Chương 57: Trợ Lý Ưu Tú Của KaBEo

CHÀNG TIÊN NÀNG QUỶ

Chương 57

Bảo vệ thấy ông chú nhìn thật dở điên, liên tục muốn tìm Dae – jung muốn giao đồ ăn.

Một bảo vệ đáng khinh đứng chặn trước mặt ông ăn nói thô lỗ, liên tục mắng chửi, sỉ nhục ông:

“Này ông già, có tuổi nên mới bị đãng trí hả? Giám đốc Park sang trọng của chúng tôi lại ăn thứ rẻ tiền, thối nát như thế. Mau biến đi.”

Tên bảo vệ đó giơ tay xua đuổi.

Ông chú đứng đó nhìn hắn bằng con mắt phán xét, tay ông đang nắm đồ ăn vẫn đang nóng hổi.

Trợ lý Ahn thật sự quá mệt mỏi rồi.

Lúc nãy trợ lý Ahn cũng xử lý chuyện của Han Joo Mi vừa xong, tinh thần uể oải thì gặp ngay chuyện xảy ra ở công ty.

Trợ lý Ahn thở dài một mạch bước gần tới phía bước về phía đám người đang đang lộn xộn.

“Xin làm phiền một chút, ở đây có chuyện rắc rối gì đang xảy ra vậy ạ? Xin vui lòng nói với tôi ạ?”

Tên bảo vệ hống hách gật đầu ngỏ lời chào rồi nói:

“Chào buổi sáng, trợ lý Ahn. Thật ra không có chuyện gì to tát, chỉ là ông già này… đang cản trở công việc của Giám đốc Park và cả công việc của chúng ta. Đây là việc tôi cần giải quyết.”

Tên kia tươi cười đưa tay ra thể hiện ý chào nhưng lại bị lờ đi.

Trợ lý Ahn bơ tên đó, tên đó giơ tay chào thì trợ lý Ahn lại giơ tay muốn thể hiện ý chào với người đối diện.

Đó là ông chủ Kim. Còn tên kia thì không.

“Thưa chú, không biết chú đến tìm Giám đốc Park có việc gì không? Tôi là trợ lý thân cận của ngài ấy, tôi có thể giúp chú.”

Trợ lý Ahn vừa nở nụ cười chuyên nghiệp, dễ nhìn, dễ mến vừa cho vào bên trong áo lấy ra một tấm danh thϊếp.

“Tôi là trợ lý Ahn, Ahn Sook Jeon, ba mươi chín tuổi.”

Người đàn ông đứng đó nhìn Ahn Sook Jeon rất hài lòng về thái độ của người này. Ông chỉ khẽ cười một nụ cười cui vẻ nói:

“Cũng không có gì nhiều, cậu mang giúp tôi cho Dae – jung với. Cậu ấy chắc là đói lắm rồi. Giờ tôi phải về đây.”

Trợ lý Ahn lịch sự nhận lấy, mỉm cười rồi chỉ tay về phía ngoài:

“Nếu không có gì mà bác muốn nhắn nữa thì xin bác đi theo hướng này. Tôi sẽ gọi xe đến tiễn chú nhé.”

Ông chú lắc tay muốn từ chối rồi chỉ nhờ trợ lý Ahn nốt một câu:

“À… tôi nhờ anh… nhắn với thằng nhóc đó rằng ông chủ Kim đã mang đến rồi nhé. Còn xe thì… không cần.”

Hai người chào nhau rất vui vẻ, trước khi đi ông chủ Lim còn quay lại mỉm cười khen ngợi Ahn Sook Jeon:

“Chàng trai… cậu là một người tốt. Cầu mong cho thần linh phù hộ và giúp đỡ cậu trong tương lai.

Hai người tạm biệt nhau, trợ lý Ahn quay đầu tiến lên phòng.

Những tiếng xôn xao, bắt đầu nghị luận vang bên tai.