, khi Giang Thành và Diêm Băng Như bước vào trong thì nhìn thấy Biên Nguyên đang mặc chiếc áo blouse trắng ở trước chiếc bàn gỗ lim, đang bắt mạch cho một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc.

Bên trong có vài bác sĩ đang duy trì trật tự, còn có một số đang lấy thuốc ở quầy phía sau, một cảnh tượng bận rộn.

“Anh đây là lá lách và dạ dày khó chịu do chứng ớn lạnh gây ra, tôi cho anh một đơn thuốc, về uống hai tháng thì anh sẽ nhanh chóng có thể bình phục.” Biên Nguyên vừa nói vừa bắt đầu viết đơn thuốc trên toa.

“Uống hai tháng?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, vội nói: “Uống hai tháng cũng quá lâu rồi đúng không?”

“Lâu ư?”

Ngay khi nghe thấy người đàn ông trung niên phàn nàn thì Biên Nguyên lập tức bất mãn nói: “Bệnh dạ dày này của anh hẳn đã có mười năm rồi đúng không? Bệnh dạ dày là nhờ vào việc bồi bổ, hai tháng mà còn cảm thấy lâu, vậy anh đừng chữa trị nữa.”

“Đừng đừng đừng, bác sĩ, tôi sẽ trị, tôi sẽ trị.” Người đàn ông trung niên vừa thấy Biên Nguyên tức giận thì vội vàng nói, suy cho cùng thì Vạn Sinh Đường là một thương hiệu lâu đời, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.

Biên Nguyên viết đơn thuốc với vẻ mặt không bằng lòng, sau đó đưa cho người đàn ông trung niên, nói: “Một liều thuốc là ba trăm, hai tháng thì tổng cộng là mười tám nghìn, đi thanh toán tiền.”

Người đàn ông trung niên nhận lấy đơn thuốc, vừa nghe thấy giá tiền thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Mười… Mười tám nghìn? Đây cũng quá đắt rồi, tôi ở phòng khám khác thì hai hoặc ba nghìn là đủ rồi.” Người đàn ông trung niên thực sự chưa từng uống qua loại thuốc đắt tiền như vậy, hai tháng mười tám nghìn, quá đáng sợ rồi.

“Anh cảm thấy đắt à? Vậy anh có thể đến phòng khám khác để khám bệnh, đừng đến chỗ chúng tôi.” Biên Nguyên vừa nói vừa giật lại đơn thuốc từ trong tay của người đàn ông trung niên.

“Vạn Sinh Đường của nhà họ Biên chúng tôi đã gần sáu mươi năm lịch sử, phí khám chữa bệnh luôn ở mức hợp lý, người nghèo kiết xác như anh không đủ tiền để khám bệnh thì đến Vạn Sinh Đường của chúng tôi làm gì?” Biên Nguyên mặt đầy chế giễu nói với người đàn ông trung niên.

“Anh làm cái gì vậy? Vạn Sinh Đường người ta thuật khám chữa bệnh cao siêu, dùng loại thuốc tốt, anh không khám thì cút đi!”

“Đúng vậy, khó khăn lắm Vạn Sinh Đường mới mở ở tỉnh thành chúng ta, khám bệnh không cần phải đến Kinh Thành, anh chê đắt thì đừng khám nữa.”

Nhiều người cũng lần lượt chỉ trích người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên ngay lập tức cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.

“Được, được, được rồi, tôi mua, tôi mua.” Người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt đau khổ, anh ta không còn cách nào khác, mọi người cũng tin tưởng vào Vạn Sinh Đường này, cho nên anh ta cũng chỉ đành tin vào.

“Lề mề chậm chạp.” Biên Nguyên hừ lạnh một tiếng, lại ném đơn thuốc đã nhàu nát đến trước mặt người đàn ông trung niên.

Tuy rằng người đàn ông trung niên trong lòng không vui, nhưng anh ta cũng không thể biểu hiện ra, ai bảo căn bệnh của mình nghiêm trọng như vậy, khám ở các bệnh viện khác cũng không khỏi.

“Bác sĩ Biên, trước đó anh đã suýt hại chết người trên tàu, giờ lại lừa tiền của người dân như thế, có phải không được chân chính lắm không?” Giang Thành lạnh lùng nói với Biên Nguyên ở trước bàn vuông.

Biên Nguyên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Thành, sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi, trước đó cậu ta cũng bị Giang Thành làm mất hết mặt mũi trên tàu cao tốc rồi, không ngờ lại gặp được Giang Thành ở đây.

“Là anh?”

Biên Nguyên lạnh lùng nhìn Giang Thành và nói.

“Anh là ai vậy? Cậu Biên của chúng tôi là cháu trai của Biên Vạn Sinh, một sinh viên hàng đầu của Viện Y tế Kinh Sư, hại người trên tàu khi nào chứ?” Một bác sĩ bất mãn hét ầm lên với Giang Thành.

“Đúng vậy, anh có khám bệnh không? Nếu không khám bệnh thì cút ra ngoài.” Một bác sĩ khác cũng rất bất mãn hét ầm lên với anh.

“Tôi không có khám bệnh!”

Giang Thành nhàn nhạt nói.

“Không khám bệnh thì cút!”

Ngay lập tức có hai bác sĩ lao đến muốn đuổi Giang Thành ra ngoài.

“Cho dù chúng tôi có muốn khám bệnh thì cũng không thể uống nổi những loại thuốc được cố tình tăng số lượng ở đây, một căn bệnh rõ ràng không cần uống thuốc cũng có thể khỏi được, nhưng kết quả lại bảo phải uống thuốc suốt hai tháng.” Giang Thành thở dài và cố tình nói lớn tiếng.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, lời nói của Giang Thành lập tức khơi dậy cuộc bàn tán của tất cả bệnh nhân.

“Cái gì? Thuốc ở đây được cố tình tăng số lượng lên sao?” Bác sĩ ác độc lấy mạng.

“Trong tình trạng không cần uống thuốc mà còn bắt uống thuốc suốt hai tháng ư? Đây chẳng phải là muốn uống chết người sao?”

“Đúng vậy, thuốc thì luôn có ba phần độc mà, Vạn Sinh Đường bây giờ vì kiếm tiền mà hại người như vậy sao?”

Những bệnh nhân xung quanh ngay lập tức bắt đầu lần lượt bàn tán.

Biên Nguyên nghe thấy lời này của Giang Thành, lập tức giận dữ đến xanh cả mặt, bởi vì cậu ta thực sự đã tăng giá thuốc lên gấp ba lần, hơn nữa còn gia tăng lượng thuốc, dù sao thì cũng không thể uống chết người được, đương nhiên là vì kiếm tiền là chính.

Nhưng Biên Nguyên không ngờ mánh khóe nhỏ của mình lại bị Giang Thành hoàn toàn nhìn thấu, hơn nữa còn nói toẹt ra.

“Vớ vẩn, những đơn thuốc do tôi kê cũng là liều lượng hợp lý, anh không biết thì đừng sủa bừa.” Biên Nguyên thẹn quá hóa giận hét lên với Giang Thành.

“Mọi người ơi, mọi người tin tôi hay là tin một gã thậm chí không phải là bác sĩ như này?” Biên Nguyên vội vàng hét lên với tất cả bệnh nhân.

Trước đó khi ở trên tàu, Biên Nguyên từng nghe Giang Thành nói rằng anh hiện giờ không phải là bác sĩ, lời nói đương nhiên không có bất kỳ sức thuyết phục nào.

“Cái gì? Anh ta thậm chí không phải là bác sĩ ư?”

“Vậy nói bừa gì vậy, có phải là phòng khám khác ghen tị với Vạn Sinh Đường nên đến vu khống người ta không?”

Nhiều người khi nghe thấy lời của Biên Nguyên thì lập tức thay đổi cách nói chuyện, ngược lại nhắm vào Giang Thành.

“Em trai, những gì cậu ta nói là thật sao? Cậu thậm chí không phải là một bác sĩ?”

Người đàn ông trung niên trước đó không muốn tiêu tiền hoang phí, khi nghe Giang Thành nói rằng bệnh của mình hoàn toàn không cần uống thuốc thì anh ta lập tức đã tin tưởng Giang Thành, nhưng bây giờ anh ta cũng trở nên hơi do dự.

“Đúng vậy, tôi hiện giờ không còn là bác sĩ nữa.” Giang Thành không phủ nhận mà thừa nhận chuyện này rồi nói thẳng.

“Không phải là bác sĩ à.” Người đàn ông trung niên hơi thất vọng nói, xem ra mình thực sự phải tiêu khoản tiền này rồi.

“Tuy tôi không phải bác sĩ nhưng tôi biết chữa bệnh, bệnh của anh hoàn toàn không cần phải uống thuốc Đông y suốt hai tháng.” Giang Thành nhìn người đàn ông trung niên và nghiêm túc nói.

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật!”

Giang Thành nghiêm túc trả lời.

“Vớ vẩn, anh không có bắt mạch cho anh ta, thậm chí đến tình trạng bệnh của anh ta cũng không biết thì anh làm sao biết được tình hình chứ?”

Biên Nguyên lạnh lùng nói với Giang Thành.

“Anh ta bị ớn lạnh, lá lách và dạ dày không thông suốt, chỉ cần sử dụng châm cứu để điều hòa là có thể chữa khỏi.” Giang Thành nhìn Biên Nguyên nói.

“Thực sự đã nói đúng triệu chứng căn bệnh, người trẻ tuổi này có tài cán đấy.”

“Chắc hẳn vừa nãy đã nghe thấy câu trả lời của bác sĩ Biên nên mới biết nhỉ? Bằng không thì làm sao có thể biết được tình trạng bệnh khi không thăm khám chứ?”

Biên Nguyên cũng biết phương pháp của Giang Thành, lúc trước ở trên tàu cao tốc, anh cũng không có bắt mạch mà đã có thể nhìn ra tình trạng bệnh của bà lão, trong lúc cậu ta không biết trả lời như thế nào thì đột nhiên nghe thấy lời bình luận của những người bên cạnh, cậu ta lập tức biết phải nói gì.

“Đúng, anh chính là nghe lén lời chẩn đoán của tôi, nếu không thì anh làm sao biết được tình trạng bệnh?” Biên Nguyên vội vàng hùa theo.

“Bác sĩ Biên, Đông y chú trọng vào nhìn, nghe, hỏi và sờ, nhìn khí cũng là một loại phương pháp khám bệnh, chẳng lẽ một sinh viên hàng đầu như anh không biết sao?” Giang Thành cười nói với Biên Nguyên.

Sắc mặt của Biên Nguyên thay đổi, lập tức trở nên xấu hổ, cậu ta vội vàng nói: “Toàn là những lời xằng bậy, người đâu, tên này tới đây gây rối, đuổi anh ta ra ngoài.”