Chương 65: Xin Nghỉ Một Hôm

CHÀNG TIÊN NÀNG QUỶ

Chương 65

Thấy số điện thoại chút lạ chút quen, Sang – hee vẫn nhận ra số điện của Quản gia Kim.

“Gì đây? Ông ta gì mà gọi bây giờ.”

Dae – jung cạnh cô bỗng chốc im lặng, anh nghiêng đầu nhẹ về phía Sang – hee như muốn nghe được cuộc hội thoại.

Khó chịu, cau mày, cắn rang cắn lợi.

Dae – jung ngả về phía Sang – hee thì cô lại ngả đầu về phía sau.

Đặt tay lên ngực Dae – jung, cô không giữ được thăng bằng suýt ngã.

Cô bám vào áo sợ mi bên trong bộ vest của Dae – jung.

Anh ngạc nhiên và cô ngạc nhiên. Sang – hee nhanh chóng thả tay ra hóa giải hiển lầm.

Dae – jung quay mặt đi chỗ khác như đáng không dám nhìn đối diện.

Anh để cho cô nghe điện thoại tự nhiên.

Sang – hee bước chân ra cái ghế cách Dae – jung khoảng mười mét.

“Ngươi gọi ta có việc gì?”

Đầu dây bên kia, giọng nói tuy có vẻ trầm nhưng lại nói với giọng điệu cực kì vui:

“Chủ nhân Sang – hee hôm nay Sang – hee chủ nhân ở nhà một mình nhé. Cảm ơn Chủ nhân Sang – hee. Yêu Sang – hee chủ nhân nhiều.”

Điệu bộ nịnh hót chùng với cái “chụt” vào điện thoại thật kì cục.

“Ơ… ơ này…. eo ghê quá.”

Tắt máy, Sang – hee mới thấy Quản gia của mình lại có vấn đề: “Có mỗi nghỉ thôi mà, cũng phải nói mấy lời đó sao.”

Sang – hee bĩu môi khinh bỉ, bước lại gần xe Dae – jung.

“Đi!”

“Ừm.”

Có hai câu được vứt ở đó, còn lại chẳng nói nhau thêm câu gì.

Lúc Won Yoon trong xe thì mới xảy ra bầu không khí im lặng thế này.

Nhưng không có Won Yoon… nó lại cũng y vậy.

Để ý Sang – hee, đi được đoạn đường, anh hai tay vẫn cầm chắc tay lái.

Anh liếc mắt sang phía Sang – hee.

Cô ngồi nhìn về phía cửa sổ nhìn thật mệt mỏi.

“Đã có chuyện gì lúc nghe điện thoại ư?”

“À không… chỉ là… Quản gia Kim xin nghỉ một hôm.”

Dừng xe tại vỉa hè bên đường, anh ra đề nghị đi tản bộ.

Đi tản bộ tâm trạng sẽ tốt hơn, đó là cách con người hết âu lo.

Trên đường vẫn tấp nập người đi ngược đi xuôi.

Có cả những đám học sinh mặt trẻ người non dạ đang ăn kem, đuổi bắt nhau trên đường.

Thấy cô nhìn chằm chằm về đám học sinh, ánh mắt cô rốt cuộc cũng chỉ còn sự vô tâm, chẳng có cảm giác.

Bà lão an xin không ai cho tiền bước những bước chân khập khiễng tiến nhanh về phía hai người.

Gương mạt già nua đến thương xót.