Chương 6

Trì Bân là một người bận rộn, buổi sáng anh còn có một buổi chụp ảnh chân dung ngoài trời, hàn huyên với Hạ Tuyên Dương một hồi thì anh đã phải đi: "Về sau liên hệ qua Wechat nhé."

Hạ Tuyên Dương: "Được rồi, bai bai."

Đặt Cocacola ở trong chén giữ ấm, nhiệt độ hơi lạnh được duy trì rất ổn định, chỉ là không còn cái cảm giác kí©h thí©ɧ vị giác khi vừa mới mở nắp chai như trước.

Hạ Tuyên Dương lại rót thêm hai cốc nữa, cảm thấy hay là sau này đổi thành uống nước sôi hoặc là nước chanh đi.

Không phải là Hạ Tuyên Dương đột nhiên không thích uống mấy loại nước nhiều năng lượng nữa, mà là vì anh chợt nhớ tới lúc nãy ở trên sân khấu mình đã làm ra một động tác vũ đạo với độ khó cực kỳ cao, anh bỗng nhiên cảm thấy trên hai chân xuất hiện những cảm giác đau ngứa khá là nhỏ, trong cỗ đau đớn là cảm giác ngứa ngáy, từ da thịt thẩm thấu đến từng chỗ sâu, dường như sâu vào tận xương tủy...

Có thể là vì nguyên thân luyện nhảy không đủ nhiều nên thân thể không thể quen được với cường độ như vậy.

Cũng có thể là bởi vì thân thể này đã hơi yếu ớt, cần phải bảo dưỡng một chút?

Nhưng mà cho dù thân thể xuất hiện hiện tượng khó chịu thì Hạ Tuyên Dương vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm sân khấu nhiều năm và tâm lý cường đại của mình để cưỡng ép khắc phục sự khó chịu này, biểu hiện ra trình độ kinh diễm khiến người ta phải trầm trồ.

Cuối cùng cũng không làm mất mặt thanh danh main dancer mạnh nhất trong nhóm nhạc nam hàng đầu ở thế giới song song của anh.

Đương nhiên, cũng bởi vì Hạ Tuyên Dương biết tình cảnh bây giờ của mình rất gian nan nên anh nhất định phải nắm chắc mỗi một lần cơ hội có thể đi lên sân khấu.

Cũng may, cuối cùng hiệu quả không tệ lắm. « Come on! Come on! » nổi tiếng là một chương trình thích gây sự, không sợ đắc tội với người nào cả, nên mấy phần liên quan đến anh có lẽ sẽ không bị cắt đi đâu.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận cử động hai chân, hiện tại anh đã không còn cảm thấy bất luận cảm giác gì gọi là không thoải mái nữa rồi, nhưng mà anh cũng không thể phớt lờ việc này được.

Ra khỏi đài truyền hình, Hạ Tuyên Dương nhìn lên hành trình của mình. Xế chiều hôm nay và buổi sáng ngày mai đều không có lời mời, người đại diện yêu cầu anh là ở nhà đọc kịch bản « Kẹo cầu vồng », muốn Hạ Tuyên Dương vào buổi chiều ngày mai sẽ đến thử sức tranh thủ lấy được một vai nam phụ trong bộ phim đó.

Hồi tưởng lại cuốn tiểu thuyết, nam chính của bộ phim « Kẹo cầu vồng » làm lại này chính là Hạ Gia Ngôn, nữ chính là một nữ minh tinh mới từng phẫu thuật thẩm mỹ.

Hơn hai tháng sau khi bộ phim truyền hình này vừa mới quay xong. Lúc bắt đầu đến ngày tuyên truyền thì nữ chính kia lại bị tuồn ra drama chen chân vào cuộc hôn nhân của một đôi vợ chồng điển hình nổi danh trong ngành giải trí, còn bị nổ ra cảnh thân mật trên giường nhà trai, làm liên lụy đến mức bộ phim này cũng không thể qua được tɧẩʍ ɖυyệt để được phát sóng.

Chỉ có nam chính Hạ Gia Ngôn là được lợi từ việc này, không những quá trình quay phim này có thể giúp diễn xuất từ hạng đồng của anh lên được đến hạng hoàng kim, còn dựa vào việc bán thảm mà thu được một lượng lớn fan, fan hâm mộ cũng vô cùng trung thành với anh. Sau đó, Nghiêm Tu Lãng còn lấy cho anh môt xuất làm nam phụ của một bộ phim truyền hình cổ trang chế tác lớn để được đền bù.

Hạ Tuyên Dương không muốn xen vào mấy việc rắc rối này.

Ở ghế sau xe bảo mẫu, Hạ Tuyên Dương dùng cái gương nhỏ loại xách tay, dùng khăn ướt trang điểm bắt đầu tự mình tẩy trang, nói với Tiểu Ô: "Buổi sáng ngày mai em tới đón anh, anh phải đi đến bệnh viện một chuyến."

Tiểu Ô: "Anh Dương, làm sao vậy. Đang êm đẹp, tại sao anh lại muốn đi đến bệnh viện?"

Hạ Tuyên Dương: "Chỉ là muốn kiểm tra cá nhân thôi, em cũng đi cùng đi. Nửa năm định kỳ kiểm tra sức khoẻ một lần, coi như là phúc lợi nhân viên."

Tiểu Ô nghe thấy là cậu ta cũng có phần, lập tức cảm thấy rất vui, "Được rồi, đi đến bệnh viện nào?"

Lỡ như có bệnh thì phải sớm phát hiện sớm trị liệu, nếu như không có khuyết điểm gì thì làm kiểm tra sức khoẻ cũng có thể an tâm hơn.

Hạ Tuyên Dương điều tra một chút, phát hiện ở gần chỗ công ty của anh có một bệnh viện top 3 khu vực, là một bệnh viện có tiếng là tiêu phí cá nhân vô cùng cao...

Hạ Tuyên Dương thẳng thắn nói: "Đương nhiên là bệnh viện đứng đầu thành phố rồi, ổn thỏa, đáng tin cậy!"

Cùng kiểm tra các hạng mục sức khoẻ, bệnh viện top ba thì vài nghìn, bệnh viện tư thì hơn vạn... Có số tiền này, tại sao anh không lấy số tiền trung gian đó ra, lấy ra mua thịt ăn không phải sẽ ngon sao?

Tiểu Ô vốn muốn nói, nhưng như vậy có phải sẽ không quá phù hợp với thân phận tiên nam giàu có của ngài hay không... Nhưng nhớ tới lời Hạ Tuyên Dương mới nói buổi sáng hôm qua, đó là anh đã thay đổi hình tượng, về sau sẽ đi trên con đường hòa đồng thân thiện một chút.

Tiểu Ô do dự: "Như vậy có phải là quá hòa đồng thân thiện rồi hay không, lỡ bị người ta nhận ra thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Tuyên Dương: "Thật sự sẽ có người nhận ra tôi sao? Vậy thì quá là tốt, tôi chỉ sợ đi trên đường cái, sẽ không có ai nhận được ra tôi."

Tiểu Ô: ...

-

Lúc này gần mười một giờ, ngay vào lúc Hạ Tuyên Dương dự định đi đến cửa hàng, dùng thẻ tín dụng phụ lấy được từ ông chồng hời để mua sắm trắng trợn một đợt thì trong lúc đang ăn, anh đột nhiên nhận được tin nhắn từ Wechat của Nghiêm Mẫn Hành.

—— "Giữa trưa có rảnh thì trở về, ông nội gọi chúng ta về nhà chính ăn cơm."

Hoàn toàn không phải giọng thương lượng, mà là giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ.

Hạ Tuyên Dương bèn thở dài, hai trăm vạn, quả nhiên không dễ cầm như vậy.

Anh do dự một phút, sợ mình không trả lời thì bên kia sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới, đành phải không tình nguyện trả lời lại: "Được rồi, đã nhận được."

Giống như khi đối mặt với công việc mà ông chủ đưa ra, không muốn làm nhưng vẫn phải tỏ vẻ đồng ý.

Ông cụ Nghiêm Nghiêm Hồng Chí, người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn Nghiêm thị.

Về phần cha của Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Khải Sơn, ở trên phương diện làm ăn thì chỉ có một chút thiên phú khá là thường thường, còn từng đưa ra khá nhiều quyết sách sai lầm, bây giờ ở Nghiêm thị chỉ có một chức phó tổng tàm tạm.

Tập đoàn Nghiêm thị có thể phát triển đến kích thước ngày hôm nay, trợ lực tài chính lớn nhất chính là từ của hồi môn phong phú do người vợ chết sớm đời thứ nhất của Nghiêm Khải Sơn Lâm Thanh Ảnh để lại.

Số tiền này được chuyển hết thành cổ phần, ban đầu là ở trong tay Lâm Thanh Ảnh, sau khi Lâm Thanh Ảnh chết, người của Lâm gia thay bà ấy đảm bảo, sau khi Nghiêm Mẫn Hành thành niên thì sẽ rơi vào trong tay anh ta.

Nghiêm Mẫn Hành còn chưa chính thức kế thừa Nghiêm thị, trong tay đã có cổ phần Nghiêm thị khá là gần với ông cụ Nghiêm.

Nghiêm Mẫn Hành nhà ngoại Lâm gia mấy năm gần đây mặc dù có hơi xuống dốc, nhưng vẫn là một nhà quyền thế nội tình thâm hậu uy tín lâu năm ở thủ đô.

Ông cụ Nghiêm cực kỳ muốn Nghiêm Mẫn Hành trở thành người thừa kế của tập đoàn Nghiêm thị.

Bản thân các phương diện của Nghiêm Mẫn Hành đều vô cùng ưu tú, 22 tuổi đã tốt nghiệp học vị thạc sĩ danh giáo đạt trình độ cao nhất trên thế giới, ánh mắt ở trên thương trường vô cùng chuẩn xác, và không kém phần hung tàn, không có hạng mục đầu tư nào là không có lợi nhuận, có thể xưng là kỳ tài thương nghiệp.

Mà Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ thì lại muốn cho Nghiêm Tu Lãng thượng vị hơn.

Có mẹ kế thì sẽ có cha ghẻ, từ khi cưới người vợ hiện tại thì quan hệ cha con của Nghiêm Khải Sơn và Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.

Đái Anh Huệ mặt ngoài thì thiện đãi con riêng, nhưng lòng người trời sinh luôn lệch lạc như vậy. Bà ta có con ruột, sao có thể để cho nửa đời sau của mình nhìn sắc mặt con riêng mà sống được?

Lúc còn trẻ tuổi, ông cụ Nghiêm đã từng phong lưu, ngoại trừ con cả mà người vợ đầu của Nghiêm Khải Sơn đẻ ra thì còn có một đứa con trai, một đứa con gái mà nhân tình ở bên ngoài sinh ra.

Chú hai Nghiêm, cô nhỏ Nghiêm, còn cả mấy đứa bé của bọn họ nữa, những người này cũng đều muốn kiếm một chén canh trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản này.

Bởi vì có câu nói: cây to đón gió, kết quả của cuộc đại loạn đấu này chính là, hai cái chân tàn phế hiện tại của Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương thật sự không muốn xen vào mấy chuyện lằng nhằng xảy ra ở Nghiêm gia, nhưng ai bảo cha mẹ của anh lại nhận mấy ngàn vạn của Nghiêm gia làm "Sính lễ" cơ chứ, còn mình tối hôm qua còn nhận được hai trăm vạn ở trong tay Nghiêm Mẫn Hành?

Bởi vì dù cho gia đình anh và anh không lấy tiền thì từ cái khoảnh khắc mà anh trở thành “vợ” của Nghiêm Mẫn Hành thì cái tên "Hạ Tuyên Dương" này ở trong mắt người nhà họ Nghiêm đã nghiễm nhiên được đặt nằm ở bên phe Nghiêm Mẫn Hành rồi.

Trước khi mà anh còn chưa thể trưởng thành, đủ để cường đại, có thể tự cường tự lập tự vệ thì anh phải ngoan ngoãn nằm yên ở trên chiếc thuyền lớn của Nghiêm Mẫn Hành đợi mới đúng là an toàn nhất.

Nghĩ như vậy, Hạ Tuyên Dương liền đeo khẩu trang lên, đi đến cửa hàng.

Mua cho ông cụ Nghiêm một món quà.

Vì muốn Nghiêm Mẫn Hành về sau cho mình tiền tiêu vặt hào phóng hơn và sảng khoái hơn chút... nên anh cũng tiện thể mua cho ông chồng hời thêm một phần.

Coi như là lấy lòng ông chủ!

Mang theo món quà được đóng gói gọn gàng từ cửa hàng ra, Hạ Tuyên Dương nói với Tiểu Ô về địa chỉ nhà chính của Nghiêm thị, là một biệt thự nằm ở ngoại ô Giang thành, cạnh vịnh Bích Hồ.

Tiểu Ô cũng không biết chuyện Hạ Tuyên Dương kết hôn, đến cả người đại diện của anh cũng không biết, cậu ta cả kinh nói: "Anh Dương, hoá ra nhà anh có tiền như vậy? ! Nghe nói, biệt thự ở đó chỉ có những người đại phú đại quý mới có thể mua được, mỗi một căn đều lên đến hàng triệu, vị trí tốt, thậm chí tốt hơn có khí còn mấy trăm triệu..."

Hạ Tuyên Dương nghĩ thầm, nếu như đời này nhà anh thực sự giàu như vậy thì tốt.

Giá trị công ty thành phố của nhà anh cũng không thể sánh nổi với giá trị căn biệt thự lớn nhà chính này của Nghiêm gia ở thành phố

Hạ Tuyên Dương: "Không đâu, chỉ là đi tìm một người bạn quen biết mà thôi."

Tiểu Ô vẫn chớp chớp đôi mắt sáng long lanh: "Có thể quen với người bạn giàu có như vậy, anh Dương thật là lợi hại."

Chỉ sau một lát, Tiểu Ô lại cảm thấy không hiểu nổi: "Anh Dương, anh có người bạn lợi hại như vậy, sao mà vị trí của anh ở ngành giải trí vẫn còn thảm vậy chứ?"

Với một người cấp bậc như vậy, nhân mạch chắc chắn là sẽ vô cùng rộng, tùy tiện để lọt chút vốn cho Hạ Tuyên Dương thì Hạ Tuyên Dương cũng không đến mức luân lạc tới chỉ mức chỉ có công ty bán miếng dán chân mới tìm anh chụp ảnh quảng cáo đâu.

Hạ Tuyên Dương thản nhiên nói: "Bạn bè ngoài mặt thôi, nếu như tôi không cẩn thận đắc tội đối phương thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị phong sát."

Tiểu Ô: ...

Giao hữu mà gặp nguy hiểm như vậy thì có bạn là thần hào cũng không tốt lắm.

Khi đến cổng khu biệt thự vịnh Bích Hồ, xe không đăng ký qua thì không thể vào được.

Hạ Tuyên Dương mang theo hai túi quà tặng xuống xe, Tiểu Ô tha thiết nói: "Anh Dương, anh cố gắng nhiều một chút, biến người bạn ngoài mặt kia thành bạn bè thật tốt, nhất định có thể nhất phi trùng thiên, tiến lên vịt!"

Nói xong, Tiểu Ô còn làm một động tác động viên.

Hạ Tuyên Dương: ...

Không ngờ thằng nhóc Tiểu Ô mày rậm mắt to còn có vọng tưởng không làm mà hưởng như vậy!

Ai lại không muốn chứ? Dương Dương cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà anh là thẳng nam, nếu có ý đồ phát triển với Nghiêm Mẫn Hành... thì chẳng phải là sẽ rơi vào thảm cảnh hoa cúc tan nát hay sao?

Thêm cả, Nghiêm Mẫn Hành là một tên tàn phế, nếu hai người thật sự tiến tới... thì đại khái cảnh tượng sẽ luôn là..."Ngồi lên, tự mình động" !

Hạ Tuyên Dương rùng mình một cái. Thôi, anh nên tự mình nỗ lực thì hơn!

Bảo an gọi điện thoại cho bên Nghiêm gia, trò chuyện với quản gia xong thì mới thả Hạ Tuyên Dương đi.

Bảy tám phút sau, lúc Hạ Tuyên Dương đi vào biệt thự lớn nhà chính Nghiêm gia, thì thấy Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi trên xe lăn ở trong phòng khách nhìn về phía anh.

Lúc này, ông cụ Nghiêm đang ở thư phòng, chờ đến lúc cơm trưa mới có thể gặp mặt.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn mặt Hạ Tuyên Dương, da thịt tuyết trắng non mịn, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, hai đôi mắt hạnh thủy quang liễm diễm, thanh tịnh sáng tỏ, gương mặt còn mang theo cảm giác mềm mại, nhìn vào tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Sau đó lại nhìn về phía hai cái túi quà tặng mà anh mang theo, Nghiêm Mẫn Hành nhạt tiếng nói: "Đi mua quà hả?"

Hạ Tuyên Dương cũng nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành.

Tối hôm qua, tâm trạng của anh còn khá là căng thẳng, nhưng về sau anh chỉ một lòng nghĩ đến cách làm sao để có thể đòi tiền, nên cũng không rảnh để nhìn thật kỹ nhan sắc người chồng hợp pháp trên danh nghĩa của anh.

Không biết có phải là vì là ban ngày hay không mà phần xanh đen dưới mắt Nghiêm Mẫn Hành đã nhạt đi mấy phần, thần sắc trên mặt cũng không còn vẻ tái nhợt như có bệnh giống tối hôm qua nữa.

Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn tuấn mỹ, đôi mắt phượng tĩnh mịch, ngũ quan thâm thúy, thân hình cao lớn thẳng tắp, mang theo một vẻ đẹp dương cương khí phái mà Hạ Tuyên Dương luôn mong muốn.

Nhưng có lúc nhìn lại, khí chất của người đàn ông này lại không còn "Chính phái" nữa, mà là khuôn mặt mang theo cảm giác yếu ớt bệnh tật, hung ác nham hiểm và lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt.

Nguy hiểm, mà mê người.

Cho dù là Hạ Tuyên Dương tự xưng là thẳng nam, cũng không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.

Cực phẩm soái ca như vậy mà hai chân lại què, trong lòng Hạ Tuyên Dương dâng lên mấy phần tiếc hận.

Ý thức được tầm mắt của mình dừng lại ở trên mặt và dáng người của anh ta quá lâu, Hạ Tuyên Dương liền không được tự nhiên dịch chuyển ánh mắt ra khỏi đó: "Ừm, không biết ông của anh và anh thích gì, nên mới tùy tiện mua."

Nghiêm Mẫn Hành: "Tới đây."

Hạ Tuyên Dương chửi bậy trong lòng, anh coi tôi là chó con à, gọi tới đây là sẽ đi qua...

Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người, Nghiêm Mẫn Hành là người xuất tiền, chính là bên A trong bản hợp đồng!

Huống chi đây là một bệnh nhân đi lại không tốt, anh nên chiều theo chăm sóc mới đúng.

Nghĩ như vậy, Hạ Tuyên Dương liền ngoan ngoãn đi tới, dừng ở một chỗ cách Nghiêm Mẫn Hành hai mét.

Nghiêm Mẫn Hành đưa tay ra với anh: "Lại gần thêm chút nữa."

Hạ Tuyên Dương hoài nghi: "Anh định làm gì?"

Nói là nói như vậy, Hạ Tuyên Dương vẫn rất ngoan đi thêm về phía trước mấy bước, anh đoán Nghiêm Mẫn Hành có thể là muốn thấy quà mình mua cho anh ta là cái gì...

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục ra lệnh: "Tôi không thích ngẩng lên nhìn người khác, cậu, ngồi xuống."

Hạ Tuyên Dương: ... Tôi không giận tôi không giận, giận cũng không ai dỗ!

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một hồi, nếu hai chân anh bị què, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, từ việc nhỏ đến việc lớn, đến cả tắm rửa có lẽ cũng phải nhờ người khác giúp một tay...

Thời gian qua lâu, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút biếи ŧɦái, nên mới thích giày vò người khác như vậy.

Hạ Tuyên Dương đã xây dựng xong tâm lý chuẩn bị khi đối mặt với cảnh này. Đầu tiên, anh đặt quà chuẩn bị cho ông cụ Nghiêm lên trên bàn trà bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn ở ngồi xuống ở xe lăn bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành.

Anh ngồi xuống xong, liền bắt đầu mở túi quà mua cho Nghiêm Mẫn Hành ra.

Nhưng mà, món quà trong tay mới mở được một nửa thì mặt của anh, đột nhiên bị người nào đó nhéo một cái.

Nhéo khá là mạnh! Mặt của anh cũng hơi đau!

Hạ Tuyên Dương vô thức đưa tay che vào chỗ mặt bị nhéo, trừng to mắt, nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Nghiêm Mẫn Hành vuốt ve ngón cái tay phải và ngón trỏ vừa nãy bóp mặt anh, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Tối hôm qua, anh cũng không biết vì sao, anh cũng chỉ nói chuyện với thiếu niên này một chút, cũng không hề làm gì cả, mà thời gian ngủ đã từ một giờ tăng lên tới hai giờ.

Cho nên, hôm nay Nghiêm Mẫn Hành dự định sẽ ở cạnh Hạ Tuyên Dương hơi lâu một chút, đến mức tứ chi tiếp xúc, xem xem có cái gì khác biệt hay không.

Kế hoạch ban đầu chỉ là muốn nắm cái tay... Nhưng tay của anh, có ý nghĩ của mình, không biết thế nào, anh lại bóp lên khuôn mặt mềm mại của thiếu niên kia.

Nhận thấy được ánh mắt chất vấn lên án của Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Mẫn Hành bình tĩnh thu tay lại, đặt xe lăn lên trên lan can, thực sự không có tâm tình tìm lý do giải thích cho hành vi của mình: "Mặt của cậu dính gì đó kia, tôi giúp cậu lau đi."

Hạ Tuyên Dương: ... Cái đó gọi là bóp! Không gọi là lau!

Hạ Tuyên Dương đứng dậy lui lại mấy bước, yếu ớt hỏi: "Xúc cảm trên mặt tôi như thế nào, có được hay không?"

Nghiêm Mẫn Hành trầm mặc mấy giây, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ không hề có chút chột dạ nào, bình tĩnh nói: "... Không chú ý."

Lửa giận của Hạ Tuyên Dương vụt vụt vụt vọt lên, mắng to: "Còn lâu tôi mới tin anh! Không ngờ anh lại đê tiện như vậy! Chân đã què mà còn muốn giở trò dê xồm với nam sinh nhà người ta!"