Chương 39

Hạ Tuyên Dương vừa gọi một tiếng "Chồng", Nghiêm Mẫn Hành liền giật nảy mình, sau đó trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt đã bắt đầu nóng lên. Trời ạ, anh đã làm gì vậy, ở ngay trước ống kính gọi một người là chồng?

Mặc dù lúc vừa mới xuyên qua thế giới, anh cũng đã từng dùng cái từ này một lần rồi, nhưng mà tính chất hoàn toàn không giống nhau. Lần đó anh gọi hoàn toàn xuất phát từ bản năng sống còn của con người, mà vừa rồi...thì lại xuất phát từ chính thâm tâm của anh.

Hứa Tư Tư che miệng, cố gắng để cho mình đừng kêu gào lên.

Ôi trời ơi, cặp đôi này thật là ngọt ngào quá đi!

Một người vừa mới thành fan mẹ là cô lại bắt đầu muốn đổi sang fan CP, sau khi tận mắt chứng kiến hiện trường thả kẹo ngọt ăn đến đau răng này!

Thẩm Thiều Quang gan to, cũng thường được nhìn thấy đủ loại tình cảnh sóng to gió lớn nên vẫn bình tĩnh ăn hoa quả.

Mà thậm chí anh còn cảm thấy hai người này kì kì. Đã kết hôn hơn một tháng rồi, gọi một tiếng chồng thôi mà cũng bày đặt mặt đỏ tới mang tai, còn người được gọi thì lại mừng rỡ không thôi đến như vậy.

Mấy cái hành động này quá là thuần tình, vừa nhìn đã biết hai người này còn chưa ngủ với nhau... Chắc là cũng mới chỉ sờ sờ nhau tí thôi.

Chà chà! Thẩm lão sư đã nhìn thấu hết thảy.

Thẩm Thiều Quang biết rõ nhưng không nói ra, còn gọi Hứa Tư Tư vào cùng ngồi ăn trái cây hóng chuyện.

Đối mặt với ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú của Nghiêm Mẫn Hành, Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình giống như đã rơi vào lưới tình của anh ta, nếu ở cùng nhau thêm một khoảng thời gian nữa, sợ là cái ngày mà anh vì yêu làm 0 cũng không còn xa nữa.

Hạ Tuyên Dương nói: "Em, em sẽ đi vào phòng bếp xem xem có giúp được cái gì không."

Anh mặc dù không biết nấu ăn, nhưng mấy chuyện đơn giản như rửa rau thái thịt thì anh cũng biết, chỉ là không quá thuần thục và cũng không được mỹ quan lắm mà thôi.

Hạ Tuyên Dương giống như chạy trốn vào trong phòng bếp.

Trong phòng bếp, Đoạn Anh Dã đang nhóm lửa nấu cơm, nhưng lửa mãi mà không cháy được, cứ bùng lên lại tắt.

Trước kia cũng đã nói biệt thự số hai theo phong cách Trung Quốc cổ, mà phòng bếp thì cố ý dùng lò củi, nên đương nhiên củi đã được chuẩn bị sẵn ở đây.

Trên khuôn mặt có phần bad boy của Đoạn Anh Dã bị dính mấy vệt tro xám đen, anh bị hun khói cay mắt đến mức quên mất hình tượng mãnh nam mà không ngừng rơi lệ, "Khụ khụ khụ, công việc nhóm lửa này quá là khó khăn! Còn khó hơn quay phim nữa!"

Đoạn Anh Dã xuất thân là dancer của một nhóm nhạc nam, mà kỹ năng diễn xuất thì luôn bị mọi người chê bai. Nghiêm Tu Lãng đã bắt đầu tham gia mấy bộ phim chế tác lớn, mà anh thì vẫn còn phải diễn mấy vai nam hai đào hoa trong mấy bộ phim thần tượng hoặc là mấy tên tổng tài sến súa.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy, sau khi Đoạn Anh Dã tham gia xong chương trình giải trí này thì những fan hâm mộ ưa thích vẻ phong phạm bá tổng, đẹp trai hơi hư hỏng của anh chắc là sẽ vội vàng rút fan mất.

Một mình Tông Lỗi không thể nào vừa làm đồ ăn vừa nhóm lửa được, nên khi nhìn thấy Hạ Tuyên Dương đi vào, anh ta cũng không còn đoái hoài tới anh việc có phải là nhân ngư hay không, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Tiểu Dương, em biết nhóm lửa không?"

Tông Lỗi biết nấu ăn, nhưng anh ta luôn dùng bếp gas, mấy cái việc như nhóm lửa, anh ta đương nhiên là không biết làm!

Nếu như Hạ Tuyên Dương cũng không biết làm, anh ta sẽ cân nhắc đến việc mang nguyên liệu nấu ăn tới biệt thự số ba của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, vào phòng bếp chỗ đó để làm.

Hạ Tuyên Dương biết nhóm lửa, kiếp trước trong quá trình quay một bộ phim, anh đã cố ý học qua rồi, anh biết làm mì sợi cũng là vì từng học được trong bộ phim kia.

Hạ Tuyên Dương nói: "Em biết làm, để em làm cho. Lò củi khá là phiền toái nhưng đồ ăn làm ra sẽ vô cùng thơm ngon."

Tông Lỗi cũng nghĩ như vậy, anh ta cao hứng nói: "Được, vậy em thử một chút xem."

Thế là Đoạn Anh Dã bị Tông Lỗi kéo sang một bên khác lột tỏi.

Đoạn Anh Dã vẫn không chịu phục, dời cái ghế nhỏ qua chỗ khác, an vị sau lưng Hạ Tuyên Dương lột tỏi, còn nói thầm: "Tôi không tin cậu ta có thể làm được đâu."

Trước tiên, Hạ Tuyên Dương lôi cái đống củi chất đầy ở trong bếp ra, lấp một chút cỏ khô vào đó, ở trên thì có cho thêm mấy cái nhánh cây tương đối mảnh.

Trong tay cầm một nắm cỏ khô, mở cái bật lửa ra, nhóm lửa đống cỏ khô bằng cách đưa bật lửa xuống dưới đống cỏ.

Rất nhanh, ngọn lửa trong lò dần phập phùng bùng lên từ nhỏ đến lớn. Hạ Tuyên Dương lập tức cho thêm mấy nhánh cây và hai đoạn củi thô vào.

Củi thô bị nhen lửa, sau đó cũng không cần lúc nào cũng trông lửa, chỉ cần đợi một lát, đẩy đống củi thô vào trong một chút cho cháy thêm là được.

Đoạn Anh Dã bày ra vẻ mặt ghen tỵ nói: "Ông trời của tôi ơi, Hạ Tuyên Dương, cậu thật sự biết nhóm lửa."

Hạ Tuyên Dương: "So với nấu ăn thì chuyện này cũng không quá khó, tùy tiện học một chút là có thể sẽ làm được."

Đoạn Anh Dã: "..."

Cảm giác bị mạo phạm.

Hạ Tuyên Dương: "Không tin anh Đoàn đến thử một chút xem sao? Làm cũng nhanh lắm."

Đoạn Anh Dã cũng rất muốn chứng minh là mình không vô dụng như vậy, nghe xong, chính bản thân anh cũng dấy lên ý chí chiến đấu: "Được, thử một chút thì cứ thử một chút!"

Mỗi một trình tự mà anh làm đều dựa theo những gì mà Hạ Tuyên Dương vừa mới làm qua.

Sau một lúc lâu, Đoạn Anh Dã: "Ha ha ha ha, ông đây có thể học được cách nhóm lửa rồi! Ông đây thật sự đúng là một thiên tài!"

Sau khi phân hoá thành nhân ngư, ngoại trừ thích nước, Hạ Tuyên Dương còn có thêm chứng sợ nóng, nhất là cái nóng đến từ lửa. Anh mới chỉ ngồi trước lò bếp một hồi thì đã cảm thấy chân hơi khô ráo, có chút không thoải mái.

Anh đứng dậy, cười tủm tỉm nói: "Vậy công việc nhóm lửa cứ giao cho anh Đoàn làm nhé! Em còn phải đi rửa đồ ăn cái đã."

Đoạn Anh Dã: ? ? ?

Sao anh cứ có cảm giác mình là một cái công cụ nhóm lửa sống vậy.

Nhưng mà, anh quả thực cũng không muốn tiếp tục rửa đồ ăn, anh thực sự không phân rõ được là những món ăn kia nên xử lý như thế nào, lúc nào cũng bị Tông Lỗi nhắc nhở, nói đến mức mà anh choáng váng cả đầu.

Tông Lỗi nhìn thấy động tác rửa đồ ăn của Hạ Tuyên Dương khá là nhanh nhẹn, động tác thì vô cùng lưu loát thì cũng không muốn đuổi người đi ra, có thêm một người giúp một tay thì chắc chắn sẽ nhanh hơn một chút.

Đến khi đồ ăn đều đã được rửa sạch, Hạ Tuyên Dương liền đi ra khỏi phòng bếp.

Vừa ra tới, liền thấy Nghiêm Mẫn Hành đứng ở cửa phòng bếp.

Hạ Tuyên Dương sững sờ: "Anh Hành, tại sao anh lại ở chỗ này?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Tôi cũng muốn được nấu cơm cùng em."

Nếu như có thể, anh còn hi vọng là chỉ có mình anh và Hạ Tuyên Dương ở cùng nhau trong phòng bếp nấu cơm.

Hạ Tuyên Dương hiểu rõ, vợ nhà mình lại bắt đầu ghen tuông lên rồi.

Hạ Tuyên Dương nhỏ giọng nói: "Về sau sẽ có cơ hội mà."

-

Bốn mươi phút sau, Tông Lỗi và Đoạn Anh Dã bưng năm món ăn và một bát canh ra.

Không thể không nói, trình độ nấu ăn của Tông Lỗi thực sự là rất được, nhất là khi những món ăn này được nấu hoàn toàn bằng củi lửa, thơm hơn bình thường khá nhiều.

Sáu người ăn vô cùng thỏa mãn.

Nhất là Đoạn Anh Dã, hôm nay anh xuất lực gần như là nhiều nhất, nên đã ăn liên tiếp tận hai bát cơm, vào lúc anh dự định tiếp tục ăn bát thứ ba thì...

Hứa Tư Tư đột nhiên mở miệng: "Đoạn Anh Dã, anh là minh tinh đó? Không cần quản lý dáng người nữa sao?"

Đôi tay muốn múc thêm cơm của Đoạn Anh Dã chợt dừng lại.

Hứa Tư Tư: "Con người không giống với nhân ngư bọn tôi, bọn tôi có thể chất ăn không mập."

Đoạn Anh Dã nhìn sang Tông Lỗi, anh ta vừa nãy đã ăn thêm chén thứ ba.

Hứa Tư Tư: "Anh Tông không phải minh tinh, anh nhìn xem, Nghiêm đại ca còn ăn không hết hai bát cơm."

Đoạn Anh Dã đành phải yên lặng buông đũa xuống.

Hứa Tư Tư: "Anh Dương, anh chắc chắn là còn chưa ăn no đúng không, nhân ngư vừa mới phân hoá sẽ có sức ăn khá lớn nên nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy đuôi cá mới có thể xinh đẹp được."

Nói xong, Hứa Tư Tư bưng nồi cơm điện lên, múc hai muôi cơm cuối cùng, múc đến lần thứ hai thì nồi cơm đã thấy đáy mà chén của Hạ Tuyên Dương thì cũng vừa đầy.

Hạ Tuyên Dương vô cùng bất ngờ: "A, cảm ơn Tư Tư."

Anh vốn đã định là nếu như ăn không no thì sẽ ăn nhiều trái cây hơn một chút.

Mắt Nghiêm Mẫn Hành chợt trở nên sắc bén: ... Cảm giác công việc của mình đã bị cướp đi trắng trợn.

Lại một lần nữa hận không thể lập tức đứng lên.

Nghiêm Mẫn Hành chỉ có thể giúp Hạ Tuyên Dương lọc xương thịt cá ra cho vào trong chén của Hạ Tuyên Dương.

Thẩm Thiều Quang gắp một cái đùi gà cho Tông Lỗi: "Chồng, anh nấu cơm vất vả, ăn nhiều một chút để bồi bổ đi."

Đoạn Anh Dã không có đối tượng, cũng không có người nào thương: "..."

Đau lòng nghĩ đến cơ thể không mập của mình để tự an ủi.

Về phần đối tượng hẹn hò của anh là Hứa Tư Tư, ở trong mắt cô ta, dù cái người chồng thứ ba mươi tám Hạ Tuyên Dương này của cô ta đã thành quá khứ, thì cũng có địa vị nhiều hơn một đối tượng hẹn hò là anh.

Đoạn Anh Dã cầm chén lên, đứng dậy đi lấy canh gà, vẻ mặt oán niệm nói: "Tôi đi lấy canh đây, con gà này là chính tay tôi trộm được, canh cũng đã nấu được gần một tiếng rồi."

Hứa Tư Tư: "Anh lấy ít thịt thôi, nhớ chừa lại cho anh Thẩm và anh Dương nhà tôi."

Đoạn Anh Dã: "... Biết rồi."

Không có đối tượng, đến cả thịt cũng không xứng được ăn!

Quá thảm, anh thật sự là quá thảm! Tại sao anh lại nghĩ quẩn mà tham gia cái chương trình giải trí này cơ chứ.

Đoạn Anh Dã múc một miếng nước canh không có một miếng thịt nào bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn.

Anh lập tức cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán, hưng phấn nói: "Biệt thự số bốn chắc là đang ăn mì tôm nhỉ."

Hạnh phúc chính là được so sánh với người kém hơn!

Hứa Tư Tư sức ăn nhỏ nên đã ăn xong từ lâu, cô cũng muốn đi xem náo nhiệt, bèn nói: "Để tôi đi ra bên cạnh xem xem thế nào."

Mấy phút sau, Hứa Tư Tư lại hùng hùng hổ hổ chạy về, trong tay còn bê thêm một đĩa bánh cam.

Cô đặt đĩa bánh cam xuống trước mặt Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang, nói: "Nghê lão sư làm đó, em vừa mới ăn một cái, rất là ngon."

Đoạn Anh Dã hỏi: "Không phải cô đi đến xem đám Nghiêm Tu Lãng hay sao, sao lại đi đến biệt thự số một làm gì?"

Hạ Tuyên Dương đoán được: "Chúng ta tới chỗ của anh Thiều Quang kết nhóm ăn chực, bọn họ hẳn là cũng đến chỗ Phong lão sư và Nghê lão sư ăn chực rồi."

Hứa Tư Tư giơ ngón tay cái lên với Hạ Tuyên Dương: "Anh Dương đúng là thông minh."

Dừng một chút, Hứa Tư Tư khẽ nâng cao giọng nói thêm một câu: "Nhưng mà bên bọn họ ăn cơm rất yên tĩnh, cả đám người không nói lời nào, không hề náo nhiệt như bên chúng ta."

Hạ Tuyên Dương nhớ tới lúc trước khi anh đến chào hỏi Phong Nhạc và Nghê Thục Tử, lúc đó anh đã cảm nhận được bầu không khí hơi lạnh nhạt giữa hai người. Suy nghĩ lại một chút, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn bây giờ mặc dù đã thành một đôi, nhưng còn lâu mới được ân ái như ở trong nguyên văn, dường như vẫn tồn tại không ít mâu thuẫn...

Hạ Tuyên Dương lập tức có khẩu vị tốt hơn, ăn xong chén cơm thứ ba, lại còn uống thêm hai bát canh nữa.

Còn ép Nghiêm Mẫn Hành cũng uống thêm hai bát.

Canh đủ cơm no, lúc phải dọn dẹp, Hạ Tuyên Dương xung phong nhận việc, nhưng lập tức bị Hứa Tư Tư ngăn cản: "Anh Dương, anh bình thường quay phim đã rất mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này có em và Đoạn Anh Dã thu dọn là được rồi."

Hạ Tuyên Dương cân nhắc đến việc tối hôm qua Nghiêm Mẫn Hành ngủ không ngon, buổi sáng chỉ ở trong xe ngủ bù được có một tiếng, còn phải ngồi trên xe lăn suốt một buổi sáng, chắc chắn là rất muốn được nghỉ ngơi sớm một chút.

Anh gật đầu nói: "Được, vậy bữa ăn buổi tôi sẽ đổi lại là tôi rửa chén."

Hứa Tư Tư: "Vâng vâng vâng."

Chờ Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi đi lên lầu hai, Hạ Tuyên Dương cũng đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành đi, Đoạn Anh Dã mới nhỏ giọng nói: "Tôi bình thường quay phim cũng rất vất vả, vừa nãy còn phải đi giúp anh Tông làm đồ ăn..."

Hứa Tư Tư chống nạnh: "Anh nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ để một mình anh ở lại thu dọn."

Đoạn Anh Dã lập tức ngậm miệng.

-

Trở lại biệt thự số ba, Hạ Tuyên Dương trở về phòng, nói là phải nghỉ trưa nên tắt ba cái camera trong phòng đi, cái Microphone cài trên người cũng bị lấy xuống, đóng lại.

Nghiêm Mẫn Hành đóng Microphone lại, dựa vào bánh xe phụ đứng lên.

Hạ Tuyên Dương quay người lại, liền bị Nghiêm Mẫn Hành ôm lấy, đặt lên bàn, hai chân dạng ra cách mặt đất.

Hạ Tuyên Dương khó khăn lắm mới ngồi được lên cái bàn, vì phòng ngừa bị ngã, bèn dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Nghiêm Mẫn Hành.

Anh vẫn sợ bên ngoài cửa gian phòng cũng có camera và microphone, nên khẽ lên tiếng kháng nghị: "Anh Hành, đừng..."

Chỉ là anh vừa mới há mồm, thì đã bị một người đàn ông nghiêng thân tới hôn một cái.

Hai người trao đổi một nụ hôn vị... canh gà nồng nhiệt.

Sau một hồi, nụ hôn này mới kết thúc, Hạ Tuyên Dương thở hồng hộc.

Bàn tay lớn của Nghiêm Mẫn Hành siết lấy cái eo thon gọn của Hạ Tuyên Dương, đầu vùi vào bên trong cổ Hạ Tuyên Dương, anh nói thật nhỏ: "Dương Dương, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi, tôi thật sự muốn ăn em."

Thân thể hai người cách một lớp quần áo thật mỏng, dính sát lấy nhau, Hạ Tuyên Dương có thể cảm giác được phản ứng ở chỗ nào đó của Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương khẩn trương nói, "Anh Hành, anh bình tĩnh một chút đi..."

Nghiêm Mẫn Hành không muốn tỉnh táo, ở trước mặt người khác, ở trước ống kính, anh đã không được tỉnh táo rất lâu rồi.

Anh chế trụ cái ót Hạ Tuyên Dương rồi hôn lên.

Đúng lúc này, cửa gian phòng của bọn họ đột nhiên bị người nào đó gõ ở bên ngoài.

Trái tim Hạ Tuyên Dương hụt mất một nhịp, vội vàng đẩy Nghiêm Mẫn Hành ra.

Nghiêm Mẫn Hành không tình nguyện buông người ra, trong mắt lóe lên sự bực bội và buồn bực khi chuyện tốt bị phá hỏng giữa chừng.

Anh không trở lại trên xe lăn nữa, mà đi về phía giường, dựng thẳng gối đầu lên làm gối dựa rồi ngồi xuống, đắp chăn.

Hạ Tuyên Dương xác nhận Nghiêm Mẫn Hành đã làm xong thì mới nâng tay áo lên xoa xoa cái môi bị vợ vần vò vừa ướŧ áŧ vừa sưng đỏ, đi ra mở cửa.

Kết quả cửa vừa mở ra , Hạ Tuyên Dương lập tức vội vàng đóng cửa lại.

Người tới là Nghiêm Tu Lãng.

Chỉ là, Nghiêm Tu Lãng tay mắt lanh lẹ, lập tức nắm cái đồ vặn cửa, đẩy cửa ra chen vào trong.

Hạ Tuyên Dương khó chịu nói: "Anh qua đây làm cái gì?"

Trong tay Nghiêm Tu Lãng cầm một cái hộp kem dưỡng đuôi cho nhân ngư, nói: "Gia Ngôn quên mang theo kem dưỡng đuôi, em vừa đi đến chỗ tổ chương trình nói rồi, nghĩ đến việc anh vừa mới phân hoá không lâu nên có lẽ cũng quên mang theo kem dưỡng đuôi, nên mới mang đến cho anh một phần..."

Hạ Tuyên Dương còn chưa mở miệng, Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên giường đã lạnh giọng nói: "Không cần, cậu tự giữ đi, tôi có mang theo kem dưỡng đuôi rồi."

Hạ Tuyên Dương thật sự đã quên mang cái này, không ngờ, Nghiêm Mẫn Hành lại mang theo cho anh.

Anh lập tức quay đầu, cười với Nghiêm Mẫn Hành, còn ném ra một nụ hôn gió đầy tình cảm: "Chồng thật là cẩn thận. Chụt chụt ~ "

Gọi chồng thì đã làm sao, một khi có lần đầu tiên thì những lần tiếp theo sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.

Nghiêm Tu Lãng đứng ở cổng, sắc mặt trong lúc nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Anh nhìn đôi môi quá trớn hồng hào còn có chút hơi sưng của Hạ Tuyên Dương, nhớ lại lúc mình vừa mới gõ cửa, qua hồi lâu mới có người ra mở cửa ...

Đều là đàn ông, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra được trước khi mở cửa, hai người này chắc chắn là đang ‘tình chàng ý thϊếp’.

Nghiêm Tu Lãng vốn không tin là tình cảm của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương thật sự tốt như khi ở trước ống kính, anh cảm thấy bọn họ làm vậy chỉ là vì muốn chọc tức anh nên mới cố ý diễn xuất ra.

Nghiêm Mẫn Hành biết chuyện Hạ Tuyên Dương từng thích anh, sao có thể thật sự không để ý được?

Đồng thời, với điều kiện của Nghiêm Mẫn Hành, nếu thật sự chỉ muốn tìm nhân ngư sinh con cho anh ta thì cần gì phải nhất quyết chọn Hạ Tuyên Dương, nhân ngư độc thân cả nước, cũng phải có hơn một phần ba người đồng ý sinh con cho anh ta.

Mà Nghiêm Tu Lãng cũng không muốn tin rằng cái người trước kia luôn tò tò bám sau lưng anh như Hạ Tuyên Dương nói buông xuống là thật sự có thể hoàn toàn buông xuống được, có thể lập tức quay sang ôm ấp một người đàn ông khác.

Bởi vậy, lúc mà Nghiêm Tu Lãng đi đến biệt thự số sáu tìm nhân viên công tác xin kem dưỡng đuôi, vừa vặn nghe thấy đạo diễn nói chuyện Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vừa vào phòng thì đã tắt hết cả camera và microphone, anh liền không nhịn được muốn tìm một lý do để tới nhìn xem hai người kia làm gì trong phòng, có phải là khi không còn ống kính thì quan hệ sẽ trở nên lạnh nhạt xa cách hay không.

Nếu là như vậy... Chỉ cần anh đồng ý quay đầu lại thì có phải là anh và Hạ Tuyên Dương vẫn còn có cơ hội hay không?

Chỉ là anh thực sự không ngờ, hai người này sau khi tắt camera, quan chẳng những không lạnh nhạt, mà còn tình cảm đến mức như vậy.

... Thằng hề chính là anh ta.

Hai mắt Nghiêm Tu Lãng phiếm hồng, nắm chặt kem dưỡng đuôi trong tay, giọng nói không lưu loát, nói ra một câu: "Quấy rầy rồi, anh cả và chị dâu nghỉ ngơi cho tốt.

Hạ Tuyên Dương cũng không thèm để ý đến việc trước cửa phòng có camera hay không, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu biết là quấy rầy thì mau cút đi hộ."

Nói xong, Hạ Tuyên Dương liền "uỳnh" một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Nghiêm Tu Lãng lui ra phía sau không kịp, còn bị cửa đυ.ng một cái mạnh vào mũi.

Anh đưa tay che cái mũi bị đập đau nhức, kết quả vừa sờ một cái thì đã thấy trên tay toàn máu.

Nghiêm Tu Lãng suy nghĩ là nên tiếp tục gõ cửa tính sổ với Hạ Tuyên Dương, hay là đi đến biệt thự số sáu tìm tổ bác sĩ chương trình chữa trị. Do dự ba giây, anh chọn cái sau.

Cho dù mũi của anh là thuần tự nhiên thì cũng rất sợ bị đập hỏng, anh vẫn còn phải nhờ mặt kiếm cơm mà.

Hạ Tuyên Dương là chị dâu của anh, lần này là anh không mời mà tới tìm tới cửa, cho dù cái mũi của anh có bị hỏng thì có thể làm được gì bây giờ?

Nghiêm Tu Lãng che mũi, mang theo khuôn mặt đầy máu xông vào biệt thự số sáu, bộ dáng đương nhiên là vô cùng chật vật.

Hạ Gia Ngôn ngồi đợi ở trong biệt thự số bốn một hồi lâu mà không thấy Nghiêm Tu Lãng đi lấy kem dưỡng đuôi trở về, lúc này vừa vặn tới biệt thự số sáu tìm anh, ai ngờ, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Hạ Gia Ngôn vẻ mặt kinh hoảng đi tới, muốn đỡ lấy Nghiêm Tu Lãng, lo lắng hỏi: "Anh Tu Lãng, làm sao vậy, ai ức hϊếp anh vậy?"

Ức hϊếp?

Hạ Gia Ngôn dùng từ kiểu gì vậy?

Hạ Tuyên Dương rõ ràng chỉ là không cẩn thận, chắc chắn là bởi vì trước kia mình làm mặt lạnh quá nhiều với anh ta nên Hạ Tuyên Dương mới tức giận như thế.

Ngàn sai vạn sai, đều do mắt nhìn người của anh không tốt. Thế mà không phát hiện được ra, Hạ Tuyên Dương ngoại trừ sở hữu thịnh thế mỹ nhan, mà sau khi cố gắng còn có thể phát triển thực lực sân khấu ưu tú hơn hẳn Hạ Gia Ngôn, cùng với kỹ năng diễn xuất xuất sắc.

Càng quan trọng hơn là, anh ta còn có một cái đuôi cá xinh đẹp không có gì sánh kịp!

Cái mũi Nghiêm Tu Lãng vô cùng đau đớn, không kiên nhẫn nghe Hạ Gia Ngôn lải nhải, liền đẩy Hạ Gia Ngôn đang cản đường mình ra.

Hạ Gia Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy ngã lảo đảo, cũng may có một vị nhϊếp ảnh gia đứng ở phía sau anh cản anh lại.

Khắp khuôn mặt Hạ Gia Ngôn là sự kinh ngạc, còn có thất vọng.

Việc anh chọn Nghiêm Tu Lãng là người mà mình dựa vào, chung quy đã là sai lầm rồi.

Nhưng anh hiện tại không quay đầu lại được.

Bên này, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn trình diễn một bộ phim ngược thân ngược tâm, còn ở một bên khác, biệt thự số ba, bên trong phòng ngủ chính.

Hạ Tuyên Dương chủ động nhào lên trên giường, ngồi ở trên đùi Nghiêm Mẫn Hành, tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt còn chưa hoàn thành ban nãy.

Nghiêm Mẫn Hành đè bả vai Hạ Tuyên Dương lại, thoáng đẩy thiếu niên đang chủ động hôn anh ra, giọng nói đè nén lửa giận, hỏi một câu: "Dương Dương, em vừa thấy cậu ta thì lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình với tôi như vậy, chẳng lẽ là vì em chột dạ?"

Hạ Tuyên Dương cảm thấy rất oan uổng: "Không hề, em đâu có thích cái tên cay mắt kia, tại sao lại phải chột dạ?"

Nghiêm Tu Lãng rõ ràng là đã có Hạ Gia Ngôn, vậy mà còn muốn tiếp cận anh, làm bộ như hai người là tình cũ khó quên, thật sự là ngứa hết cả mắt, anh thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Cho nên anh mới phải vội vã trở về bên vợ, ôm hôn vợ, mới cảm thấy bớt đi cảm giác ghê rợn.

Mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi nheo lại: "Thật sao?"

Nhìn rõ ràng là không tin.

Hạ Tuyên Dương thật sự không muốn bị Nghiêm Mẫn Hành hiểu lầm là anh vẫn còn thích Nghiêm Tu Lãng.

Anh biết Nghiêm Mẫn Hành cũng có không ít chuyện còn chưa nói cho anh biết.

Hạ Tuyên Dương cũng mơ hồ cảm giác được, chỉ cần khi cái niềm tin rằng "anh vẫn còn thích Nghiêm Tu Lãng" chưa được diệt trừ thì cái bí mật sâu nhất trong nội tâm Nghiêm Mẫn Hành có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể bộc lộ ra toàn bộ với anh, bởi vì Nghiêm Mẫn Hành không thể nào hoàn toàn tín nhiệm được anh.

Trước kia "Hạ Tuyên Dương" thích Nghiêm Tu Lãng như vậy, đến cả lúc kết hôn mà vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ đột nhiên nói buông xuống là có thể buông xuống thì làm sao Nghiêm Mẫn Hành có thể tin tưởng được sự yêu thích bây giờ mà anh biểu hiện ra nhất định sẽ không thay đổi cơ chứ?

Nếu như một ngày nào đó, Hạ Tuyên Dương lại đột nhiên thích lại Nghiêm Tu Lãng, trong khi trước đó Nghiêm Mẫn Hành vì mất cảnh giác mà đã nói hết bí mật ra trước mặt anh thì việc đó có thể sẽ mang đến cho anh ta một sự tổn thương trí mạng.

Nhưng bây giờ còn đang quay chương trình, khó đảm bảo có tai vách mạch rừng, hoặc là đột nhiên lại có người tới gõ cửa ngắt lời bọn họ nói chuyện.

Hạ Tuyên Dương chỉ nói: "Anh Hành, anh phải tin tưởng em, em thật sự không thích Nghiêm Tu Lãng chút nào. Khi nào về nhà, em sẽ giải thích với anh sau."

Nghiêm Mẫn Hành lẳng lặng ôm lấy Hạ Tuyên Dương, cố gắng kiềm lại hơi thở sốt ruột gấp rút của mình, đồng thời đánh tan mấy suy nghĩ âm u muốn Nghiêm Tu Lãng hoàn toàn biến mất vừa mới nhất thời bốc lên, trầm thấp nói một tiếng: "Được, Dương Dương, tôi tin em."

Trước kia "Hạ Tuyên Dương" vì thích Nghiêm Tu Lãng mà đã làm ra rất nhiều chuyện, người khác không biết, nhưng Nghiêm Mẫn Hành thì biết rất rõ, thậm chí "Hạ Tuyên Dương" còn từ bỏ địa vị tiểu thiếu gia nhà giàu của mình, nhất quyết muốn mua lại vị trí xuất đạo cuối cùng để được thâm nhập vào trong ngành giải trí chỉ là muốn có thêm nhiều cơ hội tiếp cận với Nghiêm Tu Lãng.

Một người yêu thích đến như vậy, vì sao lại đột nhiên bất ngờ thay đổi?

Tất cả sự thay đổi hình như xuất phát từ buổi tối ngày hôm đó, khi mà anh ở bên ngoài phòng khách sạn dưới danh nghĩa Nghiêm thị, ngẫu nhiên bắt gặp Hạ Tuyên Dương chạy ra từ trong phòng Nghiêm Tu Lãng.

—— Trừ phi, Hạ Tuyên Dương trước mắt và người trước kia không phải là cùng một người.

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ đến "Hạ Tuyên Dương" trên tư liệu, thực sự là hoàn toàn không giống với Hạ Tuyên Dương trước mắt từ tính cách đến thần thái...

Hơn nữa, trước khi ký giấy kết hôn, hai nhà đã cùng nhau ăn cơm và cả lần nhận giấy chứng nhận kết hôn trước kia, anh cũng từng có vài câu giao lưu ngắn ngủi với "Hạ Tuyên Dương", đối phương nhìn rất sợ anh, nói chuyện cũng hơi cà lăm.

Anh có thể xác định được, hai lần đó, anh hoàn toàn không ngửi được bất luận một mùi gì, chứng mất ngủ cũng không tốt lên...

Là... Nhân cách thứ hai sao? Cho nên, tính cách và thần thái mới hoàn toàn khác với "Hạ Tuyên Dương" trước kia.

Nhưng mà vì sao đến thân thể của thiếu niên cũng xảy ra thay đổi, chuyện này tạm thời còn chưa giải thích được.

Đôi mắt Nghiêm Mẫn Hành hiện lên một vòng u quang, ôm chặt thiếu niên trong ngực thêm một chút nữa.

Anh thấp giọng nói: "Dương Dương, nếu em không tiện thì không nói cũng được, chỉ cần em có thể cam đoan là về sau sẽ không rời bỏ tôi..."

Hạ Tuyên Dương trấn an ôm lại Nghiêm Mẫn Hành: "Chỉ cần em vẫn còn tồn tại ở trên thế giới này thì anh Hành chính là người mà em thích nhất, cũng là người thích em nhất, rời khỏi anh, em có thể tìm ai được chứ?"

Hạ Tuyên Dương cũng đã nhận ra, ở cái thế giới này, người có ràng buộc sâu nhất với anh chính là Nghiêm Mẫn Hành, sự yêu thích của anh dành cho Nghiêm Mẫn Hành có lẽ vẫn còn chưa quá sâu, nhưng anh cũng không muốn phải nghĩ đến chuyện có thể sẽ chia tay với Nghiêm Mẫn Hành.

Nhưng mà, lời này của Hạ Tuyên Dương lại làm cho Nghiêm Mẫn Hành càng thêm bất an.

Tiểu nhân ngư có ý là, em ấy sẽ có khả năng biến mất một lần nữa, sẽ không tiếp tục tồn tại ở trên thế giới này nữa sao?

Nhưng trường hợp bây giờ quả thực không thích hợp để nói tiếp những thứ này.

Nghiêm Mẫn Hành ôm Hạ Tuyên Dương nằm xuống: "Dương Dương, ngủ cùng anh một lát đi."

Anh phải duy trì trạng thái tinh thần dư thừa thì mới có thể chăm sóc và bảo hộ tiểu nhân ngư nhà anh tốt hơn.

Lần sau, nếu còn có khách không mời mà đến tìm tới cửa thì anh sẽ tự mình đuổi người đó đi.

Bận rộn hơn nửa ngày, Hạ Tuyên Dương cũng buồn ngủ, ngoan ngoãn nằm gọn ở trong ngực Nghiêm Mẫn Hành : "Ừm, anh Hành, chúng ta cùng ngủ thôi."