Chương 12: Nhìn trộm

Sáp đỏ như những giọt lệ tí tách chảy xuống thân nến, ánh sáng chập chờn rọi chiếu lên giường, hắt bóng đôi người giao hoan quấn quýt. Tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng thanh âm rêи ɾỉ kìm nén, lấp đầy không gian trong màn trướng sa mỏng.

Mái tóc Du Tà xõa tung, phủ lên tấm lưng rắn rỏi trơn bóng, quang cảnh diễm lệ mị hoặc tựa như màn đêm đen thẳm phủ lên tuyết trắng nuột nà. Hắn nâng hông, tính khí hoàn toàn cương cứng, không ngừng đẩy đưa vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt chặt khít bên dưới.

Từ đêm động phòng hoa chúc điên đảo mây mưa đến nay đã cách hơn ba tháng, miệng nhỏ sau lưng Dung Nguyên Cẩn vốn ít có dịp được yêu thương, mặc dù đã dùng ngón tay cùng cao mỡ khuếch trương đầy đủ, vẫn khó mà thuận lợi nuốt vào thứ hung dữ cực đại kia.

Qυყ đầυ tròn trịa tím đỏ vừa đi vào miệng huyệt, hô hấp Dung Nguyên Cẩn bỗng nhiên dồn dập, l*иg ngực trần trụi kịch liệt phập phồng, lông mày nhíu chặt thống khổ, đầu móng tay không tự chủ được cắm sâu xuống bờ vai người phía trên.

Đầu ngón mảnh dẻ bóp ra một mảng đỏ trên da thịt bờ vai trắng nõn, Du Tà lại dường như không thấy đau chút nào, cúi người hôn khẽ dỗ dành người dưới thân. Đôi tay lành lạnh phủ lên hai bên đùi trắng trẻo trơn bóng, nhẹ nhàng ve vuốt, thủ thỉ vỗ về: “Cẩn Nhi ngoan, thả lỏng chút nào, em cắn chặt quá.”

Dung Nguyên Cẩn cực lực buông lỏng, song cảm giác dị vật trong thân thể quá mức cường liệt, cơn đau như bị xé rách nơi cửa huyệt hòa vào cảm giác căng trướng cực độ trong vách thịt, dường như đang từ giữa hai đùi trực tiếp trào thẳng lên sống lưng. Du Tà đè hai chân y, đẩy đưa tính khí trong hậu huyệt chật chội, động tác dẫu nhẹ nhàng nhưng đau đớn lại càng khắc sâu. Thân thể Dung Nguyên Cẩn không cách nào áp chế run rẩy, đáy mắt thoáng chốc bị một tầng sương mù che phủ.

Du Tà nhìn y phiếm hồng hai hốc mắt, trong lòng chua xót mềm mại. Chẳng biết có phải vì bao ngày nay đã quá nhiều lần chứng kiến tiểu tướng công đau lòng rơi lệ hay không mà giờ đây nếu phải thấy y chịu thêm dù chỉ là một chút ủy khuất tủi hờn, hắn cũng thực sự không thể nhìn nổi.

Du Tà rút tính khí ra ngoài, động tác chậm rãi mà rất mực êm ái. Hắn cúi xuống kéo thân thể không ngừng run rẩy kia vào trong ngực, hôn lên đuôi mắt rớm lệ, lại hệt như an ủi con thú nhỏ hoảng hốt mà vuốt ve mái đầu, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, hết đau rồi.”

Dung Nguyên Cẩn lắc đầu, há miệng thở hổn hển.

Cơ thể Du Tà bị kẹp chặt giữa hai chân Dung Nguyên Cẩn, giữa cái ôm ghì siết, vật phía trước hắn cứng rắn ướŧ áŧ, thẳng đứng chọc vào bụng y mềm mại. Dung Nguyên Cẩn hô hấp gấp gáp, run rẩy dữ dội, nam căn đối phương ướt đẫm dịch nhờn không ngừng cọ xát nơi lỗ rốn y mẫn cảm vô cùng, một vùng bụng từ trên xuống dưới bị qυყ đầυ người kia vô thức trêu chọc đến tê tái mềm nhũn.

Dung Nguyên Cẩn vùi khuôn mặt nóng rẫy vào l*иg ngực lạnh buốt của Du Tà, thở dốc nức nở, một hồi lâu sau hô hấp mới bình ổn, há to miệng, nhỏ giọng thì thào: “… Ta không sợ.”

Âm thanh truyền từ trong ngực nghe ra có chút buồn bực, còn có vẻ hơi thẹn thùng xấu hổ. Du Tà cúi đầu nhìn, Dung Nguyên Cẩn cụp mắt, hai hàng lông mi dày rậm như đôi quạt lông vũ khe khẽ rung rinh. Một bàn tay ấm áp bỗng phủ lên tính khí Du Tà vẫn còn đang thẳng đứng, vừa nắm chặt vừa vụng về ve vuốt. Tiểu tướng công mặt rúc trong ngực hắn, vạn phần ngượng nghịu thỏ thẻ: “Không sao, vào, vào một cái là hết đau… Nương tử không cần nhẫn nại, ta cũng muốn cùng nương tử, cùng nương tử…” Y ấp a ấp úng hồi lâu, rốt cuộc cũng không có mặt mũi nào nói tiếp.

Du Tà trái lại vô cùng cao hứng, đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng của y, không chịu buông tha biết mà còn hỏi: “Tướng công muốn cùng ta làm gì cơ?”

Dung Nguyên Cẩn bị truy vấn dồn dập, lí nhí thốt lên: “… Muốn lại cùng huynh gần gũi một chút.”

Vừa nghe dứt lời, Du Tà đột ngột ôm tiểu tướng công lật người lại, Dung Nguyên Cẩn chỉ kịp thấp giọng kinh hô một tiếng, hai chân ngoắc chặt lấy eo hắn. Chớp mắt, vị trí đã đảo lộn, chăn gấm dưới lưng bừa bãi rơi xuống, hơn phân nửa nằm trên mặt đất.

Dung Nguyên Cẩn bị ép cưỡi lên bụng Du Tà, thẹn đến mặt đỏ tai hồng không dám nhìn thẳng vào mắt nương tử. Hai tay Du Tà đặt lên hai bên eo gầy nhỏ của y, hơi nâng y lên một chút, vật bạo trướng giữa hai chân hắn lập tức cọ vào miệng nhỏ giữa hai mông thịt trắng mịn phía trên. Hắn cười nói: “Cẩn Nhi tự mình cưỡi, sẽ không quá đau.”

Dung Nguyên Cẩn thần sắc hơi hốt hoảng, thế nhưng vẫn cụp mắt gật đầu, ngoan ngoãn nhu thuận đáp: “Được.”

Y tách đầu gối quỳ xuống hai bên người Du Tà, đưa tay đỡ lấy vật khổng lồ gân guốc dữ tợn giữa đùi hắn, đặt ngay trước cửa huyệt ướŧ áŧ còn đọng lại chút cao mỡ của chính mình, từ từ ngồi xuống.

“A…” Vẫn là y nguyên cảm giác nhoi nhói ngứa ran khi bị dị vật xâm nhập, gần như trong nháy mắt, cơn đau xót tê dại nơi hậu huyệt lan truyền khắp tứ chi bách hài.

Dung Nguyên Cẩn nhăn mặt thống khổ, hừ mũi rên lên một tiếng, dùng hai tay chống xuống cơ bụng rắn chắc của người dưới thân, nhọc nhằn lấy đà nâng mình lên, lại cắn chặt môi dưới chậm rãi ngồi xuống. Một lần nữa cơ thể y dung nạp vật cực đại kia, cố gắng thích ứng với cảm giác đau đớn.

“Ha ——” Khoảnh khắc hoàn toàn được bao bọc ấm áp trong vách thịt mềm ướt rượt, Du Tà nhịn không nổi nữa, trầm thấp rêи ɾỉ.

Hắn chăm chú nhìn vào cửa huyệt người trên thân, cửa huyệt màu sắc xinh đẹp, thấp thỏm co rút, nếp gấp xung quanh cái miệng nhỏ giãn căng, từng chút một nuốt vào cự vật bạo trướng tím đen, lại nhả ra, lại chậm rãi nuốt càng thêm sâu, cứ thế không ngừng.

Hầu kết Du Tà chuyển động, hô hấp thêm phần nặng nề, hào hển nói: “Bên trong Cẩn Nhi vừa nóng vừa chặt.”

Dung Nguyên Cẩn ở tư thế này vốn dĩ đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nghe được mấy lời xấu xa da^ʍ tà kia càng ngượng chín mặt chẳng biết phải làm sao. Nhưng Du Tà được một tấc lấn một thước, lại còn như cố ý chòng ghẹo hắn mà loạn thất bát tao tuôn ra đủ lời thô tục: “Cẩn Nhi giỏi quá, mυ"ŧ đến làm ta thoải mái.”

Giữa lúc hoảng loạn, Dung Nguyên Cẩn chỉ có thể đưa tay bịt miệng hắn, vành tai đỏ lừ như sắp ứa máu, nỉ non van vỉ: “Nương tử chớ có nói thêm những thứ ô ngôn uế ngữ này…”

Thế nhưng Du Tà càng nhìn bộ dáng y lúc này đáng yêu nhu thuận càng không nhịn được, muốn bắt nạt, muốn khi dễ. Hắn hé miệng, vươn lưỡi quấn lấy đầu ngón tay Dung Nguyên Cẩn, thuận theo những đốt ngón thon dài liếʍ lên.

Khi đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt trượt qua gốc ngón tay Dung Nguyên Cẩn, một trận ngứa ngáy êm dịu rỉ ra từ từng kẽ ngón, ngón tay y bất giác cong lên, chưa kịp rút lại đã bị Du Tà thừa cơ ngậm chặt trong miệng liếʍ mυ"ŧ. Cùng lúc đó, người dưới thân khẽ rướn lên thăm dò, vật lớn kia lại tiến vào sâu hơn một chút trong dũng đạo chật hẹp.

Bị bất ngờ, hậu huyệt Dung Nguyên Cẩn đột nhiên thắt chặt, y sợ hãi đưa tay bàn tay còn lại đẩy ngực Du Tà một cái. Lạ thay, đau đớn khó nhịn cũng không đến như đã tưởng, chỉ còn lại một tia khó chịu rất nhỏ, có vẻ như đã dần dần thích ứng.

Hơi thở bên tai rõ ràng, dồn dập, Du Tà nhìn chăm chú tính khí sạch sẽ đang run rẩy đứng thẳng giữa hai chân tiểu tướng công, ánh mắt chậm rãi trườn từ đỉnh gậy đến gốc thân, đoạn di chuyển lên trên. Hắn vươn tay nhẹ nhàng đùa nghịch mớ lông lưa thưa gần thân gậy, lòng bàn tay ve vuốt bụng dưới căng mịn bằng phẳng, mơn trớn dọc sườn eo trơn mượt hướng lên, cuối cùng dừng lại ở điểm nhỏ ửng hồng nổi lên trên l*иg ngực.

Ngón tay hắn lạnh buốt xoa nắn điểm đứng thẳng trước ngực, ngay lập tức một trận tê dại truyền đến toàn thân. Thân thể Dung Nguyên Cẩn không tự chủ được mềm nhũn, vách hang vốn dĩ còn kẹp chặt Du Tà không cho động đậy lúc này cũng dần dần buông lỏng.

Du Tà mυ"ŧ mát ngón tay y, nâng cao hông mình đưa đẩy tính khí từng tấc từng tấc, chậm rãi khảm vào bên trong Dung Nguyên Cẩn.

“Ưm…” Dung Nguyên Cẩn duỗi thẳng người, tiếp nhận hắn tiến vào, ngón chân co quắp cuộn lấy chăn gấm bên dưới. Y ngửa đầu bật tiếng rêи ɾỉ, từ cằm đến cổ kéo một đường cong mềm mại tuyệt mĩ.

Du Tà nhất thời không kiềm chế được, lấy chân mở bung hai đầu gối y. Tiểu tướng công đang quỳ giữa hai bên người hắn, mất đà ngã ngồi xuống, phần tính khí cuối cùng chưa đi vào hết bị hậu huyệt nuốt chửng hoàn toàn.

Vách hang non mềm chặt chẽ ma sát cùng gân mạch nổi phồng khiêu động trên tính khí, lòng hang gấp gáp nóng rực, dương cụ trơn ướt lạnh lẽo, tất thảy làm nảy sinh thứ kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu khôn cùng, cơ hồ trong nháy mắt nhấn hai người chìm sâu trong bể dục.

“Ha… a…” Thân thể Dung Nguyên Cẩn như tan ra thành nước, qua mấy cú thúc, mắt đã mờ sương, dụi cả người vào ngực Du Tà.

Du Tà hôn y si cuồng, quấn quýt liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi, đôi lúc khẽ cắn cánh môi trơn mềm hồng nhuận. Hôn một hồi thật lâu, hắn bấm tay lên eo Dung Nguyên Cẩn chống người ngồi dậy, thẳng hông chuyển động, đẩy vào rút ra, mỗi một lần đều đâm đến điểm sâu nhất bên trong u huyệt.

Môi lưỡi dây dưa giao hòa, một sợi tơ bạc kéo ra, vương trên đôi môi Dung Nguyên Cẩn sưng đỏ, thanh âm rêи ɾỉ dần quên khắc chế.

Ánh nến mờ ảo khẽ lay động, một bóng đen đột ngột lóe lên trên lớp giấy mỏng dán cửa sổ.

Du Tà lạnh lùng nghiêng mắt dò xét, vung tay lên, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng hít thở sâu, giống như một người bị ăn đau, không kiềm chế nổi xuýt xoa.

Tiếng động đột ngột bên ngoài kinh động đến Dung Nguyên Cẩn, cặp mắt mê dại chợt mở lớn, sống lưng cứng ngắc, hậu huyệt vì căng thẳng mà siết chặt đến mức khiến Du Tà không thoải mái.

Du Tà ghì lấy eo y, cường bạo thao lộng miệng huyệt non mềm đang không ngừng cắи ʍút̼ tính khí, từ nơi thân thể gắn liền phát ra âm thanh lép nhép da^ʍ mỹ, trêu chọc Dung Nguyên Cẩn đến xấu hổ bối rối, chỉ biết dùng tay đẩy hắn ra, thanh âm hổn hển đứt quãng: “Ưm… Nương tử, đừng… Bên ngoài… hình như có người…”

“Làm gì có ai.” Du Tà thờ ơ đáp. Eo lưng Dung Nguyên Cẩn đã mềm oặt, cơ hồ không chống đỡ được nổi nữa, hắn ôm y vào lòng, xoay người đảo lại tư thế. Du Tà gập đôi chân thẳng dài trắng trẻo của người kia trước ngực, tính khí ướt đẫm dịch trơn cắm vào tận gốc bên trong hậu huyệt, “Tướng công không chuyên tâm thế này, phải chịu phạt nhé.”

“Ha…” Dung Nguyên Cẩn rướn căng cổ rên xiết, hai mắt nhắm hờ, khóe mắt phiếm đỏ, “Hình phạt gì…”

Du Tà quay mặt, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, hôn liếʍ dọc xuống đường cong bắp chân trơn bóng đặt trên vai mình, ngoắc đến mấy ngón chân tròn trịa trắng nõn. Tay hắn phủ lên thân trụ run rẩy phía trước người nọ, vuốt ve lên xuống đôi lần, lại đột nhiên giữ chặt miệng đỉnh đang rỉ ra mật dịch.

“Không có sự cho phép của ta, tướng công không được bắn…”

“Ưm…”

Một bàn tay vươn tới bóp chặt cằm người say ngủ trên giường, một dòng chất lỏng đậm đặc lạnh lẽo theo khóe miệng he hé chảy vào, tỏa ra thứ mùi tanh ngọt ngai ngái.

Dung Nguyên Cẩn hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường như phản kháng.

Liền ngay sau đó, trên miệng lại một lần nữa truyền đến cảm giác mềm mại lạnh buốt. Dung Nguyên Cẩn cắn chặt răng, muốn nghiêng đầu tránh né, đầu lưỡi người kia nhanh hơn một bước, lạnh lẽo cường ngạnh cạy mở hàm y, một ngụm nước trà thanh ngọt trôi xuống thấm vào trong miệng.

Hương trà hòa tan mùi vị nồng gỉ đặc quánh, lông mày Dung Nguyên Cẩn rốt cuộc cũng từ từ giãn ra.

Du Tà ngồi dậy, đặt chung trà trong tay xuống đầu giường, vuốt ve ấn đen dần nhạt bớt màu trên mi tâm người kia, thì thầm dỗ dành: “Ngủ đi.”

Thanh âm vừa dứt, hai hàng mi dài rậm của Dung Nguyên Cẩn thôi run rẩy khe khẽ, hô hấp cũng dần trở nên đều đặn kéo dài.

Du Tà cúi xuống, rất mực dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán y, đoạn cầm một chiếc khăn qua quýt lau đi vết máu đen đặc chỗ đầu tim chính mình. Huyết dịch như chùm hoa đỏ sậm nở rộ trên nền khăn trắng, hắn thản nhiên mặc lại quần áo, che đậy da thịt trắng tái nhợt nhạt.

Hắn dùng chiếc khăn nhuộm huyết bọc lấy thanh cốt chất chủy thủ (dao găm làm từ xương) rướm máu, nhìn lại người ngủ say trên giường, đứng dậy, rón rén đẩy cửa ra ngoài.