Chương 19

Hạ Tuyên Dương quay đầu lại, nhìn về phía người kia.

Anh từng đọc tư liệu, nên lần đầu tiên nhìn đã nhận ra, đây là nam chính trong « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » Thẩm Thiều Quang.

Khuôn mặt Thẩm Thiều Quang vô cùng thanh lãnh, nhan sắc thoạt nhìn không tính là đặc biệt kinh diễm, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, giống như là ánh trăng sáng thanh lãnh và oánh nhuận.

Hình thái nhân ngư của anh ta đã từng xuất hiện nhiều lần trên màn ảnh rồi, Hạ Tuyên Dương từng xem qua, đó là một cái đuôi cá màu bạch kim sau đó dần dần đổi thành màu xanh da trời, khiến người ta vừa nhìn là sẽ nhớ tới trời xanh và mây trắng sáng lạng.

Ngoài ra, Thẩm Thiều Quang cũng có vây cá và vây đuôi xinh đẹp, nhưng cũng không phải là loại lụa mỏng, mà tương đối bóng loáng.

Còn đuôi cá của Hạ Tuyên Dương thì là màu băng lam xinh đẹp, là màu sắc xinh đẹp nhất xuất hiện trong hải vực thanh tịnh, vây cá như sa như sương như váy, mộng ảo mà hoa lệ.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy bất luận là mặt hay là đuôi cá thì anh đều không quá là chênh lệch với Thẩm Thiều Quang, nhưng mà, cũng có thể là vì anh tự nhìn mình thì sẽ đẹp hơn mấy phần.

Khi Thẩm Thiều Quang nhìn thấy rõ được người tuổi trẻ trước mắt, vẽ giễu cợt, hững hờ vốn dĩ trên mặt lại lập tức biến mất, trở nên kinh ngạc.

Anh bước nhanh tới, giơ ngón trỏ ra, chạm vài đường lên trên mặt Hạ Tuyên Dương.

Thẩm Thiều Quang nhìn ngón tay trơn bóng của mình, không thể tin nói: "Ông trời của ơi, mặt của cậu là trời sinh đó hả? Không trang điểm? Nhìn cũng không giống là thẩm mỹ!"

Thẩm Thiều Quang đó giờ luôn rất tự phụ đối với nhan sắc của mình, vì trong ngành giải trí, nhan sắc của anh luôn đứng đầu, mỗi lần fan hâm mộ chọn mỹ nam mỹ nữ trong ngành thì anh đều sẽ đứng nhất.

Bây giờ nhìn thấy Hạ Tuyên Dương, anh cũng không thể không phục, luận về nhan sắc, anh thật sự hơi thua Hạ Tuyên Dương một hai phần, Hạ Tuyên Dương là loại nhan sắc khiến người ta nhìn một cái đã kinh diễm, vẻ đẹp bắt mắt, diễm lệ mà không tầm thường.

So với mặt, là anh thua!

Thẩm Thiều Quang không phục nói: "Chúng ta so tài đuôi cá đi!"

Hạ Tuyên Dương không ngờ Thẩm Thiều Quang lạnh lùng lại dễ làm thân như thế, tính cách còn có thể nói là có chút ngây thơ.

Rõ ràng trong nguyên văn, Hạ Gia Ngôn cảm thấy Thẩm Thiều Quang vô cùng khó gần, rất tự cao tự đại.

Nhưng mà, đó cũng là vì Thẩm Thiều Quang đã có đầy đủ tài nguyên, có nhan sắc có thực lực có chỗ dựa, đối với người mà mình không muốn giao tiếp, vì sao anh còn phải giả bộ là một người thân thiết làm gì nữa chứ?

Bây giờ Thẩm Thiều Quang chủ động nói chuyện với anh, chắc chắn là bởi vì đã công nhận vẻ đẹp trai của anh rồi.

Về phần Thẩm Thiều Quang còn muốn so sánh độ đẹp của đuôi cá, Hạ Tuyên Dương nói luôn: "So thì so, ai sợ ai ! Nhưng mà, phải đợi cảnh quay hôm nay xong đã rồi tình tiếp."

Phó đạo diễn Lưu ở một bên nhìn cảnh này, hai mắt đăm đăm. Trong vòng giải trí, hai loại nhan sắc thanh lãnh và tuyệt diễm vô cùng đáng giá này đều đang bày ở trước mặt ông, thực sự là muốn rời mắt cũng không được.

Nhất là khi thấy hai đại mỹ nhân phong cách khác biệt còn muốn so đuôi cá với nhau...

Phó đạo diễn Lưu lập tức kích động nói: "Tôi sẽ đi hỏi đạo diễn Trần xem, nếu như anh ấy đồng ý thì có thể rời lịch quay ở bể bơi của Thẩm lão sư ngày mai sang đến xế chiều, đến lúc đó các cậu sẽ có thể so đuôi cá với nhau."

Nghĩ đến việc Thẩm Thiều Quang bây giờ đang mang thai giai đoạn đầu, phó đạo diễn Lưu lại nhìn về phía Thẩm Thiều Quang: "Đương nhiên, nếu Thẩm lão sư không thoải mái thì chỉ cần lộ ra một chút đuôi cá và nói lời thoại là được, mấy động tác thì có thể để tiểu Hạ mặc đuôi cá đặc chế làm thay."

Nói xong câu này, phó đạo diễn Lưu liền chạy đi, hẳn là muốn đi tìm tổng đạo diễn đoàn làm phim, đạo diễn Trần Trần Vọng Hải.

Bên trong phòng hóa trang, chỉ còn lại Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang.

Lòng hiếu kỳ của Hạ Tuyên Dương còn vượt qua cả lòng háo thắng, ánh mắt nhìn về phía phần bụng của Thẩm Thiều Quang, nhỏ giọng nói: "Eo nhìn rất nhỏ, có lẽ còn nhỏ hơn tôi... Hoàn toàn không giống như đang mang thai."

Được khen là eo nhỏ, lực chú ý của Thẩm Thiều Quang cũng tạm thời bị dời đi.

Anh tức giận nói: "Tôi gần đây, ngày nào ăn cái gì là ói cái đó, còn ngủ không ngon, nếu không phải là nội tình của nhân ngư lúc nào cũng tốt thì mắt tôi đã có quầng thâm rồi, có thể không gầy sao?"

Nhưng mà, nói đến eo ai nhỏ...

Thẩm Thiều Quang bèn nói với phụ tá của mình ở bên cạnh: "Đi, lấy cái thước mềm tới."

Anh muốn so eo với Hạ Tuyên Dương!

Hạ Tuyên Dương vô cùng tự hào, tự luyến với đuôi cá của mình cũng giống như một thẳng nam thích khoe khoang tuyệt phẩm mô hình mà mình cất giữ vậy.

Dù xu hướng tính dục đã không còn thẳng tưng nữa, nhưng trong lòng anh vẫn nhận định mình là một ‘đại lão gia;, tại sao phải so eo với một người đàn ông khác? Thật là biếи ŧɦái!

Tuy cũng tại anh khen eo người ta trước nên mới vậy... Nhưng anh cũng chỉ đơn thuần là thán phục thôi, không có ý nghĩ ganh đua, so sánh gì cả.

Thẩm Thiều Quang lại không buông tha.

Khi chị gái trợ lý lấy cái thước mềm tới, anh đành phải bất đắc dĩ đo thử vòng eo.

Sau đó, Thẩm Thiều Quang lập tức thoải mái hẳn: "Hắc hắc, quả nhiên là tôi nhỏ hơn cậu 5 phân."

Hạ Tuyên Dương: ...

Cũng không cảm thấy có cái gì để mà tự hào.

Tiểu Ô cũng tham gia vào trò phân cao thấp này, nhỏ giọng nói: "Anh Dương bọn tôi hai ngày trước vừa mới phân hoá, buổi sáng còn ăn một phần sủi cảo hấp và một phần cơm cuộn đó..."

Vừa mới phân hoá thành nhân ngư, bởi vì thân thể phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng, nên phải ăn nhiều một chút. Chỗ khác không tăng lên, nhưng vòng eo thì chắc chắn là sẽ gia tăng hơn so với bình thường khá nhiều.

Thẩm Thiều Quang kinh ngạc nói: "... Cái gì, cậu cũng hai mươi tuổi rồi đó, bây giờ mới phân hoá á?"

Hạ Tuyên Dương ngồi trên ghế, để cho Tony lão sư dựa theo tạo hình tóc dài của Thẩm Thiều Quang mà chỉnh sửa kiểu tóc của anh.

Hạ Tuyên Dương: "Đúng thế."

Thẩm Thiều Quang: "Vậy cậu có đối tượng chưa? Sau khi thành niên mới phân hoá, kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên nghe nói là sẽ vô cùng hung mãnh, còn không thể uống thuốc ức chế."

Hạ Tuyên Dương vốn muốn nói là có, nhưng hôn sự của anh và Nghiêm Mẫn Hành phải bảo mật với bên ngoài...

Hạ Tuyên Dương đành phải lúng túng pha trò nói: "Đúng là rất khó chịu."

Anh là một ‘đại lão gia’, đột nhiên gặp phải chuyện phân hoá thành nhân ngư này còn chưa tính, vì sao còn phải đối mặt với một nhân ngư, ở trước mặt mọi người thảo luận về vấn đề về thời kỳ tìm phối ngẫu có khó chịu hay không...

Nhìn ra Hạ Tuyên Dương đang ngại, người từng trải là Thẩm Thiều Quang cũng hiểu ngay, trêu chọc nói: "Ồ, hóa ra vẫn là một tiểu thiếu nam ngây thơ à!"

Hạ Tuyên Dương trừng mắt nhìn Thẩm Thiều Quang một cái, dùng ánh mắt u oán ra hiệu: Đừng nói nữa!

Nhưng Thẩm Thiều Quang lại cho rằng đôi bên đã hòa nhau, cười tủm tỉm nói: "Hóa ra là một con cá tân thủ à! Tính cách khá là hợp khẩu vị của anh đó, về sau có cái gì không hiểu, cứ tới hỏi anh, anh bảo kê cho. Đến đây, thêm Wechat đi."

Hạ Tuyên Dương: ... ? !

Tiểu Ô cao hứng lấy điện thoại của Hạ Tuyên Dương ra, giúp anh quét mã thêm Wechat của Thẩm Thiều Quang.

Hạ Tuyên Dương cũng muốn kết giao với Thẩm Thiều Quang, dù sao thì ở trong ngành giải trí, Thẩm Thiều Quang cũng là một tiểu sinh tuyến một đang hot, dù không có ý đồ nhờ anh ta giới thiệu tài nguyên cho, nhưng kết bạn với anh ta thì cũng sẽ linh thông tin tức trong ngành hơn rất nhiều.

Chỉ cần Thẩm Thiều Quang tùy tiện gửi tin tức cho anh, thì kiểu gì cũng hơn là quảng cáo bệnh phù chân, cũng hơn tình trạng “ế ẩm” hiện nay của anh.

Nhưng Hạ Tuyên Dương cũng không thể làm được cái chuyện vì muốn ôm đùi, mà cố ý nịnh bợ nịnh nọt người ta.

Không ngờ, có thể dễ dàng add Wechat của Thẩm Thiều Quang như vậy, còn là đối phương chủ động nữa chứ.

Chờ Hạ Tuyên Dương hoàn thành kiểu tóc xong, trang phục cũng thay đổi giống như Thẩm Thiều Quang, trải qua bàn tay của thợ trang điểm, hai khuôn mặt vốn hoàn toàn không giống nhau, cũng có ba phần tương tự.

Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang cùng đi ra khỏi phòng hóa trang.

Hiện trường đóng phim, đạo diễn Trần đang chờ, ông đánh giá Hạ Tuyên Dương mấy lần, rồi gật gật đầu: "Ngũ quan và tư thái đều rất không tệ. Buổi sáng quay xong, lúc nghỉ trưa, cậu đi đến bể bơi cho bọn tôi xem đuôi cá, thử sức qua nhân vật nam năm xem sao."

Mắt Hạ Tuyên Dương lập tức sáng lên: "Vâng, cảm ơn đạo diễn Trần đã cho tôi cơ hội thử sức, cũng cảm ơn phó đạo diễn Lưu đã giúp tôi dẫn tiến."

Chữ phó trong phó đạo diễn Lưu ở trước mặt tổng đạo diễn thì vẫn phải thêm vào!

Phó đạo diễn Lưu cảm thấy Hạ Tuyên Dương cũng có chút mưu kế, nhưng nụ cười thiếu niên sạch sẽ thuần túy, thực sự làm cho người ta không ghét nổi, ông cười mắng một câu: "Thằng nhóc láu cá này, tôi dẫn tiến thì cũng không có tác dụng gì đâu, vẫn phải xem chính cậu có thực lực hay không thì mới có thể quyết định là có thể nhận được nhân vật, yêu cầu của lão Trần rất nghiêm khắc."

Hạ Tuyên Dương: "Tôi nhất định sẽ cố gắng!"

Nói chuyện xong, bắt đầu quay phim.

Hôm nay phải quay một cảnh đánh nhau trong nhà.

Từ nhỏ đã bị ôm đi, vừa mới được gia đình quyền thế của mình nhận về không lâu, thiếu gia thật Thẩm Trì đã bị thiếu gia giả Thẩm Nhạc thay thế thân phận của anh hưởng thụ vinh hoa phú quý dùng thủ đoạn bạch liên trà xanh để hãm hại.

Bình thường Thẩm Trì đều lựa chọn nhẫn nhịn, hoà bình, bởi vì anh biết người ông nuôi lớn anh tuổi tác đã lớn, thân thể già nua ốm yếu, không cách nào tiếp tục gánh vác được phí tổn đi học của anh, anh còn phải dựa vào tiền tài của Thẩm gia trợ giúp thì ông nội mới có thể có được một quãng thời gian hưởng thụ tuổi già thư thái.

Anh vừa mới trở lại căn nhà của mình không lâu, thân là một người không được cả chính cha mẹ ruột và anh cả trong nhà yêu thương, nên anh luôn luôn phải học cách nuốt oan ức vào trong bụng.

Nhưng mà, hành vi lần này của Thẩm Nhạc đã chạm vào vảy ngược của Thẩm Trì, Thẩm Nhạc đã đạp con mèo già cùng Thẩm Trì sống nương tựa vào nhau nhiều năm một cước, còn mèo già bị thương, thoi thóp sắp chết.

Thẩm Trì nhìn con mèo già làm bạn với anh nhiều năm hít thở ra không thông, nhưng vẫn phải cố nén cơn tức giận, trước tiên mang con mèo đến bệnh viện cộng đồng sủng vật cứu chữa.

Bác sỹ thú y nói, nếu như không qua được tối nay thì mèo già có lẽ sẽ không sống được.

Thẩm Trì trở lại Thẩm gia, vừa mới về nhà đã nghe thấy Thẩm Nhạc đang giả bộ đáng thương đóng vai vô tội nói chuyện với cha mẹ, nói là mèo già chủ động cào anh ta trước, anh ta bất đắc dĩ mới phản kích, không ngờ mèo già lại bị thương thành ra như vậy, anh ta còn cảm thấy mèo già cố ý để bị đυ.ng, Thẩm Trì cũng cố ý mượn chuyện này để bêu xấu anh. Không ngờ một người em trai như anh, ở trong mắt Thẩm Trì còn không quan trọng bằng một con mèo.

Thẩm Trì vẫn luôn ẩn nhẫn rất lâu, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, vọt thẳng tới, mạnh mẽ đánh Thẩm Nhạc một phát.

Thẩm Nhạc bị đánh ngơ ngác, nhất thời quên đi việc giả bộ đáng thương, ỷ vào việc mình được cha mẹ nuôi và anh họ sủng ái, kéo lấy tóc của Thẩm Trì, xông vào đánh nhau với anh.

Cái cảnh quay mèo già bị thương, đưa đi khám trước kia đã quay xong, nên phần diễn phải quay hôm nay sẽ chính là cảnh hai thiếu gia thật giả đánh nhau ở trong phòng khách Thẩm gia.

Cảnh này có độ khó không cao lắm, nhưng vì Thẩm Thiều Quang đang mang thai, còn đang trong giai đoạn đầu không ổn định, sợ trong lúc đánh nhau kéo đầu lại xuất hiện chuyện gì bất ngờ, cho nên toàn bộ phần đánh nhau đều do Hạ Tuyên Dương làm hết.

Không ngờ, cảnh quay đầu tiên của anh ở thế giới này lại kí©h thí©ɧ như vậy!

Người diễn thiếu gia giả nhân ngư Thẩm Nhạc chính là một vị tiểu sinh tuyến ba có chút danh tiếng, tên là Lương Tử Thụy, khuôn mặt mềm mại, là kiểu người khá là đáng yêu.

Lúc không diễn, tính tình của anh ta khá là nhiệt tình cởi mở, còn chủ động nắm tay với Hạ Tuyên Dương: "Tiểu Hạ, lát nữa em cứ việc bung xõa, nhất định phải đánh nhau thật là kịch liệt, phải đẹp mắt mới được nha!"

Hạ Tuyên Dương: "Vâng anh Lương, lát nữa nếu em không cẩn thận làm thương anh, còn xin anh thông cảm nhiều, đừng để ở trong lòng!"

Trong mắt Lương Tử Thụy lóe lên một chút vẻ không vui, nhớ đến việc Thẩm Thiều Quang khá là quan tâm đến tên diễn viên thế thân này, đạo diễn Trần còn cố ý cho anh ta một cơ hội thử sức nam năm thì trong lòng càng trở nên đố kị.

Có một khuôn mặt đẹp thật sự là không tầm thường, không cần phải nịnh bợ mấy lão già, thì đã có thể lấy được tài nguyên tốt rồi.

Mà cái người mới tên là Hạ Tuyên Dương này có gương mặt còn dễ nhìn hơn cả Thẩm Thiều Quang, nếu anh để lại trên đó mấy vết thương nhỏ, xem xem trên mặt anh ta khi có tổn thương thì định tranh vị trí nam năm như thế nào nữa.

Trong lòng Lương Tử Thụy dâng lên ác ý, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười nói: "Anh đương nhiên là sẽ không để ý, nhưng nếu như anh không cẩn thận làm thương tổn tới tiểu Hạ thì cũng xin em thứ lỗi. Trong quá trình quay phim, chịu một ít tổn thương là không thể tránh được, cũng là vì hiệu quả quay phim mà thôi."

Hạ Tuyên Dương khá là nhạy cảm với cảm xúc của người khác, anh có thể cảm giác ra cái người tên Lương Tử Thụy này cũng không thích anh, lát nữa quay cảnh thế thân, nếu anh thật sự hạ thủ độc ác đối với người này thì chắc chắn sẽ bị ghi hận mất.

Đối với chuyện này, tiểu Hạ thật sự là nóng lòng muốn thử! Không có gì phải sợ hết!

Ngành giải trí nếu không âm thầm hãm hại lẫn nhau thì mới là không có ý nghĩa!