Chương 37

Hạ Tuyên Dương cùng một đoàn người đi ra sân bay thành phố S, ba chiếc xe mà Nghiêm Mẫn Hành sắp đặt sẵn đã chờ ở đó.

Hai chiếc là cho vệ sĩ và trợ lý, Hạ Tuyên Dương lên chiếc ở giữa.

Nghiêm Mẫn Hành đã ngồi ở trong xe, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Hạ Tuyên Dương đã chú ý tới một phần màu xanh nhạt dưới mắt Nghiêm Mẫn Hành, sắc mặt anh cũng có vẻ mệt mỏi.

Hạ Tuyên Dương cau mày nói : "Lần này đi công tác, công việc bề bộn lắm hay sao? Anh Hành, anh đi suốt đêm đến đây à?"

Nghiêm Mẫn Hành uể oải như vậy không phải do bận rộn công việc.

Chỉ là vì trước kia ở cùng Hạ Tuyên Dương đã lâu, bây giờ lại trở lại ngủ một mình... Trước kia, anh còn có thể ngủ hơn một giờ, nhưng tối hôm qua anh gần như là cả đêm không ngủ.

Anh lần này cũng cố ý muốn thử xem, nếu rời xa Hạ Tuyên Dương thì bệnh của anh có tốt hơn không, ai ngờ còn nghiêm trọng hơn.

Đại khái là vì quen thuộc có Hạ Tuyên Dương ở bên cạnh, hôm qua thì giống như từ sang thành kiệm nên muốn chìm vào giấc ngủ đối với anh là vô cùng khó khăn. Chỉ đến tận lúc cơ thể không thể chịu nổi, anh mới có thể chợp mắt một lúc.

Nghiêm Mẫn Hành tránh nặng tìm nhẹ nói một câu: "Đã làm xong rồi."

Hạ Tuyên Dương không đồng, nói: "Nếu như anh vì phải giúp em quay chương trình mà ảnh hưởng đến cả thời gian giấc ngủ, thì thà chúng ta không quay còn hơn."

Nghiêm Mẫn Hành: "Công việc nào mà không vất vả? Em vì đuổi kịp máy bay mà buổi sáng hơn năm giờ đã phải dậy rồi."

Anh nói xong, nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, dựa vào anh đi, chúng ta cùng nhau chợp mắt một lúc."

Hạ Tuyên Dương cũng biết là lời mình vừa mới nói có vẻ hơi tùy hứng, cũng là bởi vì anh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nghiêm Mẫn Hành, nên trong lúc nhất thời cảm xúc đau lòng mới chiếm chủ đạo.

Người làm công có người nào mà không vất vả cơ chứ? Thân là ông chủ, Nghiêm Mẫn Hành sẽ chỉ cực khổ hơn thôi.

Anh ngoan ngoãn nhào vào lòng Nghiêm Mẫn Hành, đầu đặt lên trên vai Nghiêm Mẫn Hành, còn đưa tay ra ôm lấy cánh tay Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, để qua Chu Trấn còn mất hơn một giờ nữa, chúng ta ngủ một lát đi."

Xe đi rất bình ổn.

Hạ Tuyên Dương vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng mà bởi vì quá quen thuộc với khí tức trên thân Nghiêm Mẫn Hành nên rất nhanh anh đã có thể ngủ thϊếp đi.

Nghiêm Mẫn Hành cũng như vậy, trên người thiếu niên lúc nào cũng có một mùi sữa thơm cực kì nhạt, dù anh không thích uống sữa tươi thì cũng cảm thấy mùi này thật dễ chịu.

Thậm chí trước mấy ngày trong kỳ tìm phối ngẫu, cái mùi này sẽ trở nên nồng đậm hơn một chút.

Nghiêm Mẫn Hành phát hiện, hình như chỉ có anh mới có thể ngửi thấy mùi này, cho dù là chính Hạ Tuyên Dương cũng không cảm thấy trên người mình có mùi ra sao.

Mỗi lần ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt này là Nghiêm Mẫn Hành lại cảm giác như dây cung căng cứng trong đầu của mình giống như tiếp thu được chỉ lệnh là có thể thư giãn, sau đó anh rất nhanh sẽ ngủ thϊếp đi.

Đến Chu Trấn, Trần Xuyên đã đánh thức bọn họ.

Ngủ hơn một giờ, tinh thần của Nghiêm Mẫn Hành đã tốt hơn rất nhiều.

Trần Xuyên nói: "Nhân viên tổ chụp ảnh của chương trình đã đến từ mấy phút trước."

Hạ Tuyên Dương chỉnh trang lại cách ăn mặc hơi xốc xếch của Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành cũng giúp Hạ Tuyên Dương sửa lại đống tóc có hơi tán loạn.

Lúc Hạ Tuyên Dương ở hình dạng người, tóc của anh sẽ là kiểu tóc đen dài, còn hơi xoăn xoăn.

Anh thường vén mái tóc lên buộc thành đuôi ngựa.

Hạ Tuyên Dương phàn nàn nói: "Em rất muốn mau mau quay xong nhân vật Mạnh Tây Du này, đến lúc đó em sẽ có thể khôi phục lại mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái trước kia."

Lúc quay phim để tạo hình tóc dài thì không có gì đáng nói, nhưng khi tham gia quay cho một chương trình giải trí, một ‘đại nam nhân’ là anh lại có một mái tóc vừa dài vừa xoăn thật sự là cũng có một chút xấu hổ.

Nghiêm Mẫn Hành thấp giọng nói: "Dương Dương bất luận là tóc dài tóc ngắn, tóc đen tóc vàng, tóc thẳng tóc xoăn, hình người hay hình cá... thì đều đẹp, lúc nào cũng là người đẹp mắt nhất thiên hạ."

Hạ Tuyên Dương cười nói: "Anh Hành, anh kiềm chế một chút đi, còn chưa lên ống kính, anh cũng không cần phát cơm chó nhanh như vậy đâu."

Bọn họ đã thương lượng với nhau, trong chương trình yêu đương này, bọn họ sẽ tận lực diễn cảm giác phu phu ân ái.

Như vậy, không chỉ có thể làm cho Đái Anh Huệ cố ý giới thiệu Hạ Tuyên Dương cho Nghiêm Mẫn Hành khó chịu, mà còn vô cùng có lợi, dù là với thanh danh tập đoàn Nghiêm thị, hay là với sự phát triển sự nghiệp của Hạ Tuyên Dương trong ngành giải trí.

Nếu giữa hai người thật sự có mâu thuẫn thì cũng có thể tự mình giải quyết, không cần thiết phải làm loạn ở trước ống kính để người xem chế giễu.

Những người yêu nhau khác trên chương trình giải trí yêu đương hẳn là đều làm như vậy.

Tóm lại, chỉ cần phát cơm chó là được rồi.

Nghiêm Mẫn Hành mấp máy môi: "Tôi không làm vậy..." vì quảng cáo, tôi thật sự nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, pd và thợ quay phim trong tổ chủ trì chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » phụ trách quay hai người bọn họ đã đến đứng cách bọn họ mười mấy mét.

Hạ Tuyên Dương: "Đến rồi đến rồi. Anh Hành, mau ngồi vào xe lăn đi."

Nghiêm Mẫn Hành: "... Ừm."

Hạ Tuyên Dương dẫn đầu xuống xe.

Trần Xuyên và vệ sĩ cùng nhau tạo thành một con đường mở rộng từ cửa xe tới dưới đất.

Xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành chậm rãi trượt xuống dưới.

Giờ khắc này, anh thực sự muốn đứng lên, dùng điệu bộ bảo vệ người yêu, quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Hạ Tuyên Dương... Nhưng tạm thời anh vẫn không thể làm được.

Người chủ trì Cổ Đức là trụ cột của đài truyền hình Tây Dữu, nói: "Hai vị này chính là cặp đôi cuối cùng trong năm vị khách quý của tổ chương trình Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau của chúng ta, được dân mạng ca tụng là đôi phu phu nhan sắc thần tiên số một!"

Hai cái camera, một cái quay Hạ Tuyên Dương, một cái quay Nghiêm Mẫn Hành.

Bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành còn có một đống vệ sĩ, khí thế nhìn rất đáng sợ, làm cho anh trai phụ trách quay anh cũng không dám đứng lại quá gần.

Bên Hạ Tuyên Dương thì không giống như vậy, anh trai phụ trách quay anh thì ngơ ngác cứng đờ cả người.

Cổ Đức tán thán nói: "Oa, Tuyên Dương lão sư, mặt này, vóc người này của cậu thật sự là quá tuyệt! Dù tôi là thẳng nam, dù tình địch là Nghiêm tổng thì tôi cũng không thể nào không động tâm nổi!"

Hạ Tuyên Dương lễ phép đáp lễ lại: "Cổ lão sư mới đúng là tuyệt sắc, bốn mươi mốt tuổi rồi mà nhìn tựa như là anh của tôi!"

Cổ Đức năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn giống như hai mươi mấy: "Tuyên Dương lão sư, đừng nhắc đến tuổi tác, chúng ta cứ làm bạn tốt đi."

Một đợt khen ngợi lẫn nhau khá là công thức đã kết thúc.

Hạ Tuyên Dương đi đến sau lưng Nghiêm Mẫn Hành, đẩy xe lăn lên, nói với Cổ Đức: "Cổ lão sư, bọn tôi đi qua đó trước, để mấy vị khách quý khác chờ lâu cũng không tốt."

Trước khi ký hợp đồng thì đã quyết định, hai người bọn họ là khách quý thần bí, phải đến cuối cùng mới được ra sân.

Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương cộng lại có sáu vệ sĩ, sau khi rút bớt đi thì chỉ có hai người thay phiên đi theo bên cạnh bọn họ.

Trần Xuyên và Tiểu Ô thì vẫn luôn đi theo.

Những người khác thì tìm khách sạn lân cận để ở lại.

Hạ Tuyên Dương đẩy xe lăn, đi theo đằng sau Cổ Đức, rất nhanh đã tới một dãy biệt thự cổ nhiều tầng.

Ở giữa lớn nhất là một căn biệt thự có ba tầng, đã có không ít người chờ ở cửa.

Hạ Tuyên Dương xa xa thấy được Thẩm Thiều Quang, điều khiến anh bất ngờ chính là ngoại trừ Thẩm Thiều Quang thì còn có hai khuôn mặt quen thuộc.

Trái đất thật sự quá tròn.

Khi đi tới gần đó, Thẩm Thiều Quang nháy nháy mắt với Hạ Tuyên Dương, rồi lại liếc mắt nhìn Nghiêm Tu Lãng cách đó không xa, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Hạ Tuyên Dương bỏ qua ánh mắt mãnh liệt của hai người Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

Theo lý thuyết, thân phận và địa vị của Nghiêm Mẫn Hành là tối cao nhất ở đây, nhưng nơi này hơn phân nửa là người trong ngành giải trí. Nghiêm Mẫn Hành lại muốn lần này anh đến đây với thân phận là người nhà của Hạ Tuyên Dương tham gia quay chương trình, chứ không là thân phận CEO tập đoàn Nghiêm thị, nên muốn dành hết cho Hạ Tuyên Dương quyền làm chủ.

Hạ Tuyên Dương dựa theo bối phận trong ngành giải trí, từ bộ đến ban, chào hỏi những đôi khách quý khác.

Đôi thứ nhất là một cặp lão tiền bối tư lịch sâu nhất, vua màn ảnh danh tiếng lâu năm Phong Nhạc và ca sĩ đồng quê nổi danh Nghê Thục Tử, tuổi tác đều chừng năm mươi, nhưng da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ như là ba bốn mươi tuổi, là đôi vợ chồng điển hình nổi tiếng trong ngành giải trí.

Nghê Thục Tử khí chất tài trí tao nhã, có đuôi cá màu tím thần bí xinh đẹp lộng lẫy, là nữ thần trong lòng vô số thế hệ đi trước trong ngành giải trí.

Chỉ là chẳng biết tại sao, bầu không khí giữa đôi vợ chồng điển hình này nhìn có điểm lạ, tựa như là đang chiến tranh lạnh.

Sau đó, danh khí lớn nhất chính là Thẩm Thiều Quang. Hai người đều là người quen, nên Hạ Tuyên Dương cũng tùy ý hơn rất nhiều.

Anh nhìn chồng của Thẩm Thiều Quang, đó là một soái ca khôi ngô có làn da hơi đen, khuôn mặt thô kệch, dáng người hung hãn, tên là Tông Lỗi.

Khi đứng chung với Thẩm Thiều Quang nhìn thực sự không hợp chút nào, nhưng có thể nhìn ra được là tình cảm của hai người rất tốt.

Mà điều khiến Hạ Tuyên Dương khϊếp sợ chính là, Tông Lỗi – người có khuôn mặt hung hăng có thể dọa trẻ con khóc, lại cúi đầu xuống trước Nghiêm Mẫn Hành, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Nghiêm đại ca."

Nghiêm Mẫn Hành nhàn nhạt đáp lại.

Hạ Tuyên Dương không ngạc nhiên khi Tông Lỗi quen biết Nghiêm Mẫn Hành, những người trong vòng phú hào ở Giang thành cơ bản đều quen biết nhau.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là...

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Ồ, anh Hành, anh còn lớn tuổi hơn cả Tông tiên sinh sao?"

Nghiêm Mẫn Hành có chút ấn tượng với Tông Lỗi: "Tiểu Tông hình như là hậu bối thời trung học của anh."

Tông Lỗi cũng nghe thấy, cởi mở cười nói, "Tôi và Nghiêm đại ca là đồng niên, tôi nhỏ hơn hai tháng, nhưng tôi lại học muộn hơn Nghiêm đại ca một lớp. Lúc học trung học, tôi, tiểu Quang, và Nghiêm đại ca học cùng một trường học, hồi năm nhất, tôi còn đến gây sự đánh nhau với Nghiêm đại ca mấy lần."

Hạ Tuyên Dương tràn đầy phấn khởi hỏi: "Oa oa, vậy người nào thắng?"

Tông Lỗi lập tức hối hận khi nhắc tới chuyện này, pha trò nói lảng: "Chuyện đều đã đi qua rồi, hảo hán không nhắc đến thắng thua."

Thẩm Thiều Quang nói mỉa mai: "Chậc chậc, đương nhiên là A Lỗi nhiều lần bị anh Hành đánh bại, liên tiếp bại trận nhiều lần xong thì đành phải từ bỏ suy nghĩ muốn xưng bá trường trung học cơ sở một của Giang thành rồi, ha ha ha."

Hạ Tuyên Dương rất bất ngờ, anh kề tai nói nhỏ với Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, hoá ra trước kia anh đánh nhau lợi hại như vậy sao?"

Không ngờ đến cả một Tông Lỗi cao lớn cường tráng như vậy mà còn không phải là đối thủ của Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành muốn nói, anh hiện tại cũng rất lợi hại mà, còn lợi hại hơn nhiều so với trước kia, nhưng đây là trước ống kính, Nghiêm Mẫn Hành chỉ khẽ ừ một tiếng.

Tông Lỗi cầu xin tha thứ: "Ài, tiểu Quang, anh là chồng của em đó, chừa cho anh một chút mặt mũi có được hay không."

Khuôn mặt Tông Lỗi ở trước mặt Thẩm Thiều Quang không hề có một chút cảm giác hung hãn nào khi anh ta nhìn người khác, đúng là một thê nô.

Còn có hai đôi khách quý là chưa chào hỏi.

Một đôi là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, một đôi là Đoạn Anh Dã và một vị mà Hạ Tuyên Dương không quen biết, là một cô gái lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ, tóc ngắn đáng yêu, Hứa Tư Tư.

Nghiêm Tu Lãng và Đoạn Anh Dã đều là đỉnh lưu đang hot, tiểu sinh tuyến một, hai người còn đang đối địch với nhau.

Theo lý thuyết, Hạ Tuyên Dương nên qua đó chào hỏi tiền bối cùng công ty là Nghiêm Tu Lãng và cả đội trưởng nhóm nhạc nam D9 Hạ Gia Ngôn trước, sau đó mới qua chào hỏi Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành là anh cả của Nghiêm Tu Lãng, quan hệ của hai người đó cũng không mấy hòa thuận.

Hạ Tuyên Dương và Hạ Gia Ngôn thì từ khi lên chương trình « Come on! Come on! », mọi người cũng đều nhìn ra được là bọn họ không ưa gì nhau.

Một người ở vị trí cuối đột nhiên phát triển thực lực, trình độ sân khấu nghiền ép vị trí center, cướp đi tất cả ánh sáng, như vậy mà còn có thể tiếp tục quan hệ hòa hảo mới là lạ.

Cho nên Hạ Tuyên Dương đã đến chào hỏi cặp Đoạn Anh Dã trước.

Khuôn mặt Đoạn Anh Dã là kiểu hoa hoa công tử đẹp trai, khá là bad boy, anh ta nháy mắt với Hạ Tuyên Dương một cái, sau đó cười hì hì nói: "Tuyên Dương, cậu thật sự rất đẹp, cái kiểu mỹ nhân lộng lẫy như cậu chính là kiểu mà tôi thích nhất đó. A, nhưng đáng tiếc, danh thảo đã có chủ rồi."

Hạ Tuyên Dương không nói gì, nhìn về phía Hứa Tư Tư bên cạnh.

Người này làm sao vậy, ngay trước mặt bạn gái mà cũng dám thả thính lung tung như vậy ư?

Mà Hứa Tư Tư nhìn cũng vô cùng kỳ quái, cô còn dùng ánh mắt bốc lên ánh sáng hừng hực nhìn khuôn mặt Hạ Tuyên Dương, dáng vẻ đúng kiểu si mê: "A, Dương Dương đẹp như vậy, có ai mà không mê chứ! Thực sự muốn thay người yêu mà!"

Hạ Tuyên Dương xấu hổ: ... Đôi này thật sự là tình nhân sao?

Sau đó, Hạ Tuyên Dương mới biết được, Đoạn Anh Dã và bạn gái thứ 18 của anh ta mới chia tay mấy ngày trước, Hứa Tư Tư chỉ là đối tượng hẹn hò mà gia đình Đoạn Anh Dã sắp xếp cho anh ta, còn anh ta thuần túy là vì muốn có thể battle với Nghiêm Tu Lãng trực diện nên mới chấp nhận tham gia chương trình này.

Nghiêm Mẫn Hành mặt đen, lạnh giọng mở miệng cảnh cáo: "Đoạn Anh Dã, tôi và anh cậu đã khá lâu rồi không cùng nhau đi đánh golf rồi đấy. Xem ra trở về tôi phải thay đổi rủ anh cậu đi câu cá, uống chút trà mới được."

Đoạn Anh Dã nghe Nghiêm Mẫn Hành nhắc tới anh trai Đại Ma Vương nhà mình, lập tức sợ hãi: "Ài, Nghiêm đại ca, anh tuyệt đối đừng làm vậy, em sai rồi, em xin lỗi."

Đoạn Anh Dã còn sửa xưng hô với Hạ Tuyên Dương: "Chị dâu, mau giúp em với."

Hạ Tuyên Dương ôm lấy ngực: "Kêu ai là chị dâu đó hả, tôi không quen cậu."

Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn bị bỏ bơ thật lâu lúc này đột nhiên đi lên phía trước, hai người tựa như ăn phải mướp đắng hầm thuốc đắng, sắc mặt đắng chát vô cùng.

Nghiêm Tu Lãng thấp giọng nói: "Anh cả, chị dâu."

Hạ Gia Ngôn cũng nhỏ giọng nói: "Chào Nghiêm đại ca, Tuyên Dương."

Nghiêm Mẫn Hành không có trả lời, Hạ Tuyên Dương cũng không.

Bầu không khí yên tĩnh mà xấu hổ.

Người chủ trì Cổ Đức cầm mấy tấm thẻ đi tới, nói vài câu giảng hòa, sau đó cười tủm tỉm nói: "Được rồi, các bạn, sau đây sẽ đến với một khâu vô cùng quan trọng của chúng ta. Chia phòng, tèng téng teng!"

Ông cậu của Thẩm Thiều Quang là tổ đạo diễn của chương trình, nên anh cũng nghe nói một chút về nội dung. Nghe vậy vội chen miệng hỏi: "Không phải là tất cả mọi người đều ở biệt thự giống nhau sao? Vậy thì chia phòng để làm gì."

Cổ Đức cười tủm tỉm nói: "Nonono, bên ngoài thoạt nhìn là giống nhau, nhưng bên trong thì lại không giống chút nào đâu."

Nói xong liền có nhân viên công tác, cầm ipad cho mọi người xem điều kiện nội bộ của năm căn biệt thự.

Phòng số một, được trang trí theo phong cách Bắc Âu sang trọng, mang đến một cảm giác cao cấp. Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn 22 kg, đồ điện gia dụng đầy đủ, quan trọng nhất chính là trong tủ lạnh có đầy những nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt, có thịt có đồ ăn.

Phòng số hai, trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển, mang đến một cảm giác rất cổ kính, chiếc giường lớn khắc hoa, đồ điện gia dụng đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng rất phong phú, nhưng có một cái, đó là phòng bếp dùng lò củi.

Phòng số ba, trang trí theo phong cách đơn giản, một cái giường lớn, nguyên liệu nấu ăn thiếu hơn phân nửa so với phòng số một và số hai, chỉ có chút ít rau quả và một hộp trứng gà, một miếng thịt heo, cũng may là vẫn còn có tủ lạnh máy giặt, phòng bếp thì là một bếp gas thiên nhiên.

Phòng số bốn, chỉ có bức tường trắng xanh, một cái phản nhỏ, đến cả nệm cũng không có. Tủ lạnh... Ồ, nhà này không có tủ lạnh, cũng không có đồ điện như những nhà khác, chỉ có một cái bàn ăn đơn sơ, bên trên bày mấy hộp mì tôm.

Mọi người thấy đến đây, lập tức kêu rên, không biết phòng số năm sẽ là cái dạng gì...

Hạ Tuyên Dương: "Sau đó không phải là một căn phòng thô đấy chứ?"

Thẩm Thiều Quang: "Khéo là cho ngủ đất luôn đó?"

Hứa Tư Tư: "Mì tôm có lẽ cũng không có luôn?"

Cổ Đức: "Các vị thật là thông minh, có lẽ nên hợp tác với tổ biên kịch chương trình bọn tôi mới đúng."

Nhân viên công tác đưa ra căn phòng số năm, đích thật là phòng thô, một cái chiếu, hai cái bàn nhỏ, một cái bàn, trên bàn có mấy gói lương khô, còn có nước khoáng của nhà tài trợ, hết.

Thẩm Thiều Quang: "Cổ lão sư, anh mau nói đi, phải làm sao để phân phòng ở? Nếu như dựa vào rút thăm thì thật là không công bằng!"

Cổ Đức cười tủm tỉm nói: "Chúng ta là chương trình giải trí yêu đương nên đương nhiên không thể dựa vào rút thăm rồi, mà phải thông qua giải đáp các vấn đề, nhìn xem trong các cậu, cặp đôi nào có độ ăn ý cao nhất..."

Rất nhanh, Hạ Tuyên Dương lấy được một tấm thẻ vấn đáp màu hồng phấn.

“Món ăn bạn thích nhất là gì? Món ăn bạn đời của bạn thích nhất là gì?"

Điều tra vấn đề mà bạn đời thích nhất, chừng mười câu.

Hạ Tuyên Dương dù gì cũng đã ở cùng Nghiêm Mẫn Hành một quãng thời gian, cho nên vẫn có sự hiểu biết nhất định đối với anh ta.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành thích loại phim gì thì anh thật sự không biết, mà phim mà anh thích nhất... Ở cái thế giới này, anh chưa có xem được bộ phim nào hoàn chỉnh cả.

Sau khi bọn họ nộp thẻ vấn đáp lên, rất nhanh, điểm đã có.

Phong Nhạc và Nghê Thục Tử không hổ là đôi vợ chồng già, mấy cái như sở thích của đối phương thực sự là nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên là lấy được max điểm. Cho nên đã được đến căn phòng số một thoải mái, dễ chịu và cao nhất.

Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi cũng không hổ là cặp đôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ có Tông Lỗi trả lời sai người Thẩm Thiều Quang yêu nhất, anh viết là "Tông Lỗi", kết quả... Thẩm Thiều Quang lại viết là "Thẩm Thiều Quang" .

Tông Lỗi vô cùng ai oán: "Vợ, người mà em yêu nhất vì sao không phải là anh?"

Thẩm Thiều Quang: "Anh có đẹp hơn em không?"

Tông Lỗi: "Không."

Thẩm Thiều Quang: "Anh có thông minh hơn em không?"

Tông Lỗi: "Không có."

Thẩm Thiều Quang: "Anh có nhiều tiền hơn em không?"

Tông Lỗi vốn muốn nói là có, nhưng nghĩ tới đống tài sản dưới danh nghĩa của mình, bảy tám phần mười đã chuyển hết cho Thẩm Thiều Quang, Tông Lỗi lại chỉ đành phải thiếu tự tin mà nói một câu: "Không, không có."

Thẩm Thiều Quang: "Thế còn thắc mắc gì nữa."

Hạ Tuyên Dương đã chuẩn bị sẵn sàng là mình và Nghiêm Mẫn Hành sẽ phải ở căn phòng thô hạng chót kia, dù sao thì mười vấn đề vừa nãy, số câu anh không chắc chắn cũng có hơn một nửa.

Ai ngờ, câu trả lời của anh lại đúng sáu câu, mà câu trả lời của Nghiêm Mẫn Hành về sở thích của anh thì đúng tận tám câu.

Hai câu không đúng, một câu là bộ phim mà Hạ Tuyên Dương thích nhất, Hạ Tuyên Dương viết là bộ phim mà Thẩm Thiều Quang dành được giải thưởng vua màn ảnh (anh vì từng muốn đóng vai thế thân cho Thẩm Thiều Quang nên đã cố ý xem nó), mà Nghiêm Mẫn Hành thì viết là không biết.

Còn có một câu nữa là, người Hạ Tuyên Dương yêu nhất.

Hạ Tuyên Dương viết là: Cha mẹ.

Nghiêm Mẫn Hành viết là: Về sau sẽ là tôi.

Câu mà Nghiêm Mẫn Hành viết, mặc dù không đúng, nhưng nghe tựa như là một câu tỏ tình lãng mạn.

Còn về phần người mà Nghiêm Mẫn Hành yêu nhất, Hạ Tuyên Dương vô cùng tự luyến viết tên của mình. Không ngờ, lúc Nghiêm Mẫn Hành viết tên người mà mình thương nhất, thế mà... cũng viết tên Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương có hơi ngơ ngác, bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương thôi mà, Nghiêm Mẫn Hành nhiều nhất cũng chỉ có chút hảo cảm với anh thôi chứ, sao lại thành ra yêu nhất rồi?

Có lẽ, vì ở trên chương trình yêu đương nên Nghiêm Mẫn Hành mới viết như thế.

Cổ Đức tuyên bố: "Nghiêm Mẫn Hành, Hạ Tuyên Dương, phòng số ba."

Hạ Tuyên Dương thật sự không ngờ được, anh và Nghiêm Mẫn Hành mới chỉ yêu nhau, còn khá nhiều thứ chưa biết về nhau mà lại còn có thể xếp hạng thứ ba.

Còn Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn thì xếp hạng thứ tư.

Lúc viết người mình yêu nhất, Hạ Gia Ngôn viết người mình yêu nhất chính là Nghiêm Tu Lãng, còn người Nghiêm Tu Lãng yêu nhất thì là anh ta.

Nghiêm Tu Lãng viết người mình thương nhất, đáp án là "xxx", còn người Hạ Gia Ngôn yêu nhất thì đáp án là không biết.

Hai đáp án này thực sự rất là lúng túng, cứ có vẻ như Hạ Gia Ngôn đang tự mình đa tình vậy.

Nghiêm Tu Lãng giải thích là: "Đáp án xxx này không là ai đặc biệt cả, chỉ là một người hư vô mà thôi. Tôi và Gia Ngôn vừa mới bắt đầu yêu nhau, đương nhiên là có sự yêu thích dành cho nhau, nhưng chữ yêu này, tôi cảm thấy nó vẫn là một chữ tương đối trịnh trọng, có lẽ cần hai người cùng nhau trải qua nhiều thứ hơn một chút thì mới có thể xác định được đối phương có phải người mà mình yêu hay không."

Anh giải thích câu này giống như là đang tẩy trắng cho mình, nhưng lại khiến cho mọi người nghĩ Hạ Gia Ngôn cũng không trân trọng chữ "Yêu" mà anh nói đến vậy.

Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn được phân đến phòng số bốn.

Phòng số bốn chỉ có một cái giường cứng rắn, mì tôm, Nghiêm Tu Lãng đương nhiên là không hài lòng với cái này, nhưng nghĩ đến đối thủ một mất một còn của mình là Đoạn Anh Dã còn ở một chỗ kém hơn cả mình, còn cả Hạ Tuyên Dương mà anh tâm tâm niệm niệm nữa... Hạ Tuyên Dương nhìn cũng quá yêu Nghiêm Mẫn Hành mấy, Nghiêm Tu Lãng lập tức cảm giác được an ủi.

Nhưng khi thấy Nghiêm Mẫn Hành viết tên người anh ta yêu nhất là Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Tu Lãng thực sự rất bất ngờ... Sau đó anh càng thêm kiên định, anh muốn cướp Hạ Tuyên Dương về tay của mình.

Còn lại là Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư, hai người hạng chót, đáp án toàn bộ đều sai, không có một cái nào là đúng cả.

Nghĩ đến cảnh phải nằm đất, đặc biệt là còn phải ở cùng cái tên bad boy Đoạn Anh Dã kia, Hứa Tư Tư từ nhỏ đã được nuông chiều lập tức nổ tung.

"Không phải anh có danh xưng là hiểu rõ tất cả bạn gái mà mình thích hay sao? Kiểu như anh mà cũng xứng với danh là hoa hoa công tử, tôi nhổ vào!"

Đoạn Anh Dã cũng có ý kiến: "Cô đâu phải là bạn gái của tôi, tại sao tôi phải hiểu rõ cái thứ con gái nhìn như còn chưa dậy thì là cô cơ chứ? Hơn nữa, cô còn dám nói là mình truy tinh năm năm, vậy mà còn không hiểu tôi được một chút nào? Cô không cảm thấy ngại khi nói mình là trạm tỷ hả?"

Hứa Tư Tư: "Tôi truy tinh nhưng không truy anh, tại sao tôi phải hiểu rõ cái loại hoa Khổng Tước như anh cơ chứ?”

Đoạn Anh Dã: "A, trên thế giới này tại sao lại có thể có loại phụ nữ đáng ghét như cô cơ chứ? !"

Hứa Tư Tư: "Ha ha, trên thế giới đến cả loại rác rưởi như anh cũng có thể tồn tại, vì sao tôi không thể tồn tại?"

Hạ Tuyên Dương vốn còn tưởng là trên cái chương trình này, cho dù hai người vốn không ân ái cũng phải làm bộ như là ân ái, xem ra, là anh suy nghĩ nhiều rồi... Cũng đúng, nếu như cặp đôi nào cũng ân ái, thì chính là thức ăn cho chó x5, người xem há không phải sẽ nghẹn đến hoảng luôn sao.

Xé đôi cẩu huyết, khán giả sẽ thích hơn nhiều.

Hạ Tuyên Dương trước đây vốn là một thẳng nam, mà Hứa Tư Tư thì lại là nữ nhân ngư hiếm có, còn có vẻ như là fan hâm mộ của anh. Nếu như chỉ có một mình Hạ Tuyên Dương tham gia chương trình thì anh sẽ đem căn phòng thoải mái dễ chịu này tặng cho cô.

Chỉ là, Nghiêm Mẫn Hành bây giờ còn đang giả vờ là hai chân tàn phế, hôm qua đi công tác còn không được nghỉ ngơi tốt, anh chắc chắn không thể nào để vợ cùng mình nằm đất, ăn lương khô được.

Hạ Tuyên Dương chỉ có thể ủng hộ cô bé một chút về mặt tinh thần, nói với Hứa Tư Tư: "Cô Hứa, nếu cô ăn không no thì nhóm bọn tôi có thể trợ giúp cô một chút. Hơn nữa, buổi tối lúc ngủ, nếu ai đó dám ức hϊếp cô..."

Hứa Tư Tư nắm tay: "Anh ta dám? Xem xem tôi có thiến anh ta hay không!"

Hứa Tư Tư nói xong bèn cho tay vào trong cái ba lô Hello Kitty nhỏ của mình lấy ra một dao gấp, quay quay mấy vòng trong tay, vừa nhìn là biết kỹ thuật dùng dao của cô rất là thành thạo.

Hạ Tuyên Dương vốn muốn đưa gậy phòng sói (Nghiêm Mẫn Hành trước kia đưa cho anh, hiện tại đã hoàn toàn không cần dùng đến) đưa cho Hứa Tư Tư dùng mấy ngày: ... Vị này chính là kẻ diệt sói!

Cáo từ, quấy rầy rồi.

Đoạn Anh Dã đang cãi nhau với Cổ Đức nhằm muốn lấy thêm nhiều đồ ăn hơn, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Nghiêm Mẫn Hành vốn cảm thấy khi tham gia chương trình giải trí yêu đương này, chắc chắn mình và Hạ Tuyên Dương sẽ được vào trong thế giới riêng của hai người, thỏa thích mà phát cơm chó...

Kết quả ở nơi này, không chỉ có Nghiêm Tu Lãng - người mà Hạ Tuyên Dương thích lúc trước, có bạn tốt của Hạ Tuyên Dương là Thẩm Thiều Quang, mà còn có cả một em gái mê đắm Hạ Tuyên Dương.

Nguyên một đám đều có thể phân tán lực chú ý của Hạ Tuyên Dương dành cho anh.

Mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi đen lại.

Đợi đến khi bọn họ được phân đến biệt thự số ba, cuối cùng chỉ còn lại hai người, chung quanh cũng không còn thợ quay phim, còn trong biệt thự thì đã sớm lắp đặt rất nhiều camera.

Về phần trợ lý và vệ sĩ vẫn đều đang ở bên cạnh.

Lúc này, Hạ Tuyên Dương mới nhận ra, Nghiêm Mẫn Hành hơi an tĩnh quá mức, anh bèn hỏi: "Anh Hành, anh làm sao vậy? Anh không quen ở cùng nhiều người lạ như vậy? Hay là cảm thấy mệt mỏi?"

Nghiêm Mẫn Hành trầm mặc một hồi, mới nói : "Tôi chỉ không thích thấy ở bên cạnh em có nhiều người cùng một lúc như vậy, em sẽ không để ý đến tôi nữa."

Hạ Tuyên Dương kinh ngạc: "... A!"

Hạ Tuyên Dương vội giải thích: "Đó là bởi vì em phải làm việc mà, nếu không có công việc thì phần lớn thời gian cũng chỉ có anh Hành là ở bên cạnh em thôi, đúng không."

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ nghĩ, hình như là lòng dạ của anh hơi hẹp hòi thì phải.

Hạ Tuyên Dương tiếp tục nói: "Nhưng mà vừa nãy em quả thực hơi vô ý quá, về sau em sẽ tận lực đặt anh Hành lên hàng đầu."

Nói xong, Hạ Tuyên Dương cúi đầu, hôn một cái lên trên trán Nghiêm Mẫn Hành: "Chụt~ "

Nỗi bất mãn trong lòng Nghiêm Mẫn Hành lập tức bị nụ hôn ngọt ngào kia quét sạch, đôi tai còn hơi hơi đỏ lên: "Ừm, về sau em nhớ là phải thay đổi đó."