Chương 2

Nghiêm Mẫn Hành chính là con cả của Nghiêm gia nổi tiếng quyền thế nhất Giang thành, cũng là người thừa kế thứ nhất của Nghiêm gia.

Mẹ Nghiêm Mẫn Hành là Lâm Thanh Ảnh xuất thân từ một gia đình quyền thế uy tín lâu năm ở thủ đô, năm đó gả cho cha Nghiêm Mẫn Hành là Nghiêm Khải Sơn, có thể nói là gả thấp.

Chỉ trong hơn hai mươi năm ngắn ngủi, Nghiêm thị có thể phát triển từ một gia đình giàu có bình thường trở nhà một trong năm tập đoàn quốc nổi tiếng nhất nước, thứ nhất là bắt nguồn từ của hồi môn phong phú của Lâm Thanh Ảnh, thứ hai cũng không thể thiếu được sự giúp đỡ của Lâm gia.

Chỉ là bây giờ, Lâm Thanh Ảnh đã hương tiêu ngọc vẫn, chức bà chủ Nghiêm cũng đã đổi thành người khác.

Lâm Thanh Ảnh chết vào năm Nghiêm Mẫn Hành bảy tuổi, bởi vì bệnh trầm cảm nên đã tự sát.

Chỉ qua nửa năm, bà chủ Nghiêm đương nhiệm, Đái Anh Huệ, từng là thư ký đắc lực của Nghiêm Khải Sơn đã tiến vào Nghiêm gia, còn mang theo một đứa con trai tên là Nghiêm Tu Lãng chỉ nhỏ hơn Nghiêm Mẫn Hành hai tuổi.

Nghiêm Khải Sơn lấy một lí do thoái thác với Lâm gia chính là ông ta không cố ý vượt quá giới hạn, do một lần đi xã giao ông ta lỡ uống say, đã nhầm Đái Anh Huệ thành Lâm Thanh Ảnh.

Trong đó có bao nhiêu phần thật giả thì không ai biết, chỉ là sau khi vào cửa, Đái Anh Huệ đối xử với cậu con riêng Nghiêm Mẫn Hành vô cùng hiền lành, thứ gì cũng để Nghiêm Mẫn Hành chọn trước, con ruột của cô là Nghiêm Tu Lãng, đến cả chi phí ăn mặc cũng phải kém Nghiêm Mẫn Hành một bậc.

Lúc Nghiêm Tu Lãng mười bảy, mười tám tuổi, là tuổi dậy thì chưa hiểu chuyện, còn nói rằng mình không muốn kế thừa gia nghiệp, muốn vào ngành giải trí hoạt động. Lúc đó Đái Anh Huệ rất vui vẻ đồng ý, giống như là không có chút mơ ước nào đối với gia nghiệp khổng lồ của Nghiêm gia.

Chỉ là, Hạ Tuyên Dương từng nhìn qua cuốn tiểu thuyết này thì biết rất rõ, tất cả mọi thứ Đái Anh Huệ làm đều là giả vờ, người đàn bà này xấu xa vô cùng. Thuở thiếu thời, Nghiêm Mẫn Hành từng bị bắt cóc hai lần, nửa năm trước, Nghiêm Mẫn Hành gặp phải tai nạn xe cộ, cũng là do người đàn bà này gây ra.

Đái Anh Huệ còn lấy danh nghĩa là xung hỉ, để lấy cho Nghiêm Mẫn Hành một nam thê là Hạ Tuyên Dương có gia thế hoàn toàn không xứng với Nghiêm gia, có thể nói là độc ác vô cùng!

Nghiêm Mẫn Hành là đại Boss kèm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, cũng không phải người dễ bị ức hϊếp. Anh đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Đái Anh Huệ, anh đồng ý đăng ký kết hôn với Hạ Tuyên Dương chẳng qua chỉ là vì để Đái Anh Huệ buông lỏng cảnh giác.

Tóm lại, Hạ Tuyên Dương chính là pháo hôi bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt gia sản ở Nghiêm gia, không cẩn thận thì sẽ bị ăn sạch không còn một khúc xương.

Trong cuốn tiểu thuyết, sau khi nguyên thân kết hôn, còn có ý đồ nɠɵạı ŧìиɧ với Nghiêm Tu Lãng. Về sau, anh bị nhân vật chính thụ là Hạ Gia Ngôn hủy dung, trên mặt có thêm một vết sẹo rất dài và xấu xí.

Sau khi Nghiêm Mẫn Hành nhìn thấy một loại hình ảnh nɠɵạı ŧìиɧ của anh thì lập tức ly hôn với anh, sau đó rút lui vốn đầu tư khỏi Hạ gia, đưa nguyên thân đến một “khu đèn đỏ” làm nhân viên phục vụ, yêu cầu là anh phải làm việc ở đó hết một tháng.

Nguyên thân dù có vết sẹo khó coi trên mặt, nhưng kết cấu thì vẫn còn đó, ngũ quan cũng vẫn rất tinh xảo, tư thái thì càng là cực phẩm, đương nhiên vẫn có rất nhiều người nhớ thương.

Trong khi đó, việc buôn bán của Hạ gia vì Nghiêm Mẫn Hành rút vốn nên đã gần như bờ vực phá sản, chính là lúc thiếu tiền.

Mà lúc này, Hạ Gia Ngôn còn sai người hạ thuốc vào nước uống của nguyên thân, rất nhanh, nguyên thân đã trao thân cho một tên đàn ông già nua giàu có...

Một tờ giấy trắng bị nhiễm một giọt nước bùn chính là tờ giấy lộn, nên dù có bẩn thêm nữa thì cũng không quan trọng, nguyên thân bắt đầu cuộc đời buông thả của mình.

Sau đó, anh liên tục qua lại với nhiều tên giàu có khác nhau, cuối cùng còn bị nghiện thuốc phiện, trong lúc tinh thần không được bình thường đã nhảy lầu tự sát.

Bởi vì Hạ Tuyên Dương đắc tội với anh em nhà họ Nghiêm, dù Nghiêm Mẫn Hành không ra tay đối phó với Hạ gia thì chính Nghiêm Tu Lãng cũng công khai biểu hiện sự chán ghét đó với Hạ Tuyên Dương.

Trên thương trường, rất nhiều người muốn lấy lòng Nghiêm gia, nên đã lấy Hạ gia ra để trút giận thay cho Nghiêm gia, cuối cùng công ty Hạ gia cũng phá sản.

Cha Hạ rơi vào cảnh bị siết nợ, còn đột nhiên biết được tin con trai chết, trực tiếp chết não, không thể cứu được, mẹ Hạ thì có bệnh tim, không bao lâu sau cũng đi theo.

Kết cục của Hạ Tuyên Dương khi đối đầu với nhân vật chính thụ Hạ Gia Ngôn có thể nói là vô cùng thảm thiết, không chỉ có bản thân anh mà kết cục cả gia đình cũng đều rất là bi thảm.

...

Hạ Tuyên Dương hồi tưởng đến những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết, lúc đến kết cục của nguyên thân mà anh cố ý lật xem, anh liền sợ hãi không thôi.

Anh cũng không biết tại sao mình lại xuyên vào Hạ Tuyên Dương này nữa, vậy thì linh hồn nguyên thân đã đi đâu rồi?

Cũng không biết hiện tại anh ta đã chết chưa, có thể trở lại thế giới cũ hay không?

Nhưng lỡ như thử trở về mà không trở về được, thì sẽ là đi đời thật sao?

Cho nên, dù Hạ Tuyên Dương rất muốn trở lại thế giới của mình thì cũng không dám thử nghiệm lung tung.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình còn chưa sống đủ, tuyệt đối không thể để mình chết đi thê thảm như vậy được, càng không thể trở thành bàn đạp tình yêu trên con đường yêu đương của nhân vật chính công thụ.

Muốn thay đổi số phận pháo hôi của mình thì có hai nguyên tắc sau ——

Một, phải rời xa nhân vật chính công thụ.

Hai, phải mau chóng ly hôn với chồng phản diện trong hòa bình.

Nhưng mà, anh vừa mới xuyên qua ngày đầu tiên, thì đã bị người chồng hời Nghiêm Mẫn Hành bắt gặp đi ra khỏi phòng Nghiêm Tu Lãng vào lúc nửa đêm...

Nguyên thân còn đã từng tỏ tình với Nghiêm Tu Lãng, quan hệ của đôi anh em cùng cha khác mẹ Nghiêm Mẫn Hành và Nghiêm Tu Lãng này cũng vô cùng không hòa thuận.

Nếu đưa cho anh ta một lời giải thích không tốt thì đừng mong có thể ly hôn "hòa bình" được nữa.

Ánh mắt Hạ Tuyên Dương cố tỏ ra thật trong sáng, nghênh đón ánh mắt lạnh băng băng của Nghiêm Mẫn Hành, mở miệng nói: "Em và Nghiêm tiền bối không có bất kỳ quan hệ gì là không thuần khiết cả, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, chỉ là quá lâu rồi em chưa gặp ngài, nên mới muốn tìm anh ấy hỏi về tin tức của ngài mà thôi..."

Nói đến đây, giọng nói Hạ Tuyên Dương càng ngày càng nhỏ, còn hơi gục đầu xuống, trên khuôn mặt diễm lệ tinh xảo hiện ra mấy phần ngượng ngùng, khẽ nói: "Dù sao, bây giờ chúng ta cũng là phu phu, em rất muốn được gặp ngài nhiều hơn."

Sau khi hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, nguyên thân lại có một buổi ghi hình một chương trình giải trí quay ở nước ngoài, nên sau khi nhận giấy xong đã phải đi thẳng đến sân bay.

Chương trình này cũng chỉ quay tầm bốn năm ngày, đến khi nguyên thân trở lại, Nghiêm gia đã sắp đặt cho anh một biệt thự coi như là "Phòng cưới", nhưng Nghiêm Mẫn Hành thì chẳng thấy mặt mũi đâu, hỏi người làm trong biệt thự thì cũng chỉ nói Nghiêm Mẫn Hành phải xuất ngoại, bận rộn công việc.

Cho nên, Hạ Tuyên Dương dùng cái cớ này cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Kiếp trước, Hạ Tuyên Dương xuất đạo từ bé, thân là main dancer trong một nhóm nhạc nam, công việc chủ yếu là ra album và lên sân khấu biểu diễn, nhưng cũng tham gia diễn xuất cho không ít bộ phim truyền hình và điện ảnh, diễn xuất cũng không quá tệ.

Hiện tại Hạ Tuyên Dương đang biểu diễn vở kịch tân hôn của một đôi vợ chồng trẻ, cô vợ nhỏ đang mang theo trong mình mấy phần chờ mong và tưởng tượng về người chồng mới cưới.

Sau khi trở thành “vợ chồng”, mà liên tiếp một tháng không gặp được người, cũng không liên lạc được, anh tìm em rể hỏi thăm một chút vấn đề về tin tức của chồng, không phải là rất bình thường sao?

Thiếu niên kia dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí, tiếp tục nói, "Nghiêm tiên sinh, nếu ngài không thích em nghe ngóng hành tung của ngài thì về sau em sẽ không hỏi nữa."

Anh vừa dứt lời, hành lang an tĩnh một hồi lâu.

Hạ Tuyên Dương cũng không biết Nghiêm Mẫn Hành có tin tưởng lời giải thích này của anh hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn anh vẫn mang theo vẻ dò xét và quan sát y như cũ.

Hồi lâu sau, người đàn ông này mới lạnh giọng mở miệng nói: "Vào đây với tôi."

Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành điều khiển xe lăn, trực tiếp trượt vào cánh cửa phòng 3008 đã mở cửa.

Người đàn ông đeo kính trẻ tuổi đi sau xe lăn, hẳn là trợ lý của Nghiêm Mẫn Hành, anh ta dùng tay làm dấu mời, khẽ cười cười với Hạ Tuyên Dương: "Cậu Hạ, mời vào."

Trong hành lang có camera, Nghiêm Mẫn Hành làm vậy là không muốn nói chuyện với anh ở trên hành lang nữa, dự định sau khi tiến vào địa bàn của mình thì sẽ xử trí anh sau.

Hạ Tuyên Dương rất muốn cự tuyệt, nhưng mà anh không thể.

Anh đành phải cắn răng, đi vào căn phòng 3008, bước chân chậm chạp.

Vừa mới ra khỏi ổ sói, lại phải vào hang hổ!

Huhuhu, Dương Dương còn trẻ, Dương Dương không muốn chết!

Ngay vào lúc mà Hạ Tuyên Dương còn đang lề mà lề mề mới đi đến cửa phòng 3008 thì anh chợt nghe ở góc rẽ ,cửa thang máy "tinh" một tiếng mở ra, còn truyền đến một tiếng nói chuyện mơ hồ: "Anh Lãng ở phòng 3010 thật sao?"

Giọng nói này không hiểu sao lại có chút quen tai.

Từ thang máy đi ra, còn phải đi thêm vài mét nữa, vòng qua chỗ ngoặt, mới có thể tiến vào chỗ hành lang mà Hạ Tuyên Dương đang đứng.

Nhưng dù không trực tiếp nhìn thấy người, Hạ Tuyên Dương cũng có thể đoán ra được. Người này hơn 80 phần trăm là nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết, Hạ Gia Ngôn, còn cả vệ sĩ của Nghiêm Tu Lãng.

Hạ Tuyên Dương lập tức gia tốc, vèo một cái chui tọt vào phòng 3008, còn kéo cả anh trai trợ lý đứng ở phía sau vào cùng, sau đó vội vàng đóng cửa phòng lại.

Phản ứng kỳ quái này của Hạ Tuyên Dương, thấy thế nào cũng cảm giác giống như anh đang sợ hãi cái gì đó.

Anh vừa mới đóng cửa lại, vừa quay đầu lại thì đã thấy Nghiêm Mẫn Hành ở trong phòng khách, ngồi trên xe lăn, lại bắt đầu dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào anh.

Trong nội dung cuốn tiểu thuyết, nhân vật phản diện này đã nhận được một đống ảnh chụp nguyên thân và Nghiêm Tu Lãng thân mật với nhau, còn núp ở trong bóng tối chính tai nghe được nguyên thân tỏ tình với Nghiêm Tu Lãng, nghe thấy nguyên thân nói hi vọng người chồng bệnh tật của anh ta chết sớm một chút.

Nghiêm Mẫn Hành lập tức đệ đơn ly hôn với nguyên thân, còn sai người đưa nguyên thân đến khu đèn đỏ, yêu cầu anh phải làm nhân viên phục vụ ở đó một tháng, xem như là trừng phạt anh vì đã phản bội anh ta, ngoài ra thì không làm gì nữa.

Chủ yếu là vì quan hệ phu phu của hai người thực sự hữu danh vô thực, Nghiêm Mẫn Hành căn bản cũng không coi vị nam thê này của mình ra gì.

Nói đến thì cái kẻ hủy dung nguyên thân, còn thuê người hạ dược vào trong nước uống của nguyên thân, hay nói chính xác là nhân vật chính thụ Hạ Gia Ngôn mặt ngoài thuần lương, bên trong đáng sợ kia mới chính là kẻ khó lòng phòng bị.

Hạ Tuyên Dương có hơi sợ Nghiêm Mẫn Hành, nhưng cũng sẽ không bởi vì chút sợ hãi nho nhỏ này mà nhún nhường. Kiếp trước anh được chiều chuồng mà lớn lên, ở thế giới này, nguyên thân cũng rất được nuông chiều, đều không phải là kiểu người lúc nào cũng phải giả bộ yếu đuối, khiến cho chính mình chịu oan ức.

Hạ Tuyên Dương nghĩ như vậy thì liền không sợ Nghiêm Mẫn Hành nữa, thoải mái nhìn ngược lại.

Ánh mắt ra vẻ hung hãn, giống như là đang nói, nhìn cái gì? Tôi không dễ bị bắt nạt đâu.

Giống như là một con mèo con bị bức ép đến mức nóng nảy, hung hăng đáp trả.

Nghiêm Mẫn Hành lạnh giọng cười nhạo: "Thế nào, không muốn tiếp tục giả vờ nữa à?"

Hạ Tuyên Dương lập tức xấu hổ: ...

Hoá ra người này có thể nhìn thấu anh, sao không nói sớm một chút?

Nhưng rất nhanh, Hạ Tuyên Dương lại nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải trong lúc làm việc thì anh vẫn thích biểu hiện ra tính cách chân thực của mình hơn.

Hạ Tuyên Dương giả bộ như không nghe thấy, chỉ cần anh không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

Anh hỏi thẳng: "Anh gọi tôi đi vào là có chuyện gì muốn nói sao? Cứ nói đi."

Vừa nói, anh còn vừa che miệng ngáp một cái, giống như có ý muốn nói: tôi buồn ngủ quá, anh có rắm mau thả, nói xong lão tử còn phải trở về đi ngủ.

Nhìn thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trước mắt, vừa nãy còn vô cùng ra vẻ, sau khi bị anh vạch trần thì lập tức không thèm che giấu nữa, thẳng thắn lộ ra bộ dáng chân thật. Nghiêm Mẫn Hành cũng không hiểu sao, sự chống cự và không thích trong lòng mình với nam thê mới cưới này dường như đã giảm bớt đi môt chút.

Anh ta và người mà anh tra trên tư liệu hình như không giống nhau lắm, khá là thú vị.

Nghiêm Mẫn Hành cũng không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu vẫn còn thích Nghiêm Tu Lãng?"

Người đàn ông dùng ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng theo dõi nét mặt của Hạ Tuyên Dương, không buông tha bất kỳ một sự biến hóa biểu tình nào trên mặt anh.

Hạ Tuyên Dương vô thức liếc mắt, nói: "Không có, tuyệt đối không thích."

Lão tử là thẳng nam! Nếu có thích thì cũng phải thích em gái thơm thơm mềm mềm đáng yêu mới đúng.

Nhưng mà lời này, Hạ Tuyên Dương lại không dám nói ra.

Nghiêm Mẫn Hành lại tiếp tục cảm thấy, mấy thứ tra được trên tư liệu không quá chuẩn. Theo phản ứng của thiếu niên trước mắt này, cậu ta chẳng những không thích Nghiêm Tu Lãng mà dường như còn rất là căm ghét.

Nhưng mà, Nghiêm Mẫn Hành vẫn cảnh cáo, nói: "Cậu phải nhớ kỹ, bây giờ chồng của cậu là ai. Hạ gia đã lấy được lợi ích, cậu cũng nên an phận làm tốt vai trò người vợ của mình, đừng làm ra mấy chuyện xấu hổ, nếu không..."

Nghiêm Mẫn Hành không tiếp tục nói nữa.

Uy hϊếp người tốt nhất chỉ nên nói một nửa, lưu lại một nửa, như vậy mới có lực uy hϊếp.

Đối với lời cảnh cáo của Nghiêm Mẫn Hành, Hạ Tuyên Dương tuyệt không bất ngờ, đồng thời, bởi vì biết chỉ cần mình không chạm đến ranh giới cuối cùng của Nghiêm Mẫn Hành thì anh ta cũng sẽ không làm gì mình, Hạ Tuyên Dương thậm chí còn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn có một điểm mà cậu cảm thấy thực sự là —— vạn vạn không ngờ. Cậu - một thẳng nam sắt thép, vậy mà lại có ngày phải làm tròn vai trò của một "người vợ"? !

Theo đạo lý mà nói, Nghiêm Mẫn Hành đã đánh cậu một gậy, thì sau đó nên cho cậu một viên táo ngọt mới đúng?

Cái miệng nhỏ của Hạ Tuyên Dương bắt đầu đưa ra điều kiện: "Thứ mà cha mẹ tôi được hưởng, đó là sính lễ, anh cưới ai thì đều cho người đó. Còn tôi thân là “vợ”, mà cả ngày không được gặp anh thì cũng thôi đi, bây giờ vất vả lắm mới gặp được, có phải anh cũng nên tỏ vẻ một chút hay không? Nếu không, tôi kết hôn quá là thiệt thòi, lợi ích không có được, ngược lại còn phải tuân thủ đủ loại khuôn phép, thật là không công bằng? Cho dù là công nhân 8 giờ đi làm 5 giờ về thì người ta cũng biết đưa lương cho vợ mình, phụ trách nuôi sống gia đình!"

Hạ Tuyên Dương nghĩ: Bản thiếu gia là một thẳng nam, không vì lý do gì trở thành "vợ" của một tên đàn ông đã rất là ủy khuất rồi, nếu như không có chút lợi ích, lão tử chắc chắn sẽ bãi công!

Nói xong, Hạ Tuyên Dương liền giơ tay ra trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, dùng ngón tay cái xoa xoa lên ngón trỏ ra hiệu.

—— không có tình cảm thì cũng phải có chút tiền chứ!

... Chủ yếu là bởi vì hiện tại gia cảnh Hạ gia vô cùng khó khăn, nguyên thân làm việc trong ngành giải trí cũng không có thành tựu, thứ cần tiêu nhiều hơn thứ kiếm được, nên Hạ Tuyên Dương hiện tại có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.

... Nếu như anh có thể moi được vài trăm triệu từ người chồng hời mang về trợ cấp cho "nhà mẹ", lợi ích có đủ rồi, về sau mà ly hôn thì ai sợ ai.

Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên xe lăn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng có một tia ngỡ ngàng, còn có hàng vạn nỗi chấn kinh: ? ? ?

Anh trai trợ lý làm nền ở bên cạnh cũng rất là ngơ ngác: ... ? ? ! !

Vừa mới bị Boss cảnh cáo xong, chẳng những không run lẩy bẩy, mà còn dám thẳng thắn thò tay đòi tiền Boss, đến cả anh trai trợ lý cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này!