Chương 74

Hạ Tuyên Dương cùng đoàn làm phim Tình yêu online vυ"t bay tham gia mấy chuyến tuyên truyền. Về phần Nghiêm Mẫn Hành thì cùng Hạ Tuyên Dương đi quay một chương trình giải trí, còn những lần tuyên truyền khác thì anh không tham dự.

Dù sao anh cũng không có ý định tiếp tục làm diễn viên, diễn kịch chỉ là vì anh muốn được cùng Hạ Tuyên Dương lưu giữ kỉ niệm mà thôi, bản chức của anh vẫn là tổng giám đốc.

Lúc nghỉ hè, Tình yêu online vυ"t bay chính thức được chiếu lên TV.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành có mặt trong buổi công chiếu, chiếm trọn hotsearch Weibo, có cái là đoàn làm phim vì tuyên truyền mà mua, cũng có cái là fan hâm mộ Hạ Tuyên Dương tự phát.

Ngày đầu phòng bán vé là 2,5 tỷ, đây là một thành tích rất không tệ.

Nhưng bởi vì đây là thứ bộ phim 5d, chi phí kinh phí đầu tư đã hết 4,1 tỷ rồi, phòng bán vé ít nhất phải được thêm khoảng 1,6 tỷ nữa mới có thể hồi vốn.

Cũng may, nội dung phim thực sự rất không tệ, kỹ xảo cũng rất là đặc sắc và chỉn chu, dựa vào danh tiếng và người xem nên ngày thứ hai, phòng bán vé không những không giảm mà còn tăng lên tới 2,8 tỷ.

Nhưng mà cũng là bởi vì hai ngày vừa rồi là ngày cuối tuần, lưu lượng cao một chút, lại còn có fan hâm mộ Hạ Tuyên Dương dốc sức ủng hộ nữa.

Đến ngày thứ ba, phòng bán vé thoáng hạ xuống, chỉ còn 2,3 tỷ.

Hết tuần, phòng bán vé thu được 1,3 tỷ, hoàn thành chỉ tiêu hồi vốn, bắt đầu kiếm lời.

Đợi khi hết tháng, phòng bán vé đạt đến 2,9 tỷ, bởi vì nghỉ hè là tháng sinh sản, không chiếu phim bom tấn, thế là phim Tình yêu online vυ"t bay đã bị hoãn chiếu.

Hai tháng trôi qua, phòng vé xem phim cuối cùng thu được 48,5 tỷ, là quán quân phòng bán vé năm nay.

Hạ Tuyên Dương tái xuất sau khi sinh, lúc đầu cũng không định nhận kịch bản, chỉ tham gia vào một vai phụ khách mời trong một bộ phim của đạo diễn Trần trước kia anh từng hợp tác.

Biểu hiện của anh trong phim Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư rất không tệ, thế nhưng cũng chỉ dừng ở vai nam năm, phần diễn quá ít.

Về phần nhân vật nam chính trong Tình yêu online vυ"t bay, phía đầu tư chủ yếu là Nghiêm Mẫn Hành, có công ty khoa học kỹ thuật Nghiêm Tinh dưới trướng Nghiêm thị, nói trắng ra cũng là tiền của Nghiêm gia, nên cũng coi như không tính.

Bởi vậy, kịch bản các phim truyền hình điện ảnh không dám tìm Hạ Tuyên Dương, bởi vì cũng không biết rõ năng lực anh thế nào.

Không có kịch bản, Hạ Tuyên Dương cũng không vội quay phim, liền chuyên chú sáng tác bài hát làm album.

Nhưng mà khi Tình yêu online vυ"t bay đứng đầu phòng bán vé, giá trị bản thân Hạ Tuyên Dương cũng lập tức thay đổi theo, các loại kịch bản rồi lời mời như hoa tuyết bay tới.

Không chỉ có mời Hạ Tuyên Dương thử sức nhân vật, mà còn có cả những lời mời đầu tư.

Thật ra, Hạ Tuyên Dương cũng phát hiện ra một vài kịch bản không tệ.

Anh đầu tư cho hai bộ phim nội dung khá hay mà giá thành thấp, còn nhận thử sức cho một bộ phim nghệ thuật tên là ‘Đêm dài’.

Thử sức rất thuận lợi.

Vì để quá trình quay phim thư thái hơn chút, Hạ Tuyên Dương liền trở thành nhà đầu tư bỏ vốn nhiều nhất cho bộ phim này.

Lúc Tình yêu online vυ"t bay hoàn mỹ thu quan, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng được mời tham gia tiệc ăn mừng.

Sau tiệc ăn mừng, anh giống như ngựa không dừng vó, tiến vào đoàn làm phim ‘Đêm dài’.

Khác biệt với các đoàn làm phim khác chính là, phim ‘Đêm dài’ phần lớn quay ở trong rừng sâu núi thẳm và trong thôn trang nhỏ, có lúc kéo dài đến hơn hai tháng.

Hạ Tuyên Dương vốn không nỡ rời xa Niên Niên và Tuế Tuế còn nhỏ như vậy, nhưng anh thật sự rất yêu thích kịch bản này.

Quan trọng hơn là một tháng sau khi sinh, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành từng đến gặp Ngô đại sư, hỏi về chuyện anh lúc nào thì có thể gặp lại "Hạ Tuyên Dương" của cơ thể này ở trong mơ, Ngô đại sư chỉ nói là thời cơ chưa tới, bảo anh thuận theo tự nhiên.

Mặt khác, dặn dò anh và Nghiêm Mẫn Hành ngoại trừ những lúc tắm hay vào những trường hợp quan trọng, bình thường phải luôn đeo ngọc bội long phượng mà cha mẹ Hạ gia cho bọn họ.

Đôi ngọc bội long phượng kia không chỉ là ngọc do tiền bối Hạ gia truyền thừa xuống, mà còn có tác dụng khá đặc biệt.

Ngoài ra, Ngô đại sư căn dặn Hạ Tuyên Dương, nếu như gặp được lời mời đi đến Tây Nam thì đừng chối từ.

Mà nơi mà kịch bản ‘Đêm dài’ chủ yếu quay chụp lại chính là ở Tây Nam.

Cho nên, sau khi Hạ Tuyên Dương tiếp nhận bộ phim này, hai đứa bé chỉ có thể giao cho Nghiêm Mẫn Hành và mấy vị trưởng bối chăm sóc.

Nghiêm Mẫn Hành luôn cảm thấy hơi không yên lòng, Ngô đại sư cũng gọi điện thoại cho anh, bảo anh mau chóng đến Tây Nam, ở gần Hạ Tuyên Dương một chút.

Ngày thứ bảy sau ngày Hạ Tuyên Dương tiến tổ, Nghiêm Mẫn Hành cũng bay đến đoàn làm phim thăm ban.

Chỉ là vừa tới studio, Nghiêm Mẫn Hành liền nhận được một tin tức không hề tốt.

Hạ Tuyên Dương quay phim trong núi, sau khi tiến vào rừng cây thì đột nhiên mất tích.

Bất luận nhân viên công tác và các vệ sĩ đoàn làm phim tìm kiếm như thế nào thì cũng không tìm thấy.

Điện thoại di động mà Hạ Tuyên Dương mang theo trong người cũng không có định vị, tựa như anh đã biến mất khỏi cái thế giới này rồi vậy.

Đương nhiên, cũng không thể bài trừ nguyên nhân ở trong núi rừng tín hiệu không được ổn định.

Lúc Tiểu Ô nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành thì khóc không ngừng được, cũng không nói được gì.

Nghiêm Mẫn Hành đành phải chuyển sang hỏi thăm Diệp Nhất, Diệp Nhị và Sơn Miêu đi theo bên cạnh bảo hộ Hạ Tuyên Dương, nhưng cũng đều có chung lý do như đạo diễn đoàn làm phim.

Trong lòng Nghiêm Mẫn Hành ẩn ẩn có dự cảm, cảm thấy cái này có thể chính là "thời cơ" mà Ngô đại sư nói.

Anh gọi điện thoại cho Ngô đại sư, không kết nối được, nhưng nhận được tin nhắn Wechat đến từ Ngô đại sư: "Đi đi, chỉ khi nào mang theo ngọc bội phượng thì mới có thể tìm được phương hướng chính xác, tìm được cậu ta. Chậm nhất sau bảy ngày nữa, nhất định phải mang cậu ta về, nếu không, cậu ta sẽ vĩnh viễn bị giữ lại ở bên kia."

Trừ cái đó ra, Ngô đại sư chỉ gửi thêm một tin nhắn thứ hai nói về những hạng mục cần chú ý, Nghiêm Mẫn Hành nhanh chóng đọc xong.

Suy đoán của Nghiêm Mẫn Hành đã được chứng thực, vì đề phòng vạn nhất, anh quay lại một video ngắn gọn tạm biệt, để lại di chúc.

Anh chắc chắn sẽ không từ bỏ Hạ Tuyên Dương, nếu như Hạ Tuyên Dương lựa chọn ở lại bên kia thì anh sẽ đi cùng.

Lúc Nghiêm Mẫn Hành ký di chúc, quay video cáo biệt, trong lòng Trần Xuyên, Tiểu Ô và Diệp Nhất, Diệp Nhị đều trĩu nặng.

Nghiêm Mẫn Hành làm xong hết mọi thứ, liền đi theo nhân viên công tác lên núi, để bọn họ dẫn anh đi đến chỗ Hạ Tuyên Dương biến mất.

Trần Xuyên, Tiểu Ô cũng đi cùng.

Đến mảnh rừng cây mà Hạ Tuyên Dương biến mất. Lúc đó rõ ràng tất cả mọi người đều đi cùng một con đường, nhưng bỗng nhiên, Nghiêm Mẫn Hành lại hoàn toàn biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Tựa như vừa rồi Hạ Tuyên Dương biến mất vậy, hoàn toàn mất hết tung tích, tìm thế nào cũng không thấy, điện thoại cũng không gọi được.

Tiểu Ô không nhịn được khóc lên: "Nghiêm sinh cũng giống như anh Dương hay sao, cả hai người sẽ không trở lại nữa ư! Vậy thì mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, bọn nó còn nhỏ như vậy."

Diệp Nhị cả giận: "Ngậm miệng, không được phép khóc. Vốn không có chuyện gì, lỡ như bị cái miệng quạ của cậu làm vạ lây thì phải làm sao bây giờ?"

Nghĩ đến mấy chuyện Tiểu Ô làm, Diệp Nhị không khỏi giận chó đánh mèo, cảm thấy Hạ Tuyên Dương không nên giữ lại một người phụ tá như thế ở bên người.

Diệp Nhất nghiêm túc nói: "Việc này không liên quan đến Tiểu Ô, Nghiêm tiên sinh nói chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ tám ngày, tám ngày không có tin tức bọn họ thì sẽ mang đồ vật của anh ấy trở về, đi tìm Ngô đại sư, ông ấy sẽ giải quyết được."

Sơn Miêu là lính đặc chủng, anh từng được thấy không ít sự kiện đặc thù, nhìn thấy cái la bàn quay vòng tròn trên tay, chỉ nói: "Từ trường cánh rừng này hơi đặc biệt, chúng ta rời đi đi, Nghiêm tiên sinh và Hạ tiên sinh đã có Ngô đại sư chỉ điểm, mất tích cũng có thể tìm được đường trở về, chúng ta không cần chờ ở đây nữa."

Mấy người vội vàng rời khỏi rừng cây, dựa theo lời dặn dò của Nghiêm Mẫn Hành, ở lều trại bên ngoài rừng cây, thay phiên ngồi chờ.

Ở một bên khác, Hạ Tuyên Dương đang đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh không còn nhân viên công tác nữa, chỉ còn lại một mình anh.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho nhân viên công tác. Anh gọi cho rất nhiều số, nhưng hoặc là báo không có số, hoặc là bị cúp máy hoặc là đối phương vốn dĩ không hề biết anh là ai, nói anh gọi nhầm rồi.

Càng làm cho Hạ Tuyên Dương khϊếp sợ chính là, trong lúc vô tình anh có mở tin tức nóng ra, rõ ràng là tin tức bảy ngày trước!

Hạ Tuyên Dương mở Weibo ra.

Phát hiện trên Weibo có một vài tin tức mà vài ngày trước anh đã đọc qua, tin tức giải trí có rất nhiều chỗ làm anh vừa cảm thấy lạ lẫm mà vừa quen thuộc.

Nói lạ lẫm, là bởi vì đã lâu rồi chưa từng thấy, nói quen thuộc, đó là bởi vì anh thậm chí còn thấy tên của mình trên hotsearch cùng đồng đội cũ trước kia!

Vua màn ảnh Hạ Kiêu và đỉnh lưu Hạ Tuyên Dương công khai tình cảm!

Một năm rưỡi sau khi nhóm nhạc nam S5 giải tán!

Hạ Kiêu, đây không phải là anh trai hàng xóm mà từ năm bảy tuổi anh đã không ưa rồi sao? Nguyên nhân là cô nữ sinh mà Hạ Tuyên Dương thích lại đi thích Hạ Kiêu!

Cộng thêm việc kinh doanh nhà Hạ Kiêu chuyển dời đến thành phố S, sau đó cả nhà cũng cùng đến thành phố S.

Dù Hạ Tuyên Dương sau này tiến vào ngành giải trí thì anh và anh trai hàng xóm kiêm "tình địch" này cũng không có cơ hội gặp nhau, hai người chỉ từ xa chạm mặt nhau mấy lần, chỉ là sơ giao.

Sao anh có thể "công khai tình cảm" với cái tên Hạ Kiêu mà anh căm ghét từ nhỏ này cơ chứ?

Mà nhóm nhạc nam S5, chính là tên nhóm nhạc nam mà Hạ Tuyên Dương đã lăn lộn suốt mười năm từ năm 13 tuổi xuất đạo đến nay.

Trước khi anh xuyên thư, bọn họ đã cử hành buổi hòa nhạc cáo biệt.

Giật mình, Hạ Tuyên Dương nghĩ đến, có thể nơi này không phải là "bên trong thế giới" mà anh đã ở suốt một năm rưỡi, mà là thế giới vốn dĩ của anh!

Trong lòng Hạ Tuyên Dương bỗng nhiên dâng lên mừng rỡ, tâm tình kích động, hơi lo sợ không yên, luống cuống và bối rối.

Nếu anh về thế giới cũ, vậy, Nghiêm Mẫn Hành và Niên Niên, Tuế Tuế phải làm sao bây giờ?

Hạ Tuyên Dương nhớ tới lời trước kia Ngô đại sư nói, đó là thuận theo tự nhiên, nếu thực sự gặp phải nan đề trọng đại thì mới mở cẩm nang nhỏ ra xem.

Hạ Tuyên Dương lấy cái ngọc bội long phượng mà cha mẹ Hạ gia cho đeo trên cổ ra, xác nhận ngọc bội vẫn bình thường, cái cẩm nang màu đỏ to bằng ngón cái trên ngọc bội cũng còn nguyên, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Có lẽ, Ngô đại sư đã sớm dự liệu được là anh sẽ gặp phải tình trạng như vậy.

Trước kia có rất nhiều lần, Hạ Tuyên Dương vô cùng muốn mở ra xem trong túi gấm viết cái gì, nhưng nhớ đến mấy lần trước, Ngô đại sư lần nào cũng tính rất chuẩn, anh sợ nếu mình mở ra sớm, đến lúc thật sự gặp phải nan đề lại không có đường lui, thế là bèn nhẫn nhịn.

Bây giờ, hẳn là đã gặp được nan đề trọng đại mà Ngô đại sư nói tới rồi.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận từng li từng tí mở cẩm nang ra, chỉ thấy bên trong chứa đầy tờ giấy nhỏ làm thành một quyển, Hạ Tuyên Dương mở ra, chỉ thấy phía trên viết lít nha lít nhít những chữ cực nhỏ: "Đứng yên chớ nhúc nhích, Nghiêm Mẫn Hành chẳng mấy chốc sẽ tới tìm cậu. Đừng làm mất ngọc bội, nhớ kỹ vị trí hiện tại, bảy ngày sau vào lúc giữa trưa thông đạo ở nơi đây sẽ mở ra, vượt qua thời hạn, thông đạo vĩnh viễn biến mất. Cậu dùng thân thể hiện tại ở thế giới này thời gian dài thì sẽ bị bài xích, có khả năng sẽ bị bệnh mất sớm."

Hạ Tuyên Dương hiểu rõ, nơi này là thông đạo kết nối hai thế giới!

Về phần ở cái thế giới này thời gian dài, Hạ Tuyên Dương thật ra cũng nghĩ đến, nhưng anh cũng chỉ nghĩ là cho dù không bị bài xích và bị bệnh mất sớm thì anh hiện tại cũng không thể ở lại thế giới này quá lâu.

Có thể trở về thăm cha mẹ ruột thế giới cũ, Hạ Tuyên Dương đã rất vui rồi.

Hai thế giới chênh lệch nhau bảy ngày, điện thoại Hạ Tuyên Dương tự động hiệu chỉnh thời gian, ngày biến thành tuần trước.

Giữa trưa bảy ngày sau, chính là ngày Hạ Tuyên Dương ở "thế giới trong sách" đi vào rừng quay quay phim.

Hạ Tuyên Dương đương nhiên biết chuyện Nghiêm Mẫn Hành tới thăm ban, anh còn tưởng là sau khi quay cảnh quay kia xong là sẽ có thể lập tức nhìn thấy anh ấy.

Khi biết được tin tức anh mất tích, Nghiêm Mẫn Hành chắc chắn sẽ đến tìm anh, mà trên người Nghiêm Mẫn Hành cũng có ngọc bội, hẳn là cũng có thể đến được nơi đây.

Hạ Tuyên Dương trở về rừng cây, không dám đi loạn.

Chờ đợi Nghiêm Mẫn Hành tới, đồng thời, anh cầm điện thoại, mở giao diện số điện thoại ra gọi.

Số điện thoại cha mẹ dùng vài chục năm chưa từng thay đổi, không có tình huống đặc biệt, mới qua năm rưỡi hẳn là cũng sẽ không thay.

Hạ Tuyên Dương chậm chạp nhấn xuống số điện thoại mẹ ruột anh ở thế giới này.

Lúc này là sau bữa cơm trưa, ba anh thường thích tản bộ ở trong khu cư xá hoặc là đánh cờ tướng, thường xuyên quên điện thoại.

Còn mẹ sẽ ở nhà xem chương trình giải trí hoặc là phim truyền hình.

Chỉ là không biết cái số điện thoại di động lạ này, mẹ của anh có nhận hay không?

Khi điện thoại kết nối, tiếng tút tút vang lên, trái tim Hạ Tuyên Dương cũng nhấc lên, lơ lửng giữa trời.

Một lát sau, anh nghe thấy âm thanh quen thuộc: "Alo? Ai đó?"

Hạ Tuyên Dương dừng một lát, tìm về giọng nói của mình, không lưu loát kêu lên một tiếng: "Mẹ? Là con."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát.

Lưu Tố Phân nhìn thấy số điện thoại lạ này vốn dĩ không muốn tiếp, nhưng không hiểu tại sao, quỷ thần xui khiến lại bấm nghe.

Hôm nay là ngày mà con của bà Hạ Tuyên Dương dẫn theo bạn trai, cũng là cậu bé hàng xóm trước kia Hạ Kiêu về nhà ăn cơm.

Hiện tại vừa ăn xong cơm trưa, Hạ Tuyên Dương đang cùng Hạ Kiêu ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, hai tuần trước bọn họ mới quay một chương trình giải trí yêu đương.

Lưu Tố Phân đang ở bên cạnh con trai và Hạ Kiêu, có cả chồng ở đó, nói: "Mấy đứa xem TV đi, mẹ đi nhận điện thoại."

Nói xong, Lưu Tố Phân bước nhanh ra cửa sau, đi vào trong tiểu hoa viên.

Xác nhận đã cách căn phòng rất xa, Lưu Tố Phân run rẩy mở miệng: "Dương Dương? Dương Dương, là con sao? Con đang ở đâu, Dương Dương? Mẹ rất nhớ con."

Nói xong, Lưu Tố Phân liền không nhịn được đưa lưng về phía phòng khách, che miệng nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.

Hạ Tuyên Dương nghĩ mẹ anh nhất định có thể nhận ra giọng nói của anh, nhưng anh không ngờ, mẹ anh dường như đã biết người hiện tại đang gọi điện thoại cho bà, không phải là Hạ Tuyên Dương ở thế giới này, mà là anh đã rời đi rất lâu.

Hạ Tuyên Dương vội nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng nóng vội, có chuyện từ từ nói. Lần này con trở về có thể ở mấy ngày, mẹ nói cho con một chút xem hiện tại tình huống như thế nào? Con có thể trở về bên mẹ và cha không?"

Lưu Tố Phân khóc một lát, cũng không đoái hoài tới việc hỏi Hạ Tuyên Dương làm sao trở về, vì sao chỉ có thể ở mấy ngày, vội nói: "Được, được! Dương Dương, con mau trở lại đi!"

Đúng lúc này, một tiếng hô hoán vội vàng mà quen thuộc từ sau lưng Hạ Tuyên Dương truyền đến: "Dương Dương, em ở đâu?"

Đến từ Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương: "Mẹ, bên này con có chút việc, tối nay sẽ nói chuyện với mẹ sau, con vẫn sẽ dùng số này gọi cho mẹ, mẹ nhớ nhận."

Hạ Tuyên Dương cúp điện thoại, lần theo giọng nói đi tìm, đồng thời cũng lên tiếng gọi: "Anh Hành, em ở chỗ này!"

Không bao lâu sau, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành gặp nhau ở trong núi rừng.

Địa hình nơi này không tính gập ghềnh, chỉ là ít ai lui tới, từ nơi này đến thôn nhỏ dưới núi phải đi mất nửa giờ.

Hạ Tuyên Dương nói cho Nghiêm Mẫn Hành tình huống mà anh hiện tại đã giải ra được.

Nghiêm Mẫn Hành cũng đã nói anh ở bên kia cũng nhận được một vài tin tức ở chỗ Ngô đại sư.

Trong hoa viên chung cư biệt thự nào đó ở nội thành G, Lưu Tố Phân kinh ngạc nhìn cái điện thoại bị cúp máy, bà thực sự không muốn tắt điện thoại, bởi vì sợ không có lần sau, nhưng Dương Dương bên kia hình như đã gặp người nào đó, điện thoại là bị dập máy.

Bà không lập tức tiến vào phòng khách, muốn đợi một chút, xem xem cái số này lát nữa còn có thể gọi tới hay không?

Bà rất muốn gọi lại, nhưng lại sợ làm trễ nải chuyện của Hạ Tuyên Dương.

Mấy phút sau, bà cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn.

"Mẹ, con và người yêu của con lần này tới quá bất ngờ nên con không mang thẻ căn cước, nhưng anh ấy thì mang theo, nhưng con cũng không biết là có thể dùng nó hay không, cũng không có cách nào biết được đường về thành phố G, chỉ có thể nhờ mẹ và ba tới đón con. Mẹ, mẹ nói cho con một chút xem tình huống hiện tại là như thế nào?"

Lưu Tố Phân bắt lấy trọng điểm: "Người yêu? Dương Dương, con ở bên kia tìm được con dâu cho mẹ rồi à?"

Hạ Tuyên Dương bật loa ngoài, Nghiêm Mẫn Hành đi đến, anh cầm tay Hạ Tuyên Dương, nghiêm túc nói: "Mẹ, con là chồng Dương Dương, tên là Nghiêm Mẫn Hành, giới tính nam, năm nay hai mươi sáu tuổi."

Hạ Tuyên Dương dở khóc dở cười: "Đừng nói những thứ này, điện thoại di động của em chỉ còn 30% thôi đó."

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Không sao cả, anh mang theo hai cái điện thoại, đều đầy pin."

Hoá ra là bởi vì "Hạ Tuyên Dương" xuyên qua thế giới này không kế thừa trí nhớ của anh, cho nên sau khi thân thể của anh tại sân khấu buổi hòa nhạc cáo biệt té xỉu rồi tỉnh lại, "Hạ Tuyên Dương" đến cả cha mẹ thân thể này cũng không nhận ra.

Mà "Hạ Tuyên Dương" bởi vì vừa mới xuyên qua, có hơi bị ảnh hưởng "buff giảm trí" của vai phụ pháo hôi nên đến cả cách ngụy trang mất trí nhớ cũng không biết, luôn miệng nói mình là Hạ Tuyên Dương, nhưng mà là Hạ Tuyên Dương thế giới khác.

Anh nói ra tên của cha mẹ mình là Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan, những việc trải qua từ nhỏ đến lớn.

Còn cảm thấy Lưu Tố Phân và Hạ Kiến Trạch không thể là cha mẹ của anh, mà là người nào đó mời diễn viên tới "trêu đùa" anh.

Như vậy, "Hạ Tuyên Dương" vốn dĩ không phải hàng thật, đương nhiên sẽ dễ dàng bị lộ.

Chỉ là, Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân cũng là người thiện lương, bọn họ biết Hạ Tuyên Dương trước mắt không phải là người xấu, không cố ý xâm chiếm thân thể con của bọn họ, biện pháp khoa học y học không được, bọn họ bắt đầu xin giúp đỡ từ huyền học.

"Hạ Tuyên Dương" vốn khoa trương và thích làm gì thì làm đã quen, cũng không có kỹ năng diễn xuất, đương nhiên cũng không thể bắt chước ra được Hạ Tuyên Dương trước kia ở trước mặt người thân đã quen thuộc với Hạ Tuyên Dương từ lâu.

Về sau, giấy không thể gói được lửa, thậm chí cuối tuần Hạ Tuyên Dương nghỉ về nhà, em gái Hạ Phán Phán cũng phát hiện ra, người này không phải anh ruột cô, thân thể anh của cô đã bị hồn ai đó xuyên vào.

Mà căn cứ vào những gì "Hạ Tuyên Dương" nói, có kha khá giống với nội dung cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc qua. Bởi vì nhân vật pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết kia có tên giống y hệt anh trai cô, nên cô mới nhớ lại được chút chút.

Vạn vạn không ngờ, Hạ Tuyên Dương không có não pháo hôi trong sách lại xuyên ra bên ngoài.

Thế là, Hạ Phán Phán bắt đầu phỏng đoán, anh của cô có phải cũng gặp phải tình cảnh "xuyên thư" trong truyền thuyết, thay đổi thân thể với Hạ Tuyên Dương trong sách hay không?

Chẳng qua là khi Hạ Phán Phán muốn tìm kiếm lại quyển sách kia thì làm thế nào cũng không tìm được, đến cả nội dung trong sách vốn dĩ đã được đọc, ở trong óc cô cũng biến thành mơ hồ.

Nhưng mà có Hạ Phán Phán gia nhập, lúc người Hạ gia tìm kiếm đại sư huyền học, cũng có thể cung cấp được nhiều tin tức hữu hiệu, sau đó bọn họ thật sự tìm được một vị đại sư thật sự có bản lĩnh Lữ đại sư.

Vị Lữ đại sư này nói, Hạ Tuyên Dương chân chính không chết, nhưng mà linh hồn không ở chỗ này, hữu duyên có lẽ sẽ trở về, cũng có thể sẽ không trở về.

Về phần để hiện tại "Hạ Tuyên Dương" đổi về thì đại sư huyền học nói là do đạo hạnh anh không đủ, bất lực.

Chuyện đến bước này, không còn cách nào tiếp tục tra xét nữa.

Nhưng đại sư cũng nói Hạ Tuyên Dương ở thế giới khác còn sống, cha mẹ Hạ gia cũng thoáng an tâm hơn chút.

Tuy nhiên nghe lời Hạ Phán Phán nói, Hạ Tuyên Dương trong sách là một pháo hôi chết sớm nên bọn họ cũng vô cùng lo lắng, không biết Hạ Tuyên Dương ở thế giới kia có còn sống hay không?

Hạ Phán Phán càng vô cùng tự trách, cảm thấy nếu không phải là do cô ép anh cô đọc truyện thì anh của cô có lẽ sẽ không gặp phải chuyện xuyên thư này.

Nhưng mà mặc kệ bọn họ lo lắng, hối hận như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

"Hạ Tuyên Dương" xuyên qua thế giới này, qua một khoảng thời gian, tính tình dần dần trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc cũng trở nên thông minh, tựa như là trí thông minh từ học sinh tiểu học trở về trình độ người bình thường.

Hạ Phán Phán nói cho anh biết số phận của anh trong truyện, anh thậm chí còn cảm thấy không thể tin nổi: "Ông trời ơi, sao lúc ấy tôi lại coi cái tên Nghiêm Tu Lãng này là nam thần cơ chứ? Bây giờ xem lại, anh ta rõ ràng rất bình thường, so ra còn kém cái người trong phim này nữa chứ."

Lúc ấy, "Hạ Tuyên Dương" chỉ tiện tay chỉ vào một người đàn ông trên màn hình TV trong phòng khách, chính là vua màn ảnh Hạ Kiêu.

Mặc dù "Hạ Tuyên Dương" không chủ động muốn xuyên qua tới, nhưng anh đích thật là đã chiếm thân thể người khác, anh cũng vì chuyện này mà xin lỗi cha mẹ Hạ gia cùng Hạ Phán Phán.

Còn cam kết là về sau anh sẽ thay thế Hạ Tuyên Dương, kết thúc trách nhiệm con trai, không cầu bọn họ tiếp tục coi anh là con ruột và anh trai, chỉ cầu bọn họ có thể cho anh một cơ hội, thử tiếp nhận anh, đối với Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân, anh cũng chỉ xưng hô "Chú dì" .

Hạ Kiến Trạch, Lưu Tố Phân và Hạ Phán Phán không thể nào coi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là thân nhân của mình được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia bọn họ cũng không thể nào coi anh là người xa lạ.

Cho nên, "Hạ Tuyên Dương" sẽ ở bên ngoài, mỗi tháng chí ít sẽ đến Hạ gia thăm một lần.

Hơn nửa năm trôi qua, Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân không chịu được "Hạ Tuyên Dương" chỉ gọi bọn họ là chú dì, thế là cho phép anh cũng gọi ba, mẹ, nói xem như là nhận nuôi anh.

Nhưng Hạ Phán Phán lại không chịu gọi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là anh trai, trong lòng cô, anh của cô chỉ có một người.

Hạ Tuyên Dương nghe được những thứ này, trong lòng là nỗi cảm khái sợ hãi vô tận.

Nói đến thì anh ở thế giới khác cũng đã chiếm được cha mẹ của "Hạ Tuyên Dương", bọn họ cũng nhận ra anh không phải là "Hạ Tuyên Dương" trước kia, nhưng chỉ coi anh là nhân cách thứ hai, đối với anh vẫn rất là thân cận.

Tính ra về duyên cha mẹ thì anh vẫn chiếm được chút lợi lộc.

Anh kế thừa ký ức trong thân thể "Hạ Tuyên Dương", cũng ứng đối được rất nhiều chuyện dễ dàng hơn.

Nhưng "Hạ Tuyên Dương" chính là nhờ có anh trao đổi thân thể, tránh được kết cục pháo hôi phải chết trong nguyên thư, tuyệt đối cũng không được tính là bị thua thiệt.

Mà Hạ Tuyên Dương lần này trở về, chỉ có thể ở thế giới này bảy ngày, Lưu Tố Phân lập tức nói: "Mẹ sẽ nhờ người đi máy bay hoặc là đi thuyền tới, nhanh thì tối nay, chậm nhất là ngày mai, mẹ và ba con sẽ đi qua đón con và người yêu của con. Dương Dương, con chờ ba mẹ nha."

Cúp điện thoại, bụng Hạ Tuyên Dương "Ục ục" kêu hai tiếng.

Lúc anh mất tích chính là giờ cơm, quay phim còn chưa kịp ăn cơm, hiện tại đã quá giờ, đói đến mức ngực sắp dán lên lưng rồi.

Nghiêm Mẫn Hành đeo một cái ba lô rất lớn, anh lấy từ trong ba lô ra cái túi bánh sừng trâu và chai nước mà Hạ Tuyên Dương thích ăn: "Đói bụng rồi à? Ăn chút gì đi, chúng ta xuống núi."

Hạ Tuyên Dương nhanh chóng hôn Nghiêm Mẫn Hành một cái: "Anh Hành, anh thật sự là cứu tinh của em."

Nghiêm Mẫn Hành thực sự cũng không cần đi cùng anh tới nơi này, nhưng mà anh ấy vẫn lựa chọn đi lên con đường nguy hiểm có thể không thể trở về này để tới tìm anh.

Nói không cảm động là nói dối, nhưng mà, bọn họ tình thâm như vậy, không cần nói những lời khách sáo kia.

Hạ Tuyên Dương ăn bánh mì nhanh như hổ đói, Nghiêm Mẫn Hành cũng ăn.

Nghiêm Mẫn Hành ăn rất chậm, anh vội vã lên núi, mang không nhiều đồ ăn, túi bánh sừng trâu này không thể đủ cho hai người đàn ông thể chất cấp S nhét đầy bao tử.

Túi bánh mì, ba phần hai tiến vào bụng Hạ Tuyên Dương, nước cũng bị anh uống hơn phân nửa bình.

Hạ Tuyên Dương quay phim mệt mỏi, nên không hề chối từ, nếu anh không bổ sung đầy đủ thể lực, xuống núi phải nhờ Nghiêm Mẫn Hành đỡ hoặc là cõng thì thật là vướng víu.

Hai người ăn xong đồ ăn, liền bắt đầu xuống núi.

Địa hình cấu tạo bên này và thế giới kia không giống nhau lắm, bên kia đi nửa giờ thì sẽ nhìn thấy thôn, bên này phải đi gần một tiếng mới gặp được.

Nhân dân tệ ở hai bên đều thông dụng, Nghiêm Mẫn Hành vì dự phòng vạn nhất, nên trong ba lô có bỏ chút tiền mặt.

Bọn họ thuê xe xích lô đến gần trấn nhỏ, ở trấn nhỏ mua chút đồ ăn, bắt một chuyến xe bus đi vào huyện.

Trong huyện thành nơi đây có một địa điểm du lịch, khắp nơi trong thành đều là homestay, khách sạn thì không nhiều lắm.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành tìm một căn homestay cách vùng ngoại thành tương đối gần để ở lại.

Nghiêm Mẫn Hành mang theo thẻ căn cước, homestay ở một thành phố nhỏ mười tám tuyến nên quản lý cũng không nghiêm lắm.

Sau khi xem thẻ căn cước, liền cung cấp cho bọn họ một căn phòng giường lớn xa hoa.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành trở về phòng nghỉ ngơi một lát, kêu đồ ăn đến, nhưng hai người lúc này đều không có khẩu vị, chỉ tùy tiện ăn một chút.

Hơn tám giờ tối, mới nhận được điện thoại của Lưu Tố Phân.

Bọn họ đã đến.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ra cửa nhà trọ, nhìn thấy Hạ Phán Phán đang đi đến.

Hạ Phán Phán quan sát Hạ Tuyên Dương một lát, xác nhận khuôn mặt và thần thái đều là người mà cô quen thuộc, cô gần như lập tức đỏ cả vành mắt muốn khóc, nhào lên ôm lấy Hạ Tuyên Dương, "Anh!"

Nghiêm Mẫn Hành khó chịu nhíu nhíu mày, nhưng mà nghĩ đến đây là em gái ruột của Hạ Tuyên Dương, còn là em dâu của mình nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Anh ngẩng đầu nhìn mấy người khác.

Đôi vợ chồng trung niên bảo dưỡng khá tốt, có một khuôn mặt và khí chất xuất chúng, chính là Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân, cha mẹ ruột của Hạ Tuyên Dương.

Mà đi theo phía sau bọn họ, có hai người đàn ông trẻ tuổi, trong đó có người có vẻ ngoài giống Hạ Tuyên Dương đến chín phần, hai người đến cả tên cũng giống nhau.

Nhưng mà, bởi vì Hạ Tuyên Dương tiến hóa thành nhân ngư cấp S và quan hệ của bọn họ thân mật nên ở trong mắt Nghiêm Mẫn Hành, đương nhiên là tiểu nhân ngư nhà anh vẫn đẹp hơn.

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ, vị này chính là "Hạ Tuyên Dương" ban đầu nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh.

Đương nhiên, nếu không phải Hạ Tuyên Dương xuyên qua, bọn họ hiện tại đã sớm ly hôn, đừng nói là yêu nhau, đến cả tứ chi tiếp xúc cũng sẽ không có.

"Hạ Tuyên Dương" cũng nhận ra Nghiêm Mẫn Hành, hơi chột dạ đi sát lại soái ca thân hình cao lớn khôi ngô bên cạnh anh ta, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh Hạ."

Nghiêm Mẫn Hành nói với Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân: "Cha, mẹ, nơi này không tiện lắm, chúng ta đi lên phòng nói chuyện đi."

Hai cái người mà anh gọi là "Cha, mẹ" lúc này đều đặt hết ánh mắt lên trên người Hạ Tuyên Dương, hận không thể cũng chạy lên ôm lấy Hạ Tuyên Dương khóc rống, sau khi bị anh gọi, hai người mới giật mình tỉnh táo lại.

Lưu Tố Phân lập tức nhăn nhăn lông mày, con trai của bà vốn thích mấy đứa con gái xinh đẹp, sao lại mang về một ‘con dâu nam’ cho bà, lại còn là một tráng hán cao hơn nó nhiều như vậy?

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói những thứ này.

Hạ Phán Phán lau nước mắt, cùng đoàn người đi lên phòng của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.

Người thân cửu biệt trùng phùng, đương nhiên có rất nhiều chuyện nói không hết, hầu như đều quan tâm Hạ Tuyên Dương sống ở thế giới khác như thế nào.

Hạ Tuyên Dương cũng chỉ tốt khoe xấu che, nếu không cha mẹ của anh sẽ càng thêm lo lắng, nên chỉ nói đơn giản một lượt những việc mà anh trải qua khi xuyên qua một thế giới khác.

Cuối cùng, nhấn mạnh anh hiện tại rất an toàn, rất hạnh phúc.

Vì phân chia hai Hạ Tuyên Dương nên người Hạ gia gọi Hạ Tuyên Dương này là "Dương Dương", còn gọi "Hạ Tuyên Dương" kia là "Tiểu Dương" .

Hạ Kiến Trạch tâm trạng phức tạp: "Hoá ra lời Tiểu Dương nói là sự thật, ở thế giới bên kia, đàn ông có thể biến thành nhân ngư, còn có thể sinh con. Đáng tiếc là ba và mẹ của con không gặp được Niên Niên và Tuế Tuế."

Lưu Tố Phân: "Như vậy thì đã làm sao, lần này không gặp được, vậy thì để lần sau thôi."

Nói đến đây, ánh mắt bà tràn đầy mong đợi nhìn Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, các con lần sau có thể tới nữa không? Có thể mang Niên Niên Tuế Tuế đi cùng hay không."

Hạ Tuyên Dương dở khóc dở cười, Lưu Tố Phân nghĩ anh chỉ đi du lịch hay sao?

Nhưng mà, đối với đáp án của vấn đề này, Nghiêm Mẫn Hành hiểu kỹ lưỡng hơn so với Hạ Tuyên Dương, anh nói: "Có thể được, nhưng mà phải hao phí không ít tài lực vật lực mời đại sư huyền học, dùng một số lượng lớn ngọc thạch Phỉ Thúy, dựng pháp trận ở hai bên sơn lâm, hao phí có lẽ phải lên đến trăm triệu.

Mỗi lần tới, cũng sẽ tiêu hao ít nhất hơn ngàn vạn ngọc thạch, chỉ có thể dung nạp tối đa là chín người, với lại không thể mang đến thế giới khác quá nhiều đồ vật.

Phải có ngọc thạch liên hệ chặt chẽ với người thân thế giới khác làm dẫn, ví dụ như lần này, con và Dương Dương có thể thuận lợi tới cũng là bởi vì mang theo long phượng ngọc bội mà cha mẹ Hạ gia bên kia cho, với cả có liên hệ chặt chẽ với Tiểu Dương thế giới bên này, cùng với mọi người và Dương Dương có huyết mạch với nhau nên mới có thể tìm được đúng thông đạo.

Ngoài ra, cái lối đi này, hàng năm nhiều nhất chỉ có thể mở ra bốn lần, mọi người đi tới đi lui một lần, bọn con bên này đi tới đi lui. Đi đến thế giới đối phương, thời gian ở mỗi lần không thể vượt qua bảy ngày, nếu không sẽ có hại cho thân thể chúng ta.

Về phần thông đạo hình thành tự nhiên, Ngô đại sư bên kia nói, chỉ có lần này. Lần sau có lẽ phải mất một trăm năm."

Hạ Kiến Trạch là chủ mấy cái quặng mỏ, "Hạ Tuyên Dương" thế giới này cũng có mấy tỷ mà trước kia Hạ Tuyên Dương để dành được làm vốn, sản nghiệp trong nhà Hạ Kiêu mặc dù không có mạnh được bằng Nghiêm Mẫn Hành nhưng ở thành phố thì giá trị cũng có mấy chục tỷ, dù sao cũng là người không thiếu tiền, lần này bọn họ có thể đến Tây Nam nhanh như vậy chính là vì vận dụng được quan hệ.

Tiêu mấy trăm triệu kiến tạo truyền tống trận, hàng năm vừa đi vừa về sẽ mất hai ngàn vạn "Lộ phí", bọn họ hoàn toàn bỏ ra nổi.

"Hạ Tuyên Dương" từ nãy đến giờ không dám mở miệng nói chuyện, lúc này nghe nói có thể tạo dựng thông đạo, vội vàng nói: "Em có thể trở về thế giới cũ thăm cha mẹ em đúng không? Thế thì quá được! Số tiền này em đồng ý bỏ ra!"

Nghĩ đến tiền tiết kiệm của anh hiện tại cũng là tiền mà Hạ Tuyên Dương trước kia để lại, anh vội nói: "Khụ khụ, các anh có thể gọi cha mẹ em…” ra trả.

Nghĩ đến cái công ty nhỏ mà cha mẹ anh là Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan mở chỉ có giá trị tầm trăm triệu, lúc trước chính là vì cần tiền đầu tư mới buộc anh và Nghiêm Mẫn Hành kết hôn, "Hạ Tuyên Dương" lập tức ngậm miệng.

Hạ Tuyên Dương cũng nói ngay: "Thông đạo chắc chắn sẽ xây, nhưng mà cậu phải chờ thông đạo xây xong mới có thể trở về."

Dừng một chút, Hạ Tuyên Dương nói: "Phải phiền phức cha mẹ làm cho con một thân phận mới, tên là Hạ Dương đi, về sau nếu con trở về bên này thì lấy thân phận Hạ Dương hoạt động. Về sau, chúng ta cũng sẽ làm cho Tiểu Dương một cái thẻ căn cước là Hạ Tiểu Dương để cậu ấy thuận tiện hoạt động trong thế giới khác, với người bên ngoài thì cứ nói chúng ta là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm, có một người bị nhà khác nhận nuôi."

"Hạ Tuyên Dương" cao hứng nói: "Biện pháp này được đó!"

Có thể tiếp tục qua lại về sau, gần hết năm có thể tới thế giới kia thăm người thân một lần, anh qua đây một lần, tôi trở về một lần, cũng chính là một năm song phương có thể gặp mặt hai ba lần.

Không đến mức là về sau sẽ không gặp được, nghĩ như vậy tâm tình của mọi người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hạ Kiến Trạch, Lưu Tố Phân và mấy người khác vội vã tới nên cũng chưa ăn cơm tối, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ăn cũng không nhiều, thế là bảy người ra ngoại, đi tìm cửa tiệm để ăn tối.

Thân phận hợp pháp của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ở bên này chưa được xử lý nhanh như vậy, cho dù có muốn làm gì thì lần này cũng không thể nào đi đến địa phương khác, chuyện cùng với Hạ gia và đại sư huyền học Hạ gia tìm được câu thông kiến tạo truyền tống trận thì cũng bắt đầu từ tuần này ở Tây Nam.

Hạ Kiến Trạch, Lưu Tố Phân và Hạ Phán Phán thì làm chuyện khác, ở lại bên này chăm sóc bọn họ.

Nếu như việc kiến tạo truyền tống trận không thành công, vậy lần này nói không chừng chính là lần cuối cùng gặp gỡ.

Hạ Tiểu Dương cũng ở chỗ này đã lâu, anh cứ như là đã thân quen với Hạ Tuyên Dương từ trước, gọi "Anh" nghe còn ngọt hơn cả Hạ Phán Phán.

Hạ Kiêu thật sự rất thích Hạ Tiểu Dương, trong bảy ngày đó ngoại trừ có hai ngày rời đi để xử lý công việc khẩn cấp, thì thời gian khác đều ở lại bên này chăm sóc anh.

Ngày hôm nay, Hạ Tuyên Dương hiếm khi nào có cơ hội nói chuyện riêng với Hạ Tiểu Dương.

Anh nhìn vào khuôn mặt giống y như mình, cảm thấy rất là lạ, đây thật sự không phải anh em, mà còn hơn hẳn anh em.

Hạ Tuyên Dương hiểu kỳ hỏi: "Em và Hạ đại ca quen nhau như thế nào vậy?"

Nói thật ra, Hạ Tiểu Dương cũng rất muốn biết, Hạ Tuyên Dương làm thế nào mà làm tan được tòa băng sơn là Nghiêm Mẫn Hành kia.

Thế là hai người ở cạnh nhau, hàn huyên tận hai giờ.

Địa điểm là ở căn nhà homestay kia, nhưng mà, khu homestay này hiện tại không kinh doanh, đã bị Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân mua lại rồi.

Về sau bọn họ có thể sẽ thường xuyên qua lại chỗ này, nếu ở chỗ này có phòng của mình thì sẽ dễ dàng hơn.

Cho dù truyền tống trận kiến tạo thất bại thì nơi này cũng là nơi người Hạ gia và Hạ Tuyên Dương gặp nhau lần cuối cùng, cũng vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm, dù sao cũng không quý, muốn mua thì mua.

Mặt khác cánh rừng kia, Hạ gia cũng đã mua lại quyền sử dụng.

Hạ Tuyên Dương nghe Hạ Tiểu Dương kể, lúc đó là bởi vì tâm trạng phiền muộn, anh ta đi đến quán bar uống rượu, xong không cẩn thận uống trúng thuốc trợ hứng, bất ngờ được Hạ Kiêu cứu, hai người say rượu rồi lỡ làm chuyện đó, Hạ Kiêu nói nhất định sẽ phụ trách với anh, thế là hai người bắt đầu thử nghiệm, sau này thì thích nhau thật.

Vẫn là một vở kịch cẩu huyết, đến trước yêu sau.

Cũng may lần này Hạ Tiểu Dương may mắn, gặp được người biết giữ sự trong sạch, đồng thời cũng có lòng trách nhiệm là Hạ Kiêu.

Mà câu chuyện của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành hình như cũng là kiểu say rượu làm loạn.

Nhưng tình huống của Hạ Tuyên Dương không giống lắm, cho dù không bị người ta hạ thuốc dẫn đến kỳ phát tình thứ hai đến sớm thì sau mấy ngày đến ở cùng Nghiêm Mẫn Hành trong biệt thự, anh và Nghiêm Mẫn Hành cũng dần dần có cảm giác dành cho nhau, chỉ là khi đó anh rầu rĩ không muốn làm thụ mà thôi.

Hạ Tiểu Dương cao hứng nói: "Em xuyên thành anh, như vậy cũng không cần lo lắng phải mang thai nữa. Trước kia nghe tin tỉ lệ phân hóa của mình là 88%, em cảm thấy vô cùng bực bội, em vốn dĩ không hề muốn sinh con, có lẽ là vì em quá không muốn biến thành nhân ngư sinh con nên phân hóa mới thất bại."

Nói đến đây, Hạ Tuyên Dương lập tức mặt như táo bón, "Em làm như anh rất muốn sinh con vậy? Trước kia anh là thẳng nam sắt thép! Mẹ anh còn giới thiệu cho anh mấy cô gái xinh đẹp."

Hạ Tiểu Dương: "Khụ khụ, em xem ảnh chụp rồi, chị gái mà mẹ hẹn về nhà ăn cơm thực sự rất đẹp, tiếc là em trời sinh đã cong, chỉ có thể xin miễn ý."

Hạ Tuyên Dương lập tức ghen tỵ: "Mẹ anh sao lại như vậy chứ, còn giới thiệu chị gái chuẩn bị của anh cho em."

Đúng lúc này, Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Kiêu đi đến, vừa lúc nghe thấy câu nói của Hạ Tuyên Dương.

Nghiêm Mẫn Hành trầm giọng hỏi: "Em cảm thấy thật đáng tiếc vì không gặp được chị gái vốn dĩ phải giới thiệu cho em ư?"

Hạ Tuyên Dương lập tức đổi sang gương mặt khác: "Làm sao có thể như vậy chứ! Mười người, không phải, bất luận là bao nhiêu chị gái thì cũng đều kém anh Hành hết!"

Hạ Kiêu thì cười tít mắt: "Tiểu Dương, hoá ra trước khi quen biết anh thì em đã có cảm tình với chị gái kia rồi?"

Hạ Tiểu Dương: "Không, không có chuyện đó đâu, anh Hạ hiểu lầm rồi."

Hai người đều vội vàng phủ nhận.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh, Hạ Tuyên Dương lưu luyến chia tay cha mẹ, em gái, và cả Hạ Tiểu Dương, Hạ Kiêu mới quen không lâu.

Trước khi đi, Hạ Tuyên Dương đưa miếng ngọc hình rồng trong tay mình cho Hạ Tiểu Dương, anh thì mang ngọc hình phượng mà vốn dĩ Nghiêm Mẫn Hành đeo.

Ngoài ra, Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân cũng cho Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành mỗi người một cái vòng ngọc. Vì để "dưỡng ngọc", Lưu Tố Phân bảo hai người nên thay qua đổi lại mà đeo.

Có ngọc bội long phượng và vòng ngọc làm dẫn, chỉ cần hai bên truyền tống trận xây xong thì sẽ có thể gặp nhau.

Truyền tống trận bên này phải qua tháng mới có thể xây xong.

Về phần khi nào truyền tống trận có thể thuận lợi dùng thì phải chờ Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương trở về đã, ở cùng một địa điểm mời người kiến tạo cùng một truyền tống trận, ít nhất cũng phải cần hai tháng.

Vì để đề phòng, song phương ước định với nhau, đó là vào hai tháng sau, bọn họ ở bên này sẽ thử nghiệm xem truyền tống trận có thể "Qua" hay không.

Ngô đại sư nói, truyền tống thất bại cũng sẽ không gây tổn hại gì lên người sử dụng, nhiều nhất chỉ uổng phí hết ngọc thạch Phỉ Thúy mà thôi.

Ở một bên khác, Trần Xuyên, Tiểu Ô, Diệp Nhất, Diệp Nhị, Sơn Miêu vẫn đang ở bên ngoài sơn lâm chờ đợi.

Sau bảy ngày, giữa trưa, bọn họ thấy Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành từ trong núi rừng đi ra, mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra, khắp khuôn mặt là nụ cười cao hứng.

Mặc dù không biết tại sao hai người không mang nhiều đồ ăn mà lại có thể sống sót ở trong núi rừng suốt bảy ngày, mọi người cũng không quan tâm, chỉ cần hai người bình an là được.

Sau đó, Hạ Tuyên Dương tiếp tục ở chỗ này quay phim ‘Đêm dài’.

Nghiêm Mẫn Hành thì trở về liên hệ người mua quyền sử dụng sơn lâm, còn đến thăm Ngô đại sư, mời ông rời núi giúp một tay bố trí truyền tống trận.

Đây đều là chuyện nói sau.

Hai tháng sau, bộ phim ‘Đêm dài’ Hạ Tuyên Dương quay chính thức đóng máy.

Đạo diễn vô cùng hài lòng với màn biểu diễn của Hạ Tuyên Dương, định mang phim đi tham dự những cuộc thi về phim ảnh để giành lấy giải thưởng.

Sau này, ‘Đêm dài’ thật sự đã giúp cho Hạ Tuyên Dương lấy được danh hiệu vua màn ảnh có danh giá nhất trong số các giải thưởng nội địa, nhưng mà đây đều là chuyện về sau.

Hạ Tuyên Dương tạm thời không có tâm tình tiếp tục công tác nữa, cũng không hề rời khỏi Tây Nam, đến cả Nghiêm Mẫn Hành, cũng thoái thác công việc, cùng anh canh giữ ở bên này.

Một ngày nào đó, điện thoại di động của Hạ Tuyên Dương vang lên, nhưng lần này không phải là số lạ, mà là số dự bị mà Nghiêm Mẫn Hành để lại ở thế giới bên kia, được Hạ Tuyên Dương ghi chú là "Người nhà" .

Điện thoại kết nối xong, liền vang lên giọng nói của Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân: "Dương Dương?" "Chúng ta đã bình an tới rồi!"

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài sơn lâm, rất nhanh, hai bên liền thuận lợi gặp mặt.

Chỉ là có một điều khiến Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành bất ngờ, chính là người tới ngoại trừ cha mẹ Hạ gia, em gái, Hạ Tiểu Dương Hạ Kiêu, còn có Lữ đại sư ở bên kia giúp bọn họ làm truyền tống trận.

Lữ đại sư đã hơn năm mươi tuổi, là một lão soái ca rất có khí chất tiên phong đạo cốt.

Lữ đại sư chỉ nói: "Tôi cũng có một cố nhân ở chỗ này, anh ấy họ Ngô, là sư huynh của tôi, mấy người có thể dẫn tôi đi gặp anh ấy không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Chờ một lát, tôi phải hỏi Ngô đại sư đã."

Rất nhanh, Nghiêm Mẫn Hành nhận được lời khẳng định của Ngô đại sư.

Nghiêm Mẫn Hành bảo Diệp Nhất đưa Lữ đại sư đến chỗ Ngô đại sư.

Về phần tại sao Ngô đại sư và Lữ đại sư lại là huynh đệ, trong khi hai người ở hai thế giới khác biệt thì đó lại là một câu chuyện xưa khác.

Ngày sau, Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan đứng trước hai "Hạ Tuyên Dương", vô cùng hốt hoảng.

Bọn họ nói với "Hạ Tuyên Dương" được mọi người gọi là Tiểu Dương : "Con là Dương Dương nhà chúng ta? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Chuyện nói rõ xong, Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan chỉ cảm thấy may mắn, mặc dù bọn họ về sau không có cách nào thường xuyên nhìn thấy con trai ruột nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng một năm có thể gặp hai lần cũng đã đủ rồi.

Dương Dương hiện tại cũng rất tốt, còn cho bọn họ mấy đứa cháu, nếu không phải có Hạ Tuyên Dương hiện tại đến thì nhà bọn họ bây giờ đã sớm cửa nát nhà tan, làm sao có thể giàu có như này, buôn bán phát triển không ngừng, thân thể người nhà khỏe mạnh, cuộc sống mỹ mãn?

Mà cũng thật may mắn, Tiểu Dương ở thế giới khác cũng không cô đơn, có người nhà, còn có người yêu.

Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân cuối cùng cũng gặp được cháu trai và cháu gái Niên Niên và Tuế Tuế mà mình muốn gặp đã lâu.

Hai đứa bé hiện tại còn chưa đầy tuổi, nhận thức còn chưa rõ, nhưng bọn chúng không sợ người lạ, đối với người nào cũng cười, gặp người là sẽ đưa tay ra đòi ôm.

Nhưng mà, nhìn thấy cha ruột Hạ Tuyên Dương hơn hai tháng không gặp, hai anh em cũng như là nhận ra được, "Oa" một tiếng khóc lên.

Tựa như là đang lên án Hạ Tuyên Dương là cái người không có lương tâm, hai tháng mà không trở lại thăm bọn chúng.

Bọn chúng vừa khóc, vừa không cần những người khác ôm, đều hướng tay về phía Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương bất đắc dĩ cười, thuần thục dỗ hai đứa nhóc: "A a, đừng khóc, cha nhỏ trở về rồi đây, lại đây, để cha nhỏ hôn một cái."

Nói xong, anh hôn từng cái một lên trên mặt hai đứa nhóc.

Niên Niên Tuế Tuế đã bị dỗ thành công.

Nghiêm Mẫn Hành đi tới, ở chỗ mà Hạ Tuyên Dương hôn qua, cũng hôn lên đó một cái, ở trên mặt Hạ Tuyên Dương cũng hôn một cái, sau đó chủ động ôm lấy Niên Niên hơi nặng hơn.

Hạ Tuyên Dương ôm Tuế Tuế.

Hình ảnh một nhà bốn người đứng cùng nhau, vô cùng hài hòa đẹp mắt.

Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân và Hạ Phán Phán cuối cùng cũng có thể thả lỏng, Hạ Tuyên Dương ở chỗ này thật sự sống rất hạnh phúc.

Hạ Phán Phán nói: "Cha, mẹ, hai người cứ coi như anh con bị gả ra ngoài đi, con về sau không lấy chồng, chỉ nhận con rể thôi."

Hạ Tuyên Dương không hề giận: "Em mới học cấp ba mà đã đòi lấy chồng rồi à? Ba năm cấp ba, năm năm đại học bị bỏ qua rồi à?"

Hạ Phán Phán: "Anh."