Chương 54: Ngây Ngô

CHÀNG TIÊN NÀNG QUỶ

Chương 54

Dae – jung cảm giác như Sang – hee sắp phát tiết liền chuyển qua chuyện khác nói.

Thật sự bây giờ còn một chuyện khá kì lạ.

“Lee Sang – hee, tôi có chuyện muốn nói với cô. Một chuyện khá kì lạ.”

Sang – hee mặt hằm hằm đứng khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt nói:

“Chuyện gì nói mau!”

Dae – jung cầm lấy cánh tay Sang – hee kéo cô ngồi xuống nhẹ nhàng.

Không còn thô bạo nhưu cách anh cầm tay cô mười lăm phút trước.

“Cô ngồi xuống được không?”

Dae – jung đưa cô một tấm danh thϊếp mà anh đã tìm thấy trong sách của mình.

Sang – hee ban đầu thấy thể thì cũng chẳng có gì bất ngờ.

“Cái tấm thẻ này nhìn quen…”

Sang – hee nói ngân đoạn dài.

Cô nhắm mặt lại, sử dụng hết nhưng gì trí óc mình nhớ về cái này.

Sang – hee cau mày nhăn mặt nghĩ.

Dae – jung ngồi bên cạnh thấy gương mặt của cô như cô đang suy nghĩ gì đó liền vội vui mừng.

Gương mặt anh hớn hở như bắt được vàng.

“Sao sao sao… cô nhớ được rồi hả.”

Cuối cùng Sang – hee mở mắt nhanh chóng đã có câu trả lời.

Sang – hee cười hồn nhiên, quay về phía Dae – jung.

Nhìn mặt cô vừa đắc ý vừa phấn khởi mà đáp:

“Aaaaa nhớ ra rồi! Bảo sao thấy nó quen đến thế. Cái này giống tấm danh thϊếp của ngươi làn trước đưa ta nè. Tuyệt vời, không hổ ta là kẻ thông minh, có trí óc siêu phàm.”

Dae – jung cũng công nhận nó giống nhưng ý anh là nội dung trong cái tấm thẻ đó là gì cơ mà.

Gương mặt Dae – jung đang cực kì hung phấn bỗng nó tối đen lại.

Thất vọng nhìn Sang – hee.

“Gì cơ? Lee Sang – hee rốt cuộc từ nãy giờ cô có hiểu được nhưng gì mà tôi nghĩ không vậy?”

“Nghĩ là nghĩ ở trong đầu, ngươi có nói ra ngoài đau sao ta biết.”

Dae – jung nghe thấy lời nói hồi nhiên của Sang – hee thì cũng cạn lời xin chịu thua.

Chỉ biết ôm trán lắc đầu.

“Lee Sang – hee, đọc rõ dòng mà đã được viết trước đó đi.”

Sang – hee loay hoay một lúc rồi lật mặt sau thấy có một dòng chữ rất đẹp được khắc trên đó.

“Sự Phản Bội Đồng Nghĩa Với Việc Phải Xuống Địa Ngục.”

Câu nói này thật sự không hiểu là đang có chứa hàm ý gì.

“Gì đây? Đây là ai gửi thứ ngu ngốc này chứ?”

“Tôi mà biết đây là của ai thì tôi đã hỏi người ấy lâu rồi.”

“Nhưng đây không phải của ta, hỏi ta làm gì?”

“Đến cạn lời với cô rồi đó, Lee Sang – hee.”