Chương 26

Trong tay bưng hai khay bò bít tết, Hạ Tuyên Dương quay đầu lại.

Sau khi xuất diễn, khí tức trên thân anh vốn đã trở nên mềm mại dễ chịu hơn, nhưng giờ phút này khi nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng, ánh mắt của anh lại vô cùng lạnh lùng.

Anh nói ra một câu vượt qua dự liệu của tất cả mọi người ở đây: "Tôi, rút fan. Về sau cậu không phải là thần tượng của tôi nữa, cảm ơn."

Nói xong, Hạ Tuyên Dương cũng mặc kệ bầu không khí chung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, tiếp tục đi vào phòng bếp.

Còn ở ngay trước mặt của mọi người, "lạch cạch" vài cái, kéo cửa phòng bếp ra.

Trong phòng bếp không có camera, Hạ Tuyên Dương lại tiếp tục hưởng thụ miếng bò bít tết ngon lành của mình.

Vị của miếng bò bít tết này kém hơn vị mà Nghiêm Mẫn Hành tự làm, chủ yếu là chất thịt khá ngon. Cũng vì đoàn làm phim muốn thể hiện là Mạnh gia rất giàu quý và có phẩm vị nên đầu bếp được bọn họ mời đến làm bò bít tết cũng rất là chuyên nghiệp, làm ra món bít tết có vẻ ngoài rất không tệ, hương vị cũng không tệ lắm.

Một lần ăn hai phần, Hạ Tuyên Dương đã vừa lòng thỏa ý.

Anh còn vô cùng chu đáo lau sạch bàn ăn, dùng nước sạch súc miệng, lau khô nước, sau đó mới mở cửa phòng bếp ra.

Từ lúc anh tiến vào phòng bếp đến lúc đi ra đã qua mười lăm phút, Nghiêm Tu Lãng đi chưa nhỉ? Cho dù còn chưa đi thì cũng nên cùng với người mà anh ta muốn thăm ban là Lệ Bách Thành đi vào phòng nghỉ nói chuyện riêng rồi.

Hạ Tuyên Dương nghĩ như vậy.

Anh vừa nãy vì không thể chịu nổi nên ở trước mặt người khác đã không ngần ngại quăng mặt lạnh với Nghiêm Tu Lãng, còn nghĩ là ở trước mặt của nhiều người như vậy nói mình đã rút fan thì coi như là đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Nghiêm Tu Lãng rồi.

Về phần lo lắng Nghiêm Tu Lãng làm khó anh?

Chậc chậc, Nghiêm Mẫn Hành thì là người thừa kế của Nghiêm gia, mà người cầm quyền đương nhiệm thì vẫn còn chưa mất.

Anh còn là chị dâu của Nghiêm Tu Lãng nữa... Khục, về sau còn có thể sẽ là anh rể, lên mặt với anh ta một chút thì đã làm sao.

Hạ Tuyên Dương đi ra từ trong phòng bếp, liền đối mặt với ba người vẫn còn ngồi ở trên bàn ăn nói chuyện—— Nghiêm Tu Lãng, Lệ Bách Thành, Thẩm Thiều Quang đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía anh.

Thẩm Thiều Quang thấy Hạ Tuyên Dương đi ra, lập tức quăng về phía anh một ánh mắt một phần lo lắng, chín phần tò mò.

Cái tên này, vừa nhìn đã biết anh ta ở lại chỗ này là để ăn dưa rồi.

Lệ Bách Thành thì nhẹ nhàng thở ra, anh thực sự không thể hàn huyên đàng hoàng được với Nghiêm Tu Lãng, anh luôn cảm thấy Nghiêm Tu Lãng không giống như là tới tìm anh, mà là đến tìm Hạ Tuyên Dương, chủ đề nói chuyện cũng như là đang thăm dò anh về Hạ Tuyên Dương.

Ánh mắt Lệ Bách Thành nhìn về phía Hạ Tuyên Dương cũng mang theo vẻ nghiên cứu.

Cũng không biết cái người mới này có bối cảnh như nào mà dám đối mặt trực diện với cả cậu hai của Tinh Kỳ Entertainment, tuyệt không nể mặt người ta chút nào.

Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, sắc mặt Nghiêm Tu Lãng mặc dù khó coi nhưng anh ta vẫn lựa chọn... ở lại chỗ này, tư thế giống như là nếu Hạ Tuyên Dương không đi ra thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ.

Không biết là anh ta muốn tính sổ với Hạ Tuyên Dương, hay là như nào...

Chẳng những Thẩm Thiều Quang và Lệ Bách Thành muốn hóng hớt câu chuyện về sau như nào, mà đến cả mấy nhân viên công tác ôm trà sữa uống cũng đều lấy cớ là mượn việc bố trí tràng cảnh mà đứng lỳ ở trong phòng khách "biệt thự Mạnh gia" không chịu rời đi.

Hiện trường ăn dưa, ai mà không thích!

Từ khi Hạ Tuyên Dương đi ra từ phòng bếp, phòng ăn, trong phòng khách, mọi người từ nói chuyện trời đất đến bận rộn công tác, cả đám đều dựng lỗ tai lên, thỉnh thoảng lại lơ đãng dùng ánh mắt liếc xéo qua nhìn về phía mà anh đứng.

Hạ Tuyên Dương: ...

Anh nhíu nhíu mày, ghét bỏ nhìn Nghiêm Tu Lãng một cái. Cái tên này, sao còn chưa đi nữa?

Ánh mắt Nghiêm Tu Lãng nhìn về phía Hạ Tuyên Dương mang theo vẻ dò xét và không hiểu, hơn nữa còn đè nén tức giận.

Anh ta cũng là người đầu tiên mở miệng đánh tan trầm mặc: "Hạ Tuyên Dương, em có thể hỏi vì sao anh lại không muốn làm fan của em nữa không?"

Hạ Tuyên Dương vòng tay quanh ngực, tựa lên cửa phòng bếp, lấy điện thoại di động ra nghịch lung tung, thờ ơ trả lời lại: "Nghiêm lão sư rảnh rỗi đến như vậy luôn sao? Chẳng lẽ mỗi một fan hâm mộ rời fandom, là anh lại phải đi hỏi lý do của từng người một?"

Nếu như là một người mới tuyến mười tám mới xuất đạo không lâu khác dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Nghiêm Tu Lãng, thì với một người ở trong ngành vốn có tiếng là tính cách không tốt, ác miệng là anh đã sớm không thèm nể mặt. Thậm chí, không cần anh dặn dò quá nhiều, cũng sẽ có người vì muốn làm anh vui lòng mà chèn ép loại người mới không có ánh mắt này.

Nhưng mà, cái người mới không ánh mắt này lại là vợ hợp pháp của anh trai anh, là chị dâu danh chính ngôn thuận của anh!

Hôm nay, Nghiêm Tu Lãng lấy cớ đến thăm ban Lệ Bách Thành là bởi vì mẹ của anh phát hiện dường như tình cảm gần đây của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đang rất tốt, hai người chẳng những về nhà chính Nghiêm gia ở hai đêm, mà ở Hương Giang Uyển, nghe nói cũng đã đến ở cùng một chỗ.

Quan trọng nhất chính là, nghe nói chứng bệnh kén ăn của Nghiêm Mẫn Hành, dưới sự giúp đỡ của Hạ Tuyên Dương thì đã tốt lên rất nhiều, khí sắc cả người cũng càng ngày càng tốt.

Đái Anh Huệ cố ý tìm cho con riêng một vị nam thê từng thích con trai mình, dư tình còn chưa hết, cũng không phải là vì chữa bệnh cho Nghiêm Mẫn Hành, mà là vì muốn làm cho anh ta khó chịu.

Cho nên, Đái Anh Huệ mới cố ý tìm Nghiêm Tu Lãng nói chuyện, bảo anh gần đây hãy ôn hoà với Hạ Tuyên Dương một chút, khơi gợi lại cảm xúc của Hạ Tuyên Dương, cho anh ta một tia hi vọng.

Không thể để Nghiêm Tu Lãng và Hạ Tuyên Dương thật sự yêu nhau được, nhưng cũng không thể để Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ngọt ngào mật mật mỹ mãn.

Nghiêm Tu Lãng vốn cho rằng dựa vào hành vi yêu thích mà Hạ Tuyên Dương dành cho anh trước kia, cả lúc trước kia khi anh trúng xuân dược, anh ta còn không sợ mất mặt chạy vào trong phòng của anh để tự tiến cử bản thân thì anh ta chắc chắn là yêu anh rất nhiều.

Nhưng có lẽ là lần đó, do anh đẩy anh ta ra, làm tổn thương anh ta, Hạ Tuyên Dương đã thông minh hơn, bắt đầu chơi trò cấm dục, lấy lui làm tiến.

Không thể không nói, lúc nghe tin tình cảm vợ chồng của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng tốt, Nghiêm Tu Lãng vốn dĩ trước đó không có cảm giác đặc biệt nào với Hạ Tuyên Dương, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ khá là u ám.

Nếu như anh có thể cướp vợ của Nghiêm Mẫn Hành, hay là chị dâu trên danh nghĩa của anh thì...

Như vậy có phải là sẽ có thể chứng minh, một người từ nhỏ luôn kém cỏi hơn anh trai là anh, cũng có một vài phương diện ưu tú hơn anh ta hay không?

Chỉ là, ý nghĩ này của Nghiêm Tu Lãng rất nhanh đã bị phủ định.

Anh không thể nào cưới một bình hoa vô dụng giống như Hạ Tuyên Dương được, Hạ Gia Ngôn tuy chỉ có nhan sắc tầm trung không quá diễm lệ, nhưng anh ta ôn nhuận thanh nhã, nghi gia nghi thất, còn có năng lực sinh dục tuyệt hảo, là nhân ngư đuôi cá kim sắc xinh đẹp, đó mới đúng là chọn lựa đầu tiên của anh.

Nghiêm Tu Lãng thực sự không để Hạ Tuyên Dương vào mắt, nhưng mà, anh lại không thể nào chịu đựng được một Hạ Tuyên Dương đã từng giống như con chó xù lông đuổi theo sau lưng của anh, ở trên chương trình « Come on! Come on! » lại dùng một ngữ khí không thèm để ý chút nào nói về anh như thế.

—— Chẳng qua chỉ là một trong những thần tượng nhất thời hứng khởi nên mới thích mà thôi.

Ngay sau đó, lại thấy được Hạ Tuyên Dương ở trên sân khấu, nhìn thấy được thực lực hát nhảy kinh diễm của anh ta, có thể nói, là hoàn toàn nghiền ép Hạ Gia Ngôn.

Ý nghĩ của Nghiêm Tu Lãng giống như Hạ Gia Ngôn, cảm thấy Hạ Tuyên Dương nhất định là vì muốn vào ngày hôm đó thể hiện một chút, nên đã lén lút luyện tập vô số lần. Vì vậy mới có được một sân khấu tiêu chuẩn như vậy.

Nhưng vô luận như thế nào thì một Hạ Tuyên Dương ở trên sân khấu ưu tú chói mắt như thế, cũng không thể nào gọi là "Bình hoa" được nữa.

Ba ngày trước, Nghiêm Tu Lãng đã nhận được chỉ thị của mẹ anh bảo anh kí©h thí©ɧ Hạ Tuyên Dương, nhưng anh vẫn luôn kéo dài không làm, không chịu ra mặt chủ động tới tìm Hạ Tuyên Dương, mà nghĩ là sẽ chờ Hạ Tuyên Dương dùng thân phận fan hâm mộ nghĩ trăm phương ngàn kế xuất hiện ở trước mặt anh.

Anh vốn chỉ định xem chương trình « Come on! Come on! » là vì Hạ Gia Ngôn chứ thật sự không ngờ là lại thấy được cảnh Hạ Tuyên Dương tỏ ra rất là thờ ơ với một "Thần tượng" như anh.

Nghiêm Tu Lãng giận đến mức nghiến răng, Hạ Tuyên Dương chắc chắn đã cố ý dùng phương thức như vậy để hấp dẫn sự chú ý của anh! Nhưng không thể phủ nhận, anh ta đã thành công!

Hôm nay anh rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, tuy là rất bận rộn quay phim, anh vẫn dành thời gian tới, để nhìn xem thái độ bí mật mà Hạ Tuyên Dương đối với anh là như thế nào.

Anh chỉ lấy việc thăm ban Lệ Bách Thành làm cớ, nhưng mục đích đều là vì Hạ Tuyên Dương.

Còn nghĩ rằng, chỉ cần mình chủ động tới gặp anh ta, Hạ Tuyên Dương chắc chắn sẽ lại lập tức khôi phục sự nhiệt tình tựa như là trước kia đối với anh mà thôi.

Nhưng không ngờ, Hạ Tuyên Dương vừa thấy anh đã quay đầu rời đi, còn nói thẳng là không còn là fan của anh nữa.

Bây giờ đối mặt với anh lại là một bộ mặt lạnh, một bộ mặt giống như đến cả việc nói chuyện với anh cũng là phiền phức, không thể chịu đựng nổi.

Nhưng bởi vì sau lưng Hạ Tuyên Dương là thân phận chị dâu của anh, nên anh không thể ở trước mặt mọi người mà có bất kỳ ngôn từ không lễ phép nào với Hạ Tuyên Dương được.

Nghiêm Tu Lãng chỉ cảm thấy như tim bị chặn lại một hơi, không thể đi lên, kìm nén đến mức phát hoảng.

Anh nhớ tới lời mẹ căn dặn, hít vào một hơi thật sâu, trên mặt nặn ra một nụ cười có thể tính là ôn nhu: "Tuyên Dương, anh có lẽ đã có hiểu lầm gì với em rồi..."

Hạ Tuyên Dương liếc mắt nhìn anh, không khách khí ngắt lời nói: "Nghiêm lão sư, tôi không có hiểu lầm gì với cậu hết. Hơn nữa, cho dù cậu có rảnh thì đoàn làm phim bọn tôi cũng rất là bận rộn, bọn tôi còn phải quay chụp rất nhiều cảnh nữa. Nghiêm lão sư, nếu cậu có chuyện gì tìm anh Lệ thì có thể làm phiền cậu đợi đến khi công việc xong xuôi rồi nói chuyện riêng sau được không?"

Không ngờ lúc này rồi mà Nghiêm Tu Lãng vẫn cảm thấy dáng vẻ mắt trợn trắng của Hạ Tuyên Dương dễ nhìn đến lạ thường.

Lớp trang điểm tinh xảo, tính cách dù có trở nên vừa hư vừa chảnh thì Hạ Tuyên Dương vẫn lấp lánh đến mức anh không dời mắt nổi.

Nghiêm Tu Lãng thấy vậy, lập tức ngây người hai giây, sau đó mới phản ứng được nội dung lời nói của Hạ Tuyên Dương.

Tính tình người này so với trước kia thật sự là thay đổi một trăm tám mươi độ! Tựa như là từ kẹo da trâu dính người biến thành tảng băng lạnh lẽo ngàn độ vậy.

Cũng có lẽ, Hạ Tuyên Dương chỉ đối xử với một mình anh là như thế, rõ ràng lúc anh vừa mới tiến vào, còn từ xa xa thấy được Hạ Tuyên Dương đang vừa nói vừa cười với Lệ Bách Thành và Thẩm Thiều Quang.

Nghiêm Tu Lãng có thể cảm giác ra, Hạ Tuyên Dương hiện tại thật sự không có chút yêu thích nào đối với anh.

Trong lòng của anh có chút hoảng, còn có chút loạn.

Nhưng cái tính cách vừa lạnh vừa chua ngoa này của Hạ Tuyên Dương lại vô cùng hấp dẫn anh...

Nghiêm Tu Lãng còn muốn nói chút gì đó, chỉ là, Lệ Bách Thành bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Đúng vậy, anh hai Nghiêm, bọn tôi còn có mấy cảnh phải quay nữa, bề bộn nhiều việc. Nếu anh có chuyện thì chúng ta nên gặp riêng."

Thẩm Thiều Quang nói theo vào đó: "Đúng vậy, Nghiêm lão sư, cho dù anh rất muốn giữ lại fan hâm mộ đã từng của mình thì cũng có thể để về sau tìm cơ hội khác mà."

Kỳ thật, người sáng suốt đều có thể thấy được, chuyến "Thăm ban" hôm nay của Nghiêm Tu Lãng căn bản không phải hướng về phía Lệ Bách Thành, mà là vì Hạ Tuyên Dương.

Cũng không biết hai người này có quan hệ thế nào?

Bị ba người liên tiếp đuổi đi, Nghiêm Tu Lãng đành phải mặt đen đứng lên.

Không biết Hạ Tuyên Dương này có ma lực gì mà có thể khiến cho cái tên Lệ Bách Thành tính cách lạnh nhạt và cả tên Thẩm Thiều Quang luôn luôn mắt cao hơn đầu này đứng ra chủ động nói chuyện giúp anh ta.

Nghiêm Tu Lãng điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Là tôi quấy rầy mọi người, tôi lập tức đi ngay đây. Đúng rồi, tôi thấy tạo hình của Tuyên Dương hình như không phải là làm thế thân cho Thẩm lão sư?"

Khóe môi Hạ Tuyên Dương cong lên, lộ vẻ giễu cợt, một vẻ mặt đẹp đến mức kinh người, lời nói ra lại như mang theo dao: "Không thể trả lời. Hơn nữa, có thể đừng mở miệng gọi Tuyên Dương được hay không? Ai quen anh."

Nghiêm Tu Lãng nhịn cơn tức giận xuống, không ngừng nói với mình, chắc chắn là bởi vì lúc trước anh quá là lạnh lùng với Hạ Tuyên Dương nên đối phương mới cố ý làm vậy để tìm về danh dự mà thôi.

Bất kể nói thế nào, Hạ Tuyên Dương cũng đã chiếm được cảm tình của ông cụ Nghiêm và Nghiêm Mẫn Hành rồi, anh tuyệt đối không thể để Hạ Tuyên Dương tự do tung hoành được nữa.

Anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, dò ý, cầm cái túi trà sữa trên bàn ăn không có người động vào đưa cho Hạ Tuyên Dương, nói: "Trà sữa này là dựa theo khẩu vị của anh đó, em cố ý để lại cho anh, anh làm xong nhớ uống nhé."

Nói xong, Nghiêm Tu Lãng xoay người rời đi.

Chỉ là, anh còn chưa đi ra khỏi cửa biệt thự thì đã nghe thấy tiếng một thứ gì đó, “bẹp” một tiếng, bị ném vào thùng rác.

Nghiêm Tu Lãng nhìn lại, đó đúng là cái cốc trà sữa mà anh mới vừa nói là cố ý để lại cho Hạ Tuyên Dương.

Khuôn mặt tuấn lãng của Nghiêm Tu Lãng hoàn toàn đen như đáy nồi.

Nếu như là những người khác, dám làm anh mất mặt như thế thì anh đã sớm làm cho đối phương biến mất ở ngành giải trí luôn rồi, nhưng mà, đây là Hạ Tuyên Dương! Là! Chị! Dâu! Của! Anh!

Nghiêm Tu Lãng chỉ có thể đanh mặt lại, không nói một lời, tiếp tục đi ra khỏi biệt thự.

Vừa mới trở lại đoàn làm phim của mình, anh liền nhận được lời nhắc nhở của nhân viên công tác: "Nghiêm lão sư, anh cuối cùng cũng trở về rồi, Hạ Gia Ngôn Hạ lão sư tới thăm ban anh."

Hạ Gia Ngôn nghe nói Nghiêm Tu Lãng trở về bèn đi ra từ phòng nghỉ, chủ động tiến lên đón, nụ cười ôn nhu ngại ngùng, mang theo một tia ngượng ngùng và vẻ sùng bái: "Anh Lãng, em tới thăm anh!"

Nghiêm Tu Lãng nhìn khuôn mặt ôn nhã thanh tú của Hạ Gia Ngôn, đột nhiên cảm thấy ngũ quan thật là quá nhạt nhẽo, và cả nụ cười trên mặt anh ta nữa, lúc nào cũng là vẻ ôn nhu ngượng ngùng.

Anh thậm chí còn có thể đoán được lời mà Hạ Gia Ngôn chuẩn bị nói.

Quả nhiên, Hạ Gia Ngôn lấy một cái hộp giữ ấm từ trong tay trợ lý phía sau: "Anh Lãng, em nghĩ anh quay phim vất vả, nên đã tự tay nấu canh đậu xanh hạt sen bách hợp cho anh ăn, anh có muốn ăn một chút hay không?"

Hạ Gia Ngôn vốn luôn như vậy, ôn nhu cẩn thận, hiền lành chu đáo, tựa như một đóa hoa bách hợp tươi mát thoải mái.

Nghiêm Tu Lãng lại đột nhiên cảm thấy rất là không thú vị.

Trong đầu anh, không khỏi nhớ tới khuôn mặt diễm lệ, lạnh lùng, nhiệt huyết, sắc bén, tràn ngập dã tính giống như là một đóa hoa hồng đỏ đang tung cánh, diễm lệ khoa trương của một Hạ Tuyên Dương đã thay đổi vừa nãy.

Nghiêm Tu Lãng cảm thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, tăng nhanh hơn rất nhiều, anh đột nhiên có một suy nghĩ rất muốn chinh phục Hạ Tuyên Dương.

Hạ Gia Ngôn nhìn anh thất thần, bèn lo lắng hỏi: "Anh Lãng, anh Lãng, anh làm sao vậy? Anh không thoải mái chỗ nào sao?"

Nghiêm Tu Lãng bảo trợ lý nhận lấy cái hộp giữ ấm mà Hạ Gia Ngôn mang tới.

"Anh bình thường, chỉ là sau đó sẽ phải tiếp tục quay phim. Gia Ngôn, nếu em không có việc gì thì cứ đi trước đi, anh có rảnh thì sẽ liên lạc lại với em."

Hạ Gia Ngôn cảm thấy thái độ của Nghiêm Tu Lãng hôm nay đối với anh hơi lạnh nhạt, rõ ràng trước kia, dù Nghiêm Tu Lãng có quay phim bận bịu đến thế nào thì cũng sẽ dành ra chút thời gian uống hết bát canh anh mang tới ở trước mặt anh, sau đó nói chuyện phiếm với anh vài câu.

Hạ Gia Ngôn chỉ nghĩ là Nghiêm Tu Lãng thực sự mệt mỏi: "Vậy nếu anh Lãng có rảnh thì nhất định phải nhớ uống canh nha! Đây chính là canh em bỏ ra hai giờ để nấu đấy."

Nghiêm Tu Lãng hơi mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, anh sẽ uống mà."

Hạ Gia Ngôn mặc dù không tình nguyện, nhưng mà anh cũng biết nhìn sắc mặt người, sợ tiếp tục nói nhiều sẽ khiến Nghiêm Tu Lãng không thích, vội vàng rời đi trước.

Nghiêm Tu Lãng lại tiếp tục trang điểm, cầm cái hộp giữ ấm mà Hạ Gia Ngôn mang tới, lúc chuẩn bị uống, anh lại chợt nhớ tới trước kia, Hạ Tuyên Dương hình như cũng từng mua cho anh cà phê, còn nói là mình phải xếp hàng tận nửa giờ mới mua được.

Nhưng anh ở ngay trước mặt Hạ Tuyên Dương, lại bảo trợ lý trực tiếp ném ly cà phê kia vào thùng rác.

Sau đó, nhận lấy nước khoáng mà Hạ Gia Ngôn đưa cho mình.

Đại khái là bởi vì cảm thấy cảm xúc của mình dành cho Hạ Tuyên Dương và Hạ Gia Ngôn có một chút thay đổi, Nghiêm Tu Lãng lại không biết thế nào, bỗng nhiên mất khẩu vị với món canh đậu xanh trước mắt.

Anh đưa hộp giữ ấm cho trợ lý: "Cậu uống giúp tôi đi."

-

Một bên khác.

Nghiêm Tu Lãng vừa đi, Thẩm Thiều Quang đã giơ ngón tay cái lên với Hạ Tuyên Dương, sợ hãi nói: "Lợi hại thật đó! Không ngờ em còn biết cách dằn mặt người ta như vậy!"

Lệ Bách Thành thì có hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Nghiêm Tu Lãng... từng làm chuyện gì không tốt với cậu hay sao?"

Nếu không, với tính tình hoạt bát mềm mại của Hạ Tuyên Dương bình thường khi đối xử với anh và Thẩm Thiều Quang, còn cả khi đối xử với nhân viên công tác bên trong đoàn làm phim nữa, lúc nào cũng rất lễ phép ngoan ngoãn, không thể nào tự dưng không dưng không cớ tỏ ra không khách khí với một đỉnh lưu đang hot như thế được.

Nói không khách khí cũng là hàm súc mà thôi, rõ ràng hành động và cách nói chuyện của Hạ Tuyên Dương vừa rồi không khác nào là giẫm lên mặt của Nghiêm Tu Lãng.

Thẩm Thiều Quang hưng phấn xong, lại bắt đầu lo lắng: "Nghiêm Tu Lãng là cậu hai của Nghiêm gia đó, em làm cho anh ta khó xử như thế, anh ta sẽ không phong sát em chứ? Cho dù anh ta có cái gì không đúng, em cũng có thể tự mình giải quyết mà, không cần thiết phải vì nhất thời trút giận mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình."

Hạ Tuyên Dương hồi tưởng lại nguyên văn, nguyên thân chỉ là thích Nghiêm Tu Lãng, người có lẽ mà anh ta nên cảm thấy có lỗi phải là người chồng trên danh nghĩa của anh ta là Nghiêm Mẫn Hành, chứ không phải là Nghiêm Tu Lãng, bởi xưa nay anh ta không hề làm gì có lỗi với Nghiêm Tu Lãng cả.

Anh ta vì chuẩn bị quà sinh nhật cho Nghiêm Tu Lãng, mà tiêu hết tất cả tiền để dành, còn vay online, mua một cái đồng hồ nam mười mấy vạn vô cùng nổi tiếng.

Mà thứ nhận được chỉ là sự xem thường từ Nghiêm Tu Lãng: "Đây là cái loại đồng hồ rác rưởi gì vậy? Cũng xứng cho tôi đeo sao? Xùy!"

Có thể nói là chân tâm của nguyên thân đã bị Nghiêm Tu Lãng giẫm đạp không thương tiếc.

Lúc nguyên thân làm nhân viên phục vụ ở khu đèn đỏ, Nghiêm Tu Lãng rõ ràng thấy anh bị mấy lão già làm khó xử, sàm sỡ, nhưng lại làm như không thấy, trực tiếp rời đi.

Sau này, Hạ Gia Ngôn thuê mấy tên tiểu lưu manh làm mặt của nguyên thân bị thương, Nghiêm Tu Lãng biết rõ là Hạ Gia Ngôn làm, còn sai người của Nghiêm gia ra tay giúp Hạ Gia Ngôn xóa sạch sẽ hết vết tích, còn dặn là không thể để cái người quái dị như Hạ Tuyên Dương về sau xuất hiện ở trước mặt anh ta, tránh làm ô uế ánh mắt của anh ta.

Hạ Tuyên Dương hồi tưởng lại những kịch bản kia, thực sự là giận đến mức nghiến răng.

Nghiêm Tu Lãng có thể không yêu nguyên thân, nhưng không nên ỷ vào đó mà chà đạp lên thực tình của anh ta như thế.

Lúc Hạ Tuyên Dương vừa mới xuyên đến thế giới này, khi đó đến cả việc tự vệ đối với anh cũng rất là gian nan. Lúc đó anh chưa hề nghĩ đến việc sẽ động vào Nghiêm Tu Lãng, chỉ muốn cách xa anh ta ra mà thôi.

Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi số phận pháo hôi của mình.

Với quan hệ bây giờ của anh và Nghiêm Mẫn Hành, cho dù cuối cùng phải ly hôn thì hẳn là cũng còn có thể làm bạn bè, tuyệt đối sẽ không đi đến mặt đối lập.

Anh chiếm dụng thân thể nguyên thân, dù anh có thể lờ mờ cảm giác được nguyên thân hẳn là cũng sẽ đi đến thế giới của anh, chiếm thân thể của anh nhưng Hạ Tuyên Dương vẫn không nhịn được, hướng lập trường theo khuynh hướng của nguyên thân một chút .

Anh vừa nãy đã cố ý mượn thân phận nam thê của Nghiêm Mẫn Hành mà cố tình làm cho Nghiêm Tu Lãng khó xử.

So với những việc mà Nghiêm Tu Lãng làm với nguyên thân ở trong nguyên văn thì những việc mà anh làm chẳng qua chỉ là một sự đáp lễ nho nhỏ mà thôi.

Hạ Tuyên Dương cười cười, nói với Thẩm Thiều Quang và Lệ Bách Thành: "Yên tâm đi, em đã dám làm như thế chính là vì đã có cái nắm chắc, Nghiêm Tu Lãng tuyệt đối không dám phong sát em đâu."

Cổ đông lớn nhất của Tinh Kỳ Entertainment là tập đoàn Nghiêm thị, mà cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nghiêm thị, một là ông cụ Nghiêm, hai là Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Tu Lãng, mang danh là cậu hai Nghiêm gia nhưng cũng chỉ có một chút cổ phần của tập đoàn Nghiêm thị, đây là hoa hồng mà mỗi một con cái dòng chính Nghiêm gia sau khi thành niên đều được chia.

Hạ Tuyên Dương còn lâu mới sợ anh ta.

Có vợ là chỗ dựa, thật là ngầu!

Thẩm Thiều Quang hồi tưởng lại thái độ vừa nãy của Nghiêm Tu Lãng, cũng thấy không đúng lắm. Người kia rõ ràng đã tức đến mức sắp nổ tung nhưng vẫn cố nhịn, điệu bộ của anh ta ở trước mặt Hạ Tuyên Dương... thấy thế nào cũng giống như là ở phe yếu thế hơn.

Ánh mắt Thẩm Thiều Quang trở nên quái lạ, quan sát tỉ mỉ Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, em lặng lẽ nói cho anh nghe đi, có phải em là lão đại nào đó vô cùng nổi tiếng đang che giấu tung tích của mình trong ngành giải trí hay không, ví dụ như, cháu trai nhà giàu lưu lạc ở bên ngoài hay gì đó?"

Cũng không đúng, tập đoàn Nghiêm thị đứng top 5 trong nước, nhưng tập đoàn dữ dội hơn Nghiêm gia đều không có cơ nghiệp ở Giang thành.

Lệ Bách Thành cũng rất nghiêm túc đánh giá đến Hạ Tuyên Dương.

Thân phận của Hạ Tuyên Dương cũng không phải bí mật gì cả, cha anh là chủ một công ty bất động sản nhỏ ở Giang thành, lúc mà anh tham gia « Tinh mộng 101 » thì chuyện này đã bị người ta đào ra rồi.

Lệ Bách Thành theo dõi Hạ Tuyên Dương hết mấy giây, sau đó cũng thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ, mẹ của cậu là con gái một nhà quyền thế nào đó lưu lạc ở bên ngoài?"

Thế nhưng cho dù có thân phận như vậy thì cũng không đủ để một người đường đường là cậu hai Nghiêm gia như Nghiêm Tu Lãng hạ thấp mình như thế chứ.

Đến cả đạo diễn Trần cũng không biết đã đến đây từ lúc nào, vẻ mặt tò mò nói: "Tiểu Hạ, cậu thật sự có chỗ dựa rất lợi hại sao? Vậy vì sao đến bây giờ cậu vẫn còn là một nghệ sĩ hạng thấp như vậy? Có phải là vì trưởng bối trong nhà cậu không đồng ý cho cậu tham gia vào ngành giải trí, hi vọng cậu trở về nhà kế thừa gia sản hàng trăm trăm tỉ hay không..."

Hạ Tuyên Dương: ...

Lợi hại thật đó, các người thật đúng là xem quá nhiều phim rồi!

Nếu thật sự có gia sản trăm tỉ chờ anh trở về kế thừa thì cái thái độ khi đối mặt với Nghiêm Tu Lãng của anh vừa nãy có lẽ còn hung hăng hơn gấp mười lần.

Hạ Tuyên Dương bất đắc dĩ nói: "Các vị, tôi chỉ có thể cam đoan là tôi sẽ không bị phong sát đâu, xin hỏi có thể tiếp tục quay phim được chưa?"

Buổi quay phim tiến hành khá là thuận lợi.

Chỉ là ánh mắt mọi người lúc này nhìn Hạ Tuyên Dương đều đã có sự thay đổi, có kính sợ, có khâm phục, còn có cả kiêng kị.

Đến cả đỉnh lưu Nghiêm Tu Lãng mà anh còn dám thẳng thắn lật mặt, đối phương cũng không dám phong sát anh. Có thể thấy được Hạ Tuyên Dương nhất định cũng là lão đại ẩn tàng nào đó rồi!

Cả một buổi chiều, số lượng nhân viên công tác tìm đến Hạ Tuyên Dương xin kí tên tăng lên rất cao.

Cuối cùng, đạo diễn Trần cũng không chịu được, công khai hạ lệnh: "Mỗi ngày chỉ cho phép mười người nhờ tiểu Hạ kí tên, không cho phép quấy rầy cậu ấy như này nữa!"

Ở trong đoàn làm phim, cũng chỉ có hai vị diễn viên chính tuyến một là Thẩm Thiều Quang và Lệ Bách Thành mới có đãi ngộ như vậy.

Bên tai Hạ Tuyên Dương đã thanh tịnh hơn rất nhiều, nhưng áp lực cũng lớn hơn.

Nhưng có một điều càng làm cho Hạ Tuyên Dương áp lực chính là, vào lúc hơn sáu giờ quay phim xong, lúc chuẩn bị tan làm, Tiểu Ô lại đến tìm anh, nhỏ giọng nói: "Anh Dương, cái người tên là Nghiêm tiên sinh trong danh bạ của anh vừa mới gọi vào điện thoại của anh nói là muốn tới đón anh..."

Hạ Tuyên Dương đang ngồi ở bên trong phòng hóa trang để tẩy trang, hồi tưởng một chút, hôm nay hình như đúng là ngày Nghiêm Mẫn Hành đi công tác trở về thật.

Vợ của anh trở nên dính người như thế lúc nào vậy, mới ba ngày không gặp đã vội vã trở lại Giang thành đón anh tan tầm, thật sự là một sự phiền phức ngọt ngào.

Nhưng tâm trạng Hạ Tuyên Dương còn chưa cảm thấy được chút ngọt ngào nào thì đã nghe thấy Tiểu Ô nói tiếp: "Nghiêm tiên sinh và phụ tá của anh ta vừa mới tiến vào, còn nói với đạo diễn Trần là bọn họ là bạn của anh, đi ngang qua Ảnh Thị Thành, tiện thể tới đón anh tan tầm, mang theo cả điểm tâm tặng cho nhân viên công tác."

Hạ Tuyên Dương cảm giác không tốt lắm: "... Cái gì? !"

Nghiêm Mẫn Hành sao có thể đi vào đây, hôn nhân của bọn họ đã quyết định là không công bố ra ngoài rồi cơ mà!

Cũng may, anh ta chỉ tự xưng là "bạn", hẳn là không có lộ tẩy đâu.

Tiểu Ô tiếp tục nói: "Đạo diễn Trần biết vị Nghiêm tiên sinh này cũng họ Nghiêm, nghe tin vị này ngồi xe lăn, vẻ ngoài còn rất tuấn mỹ, liền hỏi anh ta và Nghiêm Tu Lãng Nghiêm lão sư có quan hệ như thế nào..."

Khăn ướt trang điểm trên tay Hạ Tuyên Dương lập tức "bẹp" một cái rơi mất.