Chương 56

"Này, nghệ sĩ công ty các anh, có thể yêu đương sao?" Nam diễn viên diễn chung với Lâm Mộ An đi lên, trên gương mặt anh tuấn là vẻ mặt bát quái.

Triệu Địch liếc mắt nhìn anh, bất động thanh sắc: "Công ty chúng tôi người khác không biết, nhưng Lâm Mộ An thì có thể."

"À", Anh gật gật đầu, vẻ mặt như suy tư gì.

Bộ điện ảnh này tiến độ đuổi thật sự khẩn, từ sáng sớm quay đến buổi chiều, buổi tối còn có cảnh phải quay đêm, khi Lâm Mộ An trở về đã là gần rạng sáng.

Trong phòng có mở một đèn màu cam nhỏ, Mộc Miên dựa vào đầu giường lẳng lặng đọc sách.

Anh vừa mở cửa ra, liền mỏi mệt nằm xuống, ôm lấy cô qua tấm chăn, ghé vào nơi đó thật lâu không động.

"Mau đi tắm rửa", Mộc Miên nhẹ vỗ về đầu anh, phân phó nói.

"Ừ", anh rầm rì lên tiếng.

Giây lát, giống như hạ quyết tâm, đứng dậy, lấy quần áo vào phòng tắm.

Mộc Miên thở dài.

So với trước đó đi theo anh đến đoàn phim thì quả thực là khác nhau như trời với đất.

Khi đó mỗi ngày chỉ có một hai cảnh quay, rời rạc tự do, hơn nữa khi đó đoàn phim đối xử với anh là thật cẩn thận mà hầu hạ.

Mộc Miên nhớ rõ, hai người thường xuyên có thời gian cùng nhau ở trong phòng.

Mà hiện tại, cơ hồ cả ngày đều không có nhàn rỗi, quay từ sáng đến tối, ngay cả giấc ngủ đều phải đè ép ra mới có thời gian.

Khó trách lần trước anh cứ như vậy đã ngủ.

Tiếng nước trong phòng tắm tí tách vang lên, thời gian một phân một giây trôi qua, ánh mắt Mộc Miên dừng ở nơi đó, sách trong tay thật lâu cũng không động.

Tắm rửa xong, Lâm Mộ An mặc áo thun trắng cùng quần dài đi ra, xốc chăn lên nằm ở bên cạnh cô, hương chanh thanh đạm ập tới, cùng hương vị trên người cô hòa hợp.

Mộc Miên đem sách để trong ngăn tủ bên cạnh, giơ tay tắt đèn.

Vừa mới nằm xuống, đã bị anh ôm vào lòng từ phía sau, không bao lâu, tiếng hô hấp đều đều vang lên, Mộc Miên hơi hơi nghiêng đầu, hôn thái dương của anh.

Ba ngày nghỉ trôi qua trong chớp mắt, Lâm Mộ An đưa cô đến sân bay, ôm cô thật lâu không chịu buông tay, Mộc Miên cuối cùng vẫn đẩy anh ra.

Máy bay bay lên trời cao, đám mây thật dày chồng chất ở ngoài cửa sổ, nếu như có người đi vào đó liền không thấy bóng dáng, bên ta vọng lên câu nói vừa rồi.

Đôi môi mềm mại dán trên vành tai cô, thanh âm từ thấp như hóa thành khói nhẹ, làm thành luồng gió chui vào.

"Miên Miên, thật muốn đem em biến thành đồ độc quyền của anh, sau đó cả đời mang ở trên người."

Tháng năm qua đi, thời tiết bắt đầu nóng lên, Lâm Mộ An vừa đến mùa hè, cảm giác thèm ăn bắt đầu giảm bớt, mỗi lần ăn cơm Mộc Miên đều sẽ đúng hạn call video với anh.

Một người ở đầu này một người ở bên kia đầu, cách màn hình, mặt đối mặt ăn cơm.

Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng từ từ gầy đi, vốn dĩ mặt đã nhỏ, nay cũng sắp nhỏ như cỡ bàn tay rồi.

Mộc Miên lo lắng sốt ruột, gọi cho Triệu Địch dặn dò phải trái, anh an ủi: "Đạo diễn nói như vậy ăn ảnh hơn!"

Mộc Miên: "Diễn có thể không diễn, nhưng người nhất định phải dưỡng tốt."

Triệu Địch liên tục kêu khổ, tiếng oán than dậy đất: "Cậu ấy không muốn ăn anh có biện pháp nào đâu, chẳng lẽ em cho rằng anh có thể quản được tổ tông kia sao?! Chỉ cần cậu ấy mỗi ngày không mày nặng mày nhẹ với anh anh liền cám ơn trời đất!"

Mộc Miên: "......"

Ngày hôm sau, cô vào tabao mua một cái cân điện tử nhỏ, địa chỉ nhận hàng là ở chỗ anh, buổi tối hàng ngày đều yêu cầu Lâm Mộ An cho cô xem cân nặng của anh.

Nếu trước nghỉ hè mà không đặt tiêu chuẩn, vậy thì cô sẽ không bay qua gặp anh nữa.

Lúc ấy, vẻ mặt Lâm Mộ An ở kia đầu kinh hoảng thất thố, đôi mắt đen ướŧ áŧ, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Miên Miên, em không phải đang nghiêm túc đúng không? --"2

Mộc Miên mỉm cười: "Anh có thể thử xem."

Gương mặt xinh đẹp kia nháy mắt suy sụp xuống.

Cách ngày, cô liền nhận được tin chiến thắng của Triệu Địch.

"Em làm cái gì hay vậy! Hôm nay cậu ấy ăn xong được một phần cơm luôn kìa?!!!"

"Sơn nhân tự có diệu kế."

Ngày hôm sau: "Ngọa tào*, hôm nay cậu ấy còn thêm cơm!"

* Nói tục bên Trung

Mộc Miên: Đương nhiên, ai biểu hôm qua nhẹ hơn hôm trước chi.

Ngày thứ ba: "Ảo thật, cậu ấy bắt đầu ăn canh kìa."

Mộc Miên: Đúng nha, bởi vì cách cân nặng tiêu chuẩn, còn một khoảng lớn lắm.

Qua nửa tháng, Lâm Mộ An ở đầu kia đều mau khóc.

“Miên Miên ——”

“Có thể hủy lời em nói trước đó được không…”

“Mỗi ngày anh đều ăn rất nhiều, nhưng chỉ là không nhiều thịt”, anh duỗi tay kéo kéo mặt mình, ủy khuất-ing: “Có thể là do từ bé trên mặt anh đã không có nhiều thịt, cho nên thoạt nhìn mới như vậy…”

Mộc Miên nhanh chóng bị anh làm cho tức cười.

Cô âm thầm trợn trắng mắt dùng lời lẽ chính đáng.

“Làm nũng, chơi xấu, giả đáng thương, đánh lừa dư luần, tất cả đều không được dùng!”

“Chuyện này không được thương lượng!”

Vừa nói xong, biểu tình đầu kia tức khắc thay đổi.

Nếu dùng ngôn ngữ để miêu tả, chính là như sắp khóc đến nơi.

Đêm trước nghỉ hè, anh lo lắng sốt ruột, khuôn mặt ở trong màn hình mặt ủ mày chau, trong mắt có ánh nước hơi mông lung, nhìn chằm chằm Mộc Miên trông mòn con mắt.

Gương mặt gầy bằng bàn tay nay tinh xảo hơn trước vài phần.

Dùng lời Triệu Địch nói là thập phần ăn ảnh.

Dưới cổ áo rộng thùng thình là cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh mảnh khảnh, mới vừa tắm xong nên đầu tóc xõa ra, tóc mái che gần như che khuất lông mày, thiếu niên môi hồng răng trắng, đáng thương nhìn cô.

Trên mặt Mộc Miên thờ ơ, thân thể lại phi thường tự giác mà bắt đầu tra vé máy bay.

Trước lạ sau quen, lần này cô trực tiếp từ sân bay đến khách sạn, đến chạng vạng, Lâm Mộ An hẳn là vẫn chưa kết thúc công việc.

Mộc Miên tắm rửa đơn giản một chưt thay quần áo thoải mái, ở trong phòng chờ anh trở về.

Thật ra chuyện trên trường cô vẫn chưa xử lí xong, nhưng tối hôm qua Mộc Miên đã thức đến rạng sáng để hoàn thành, sáng sớm lại thu thập đồ đạc sửa sang lại ký túc xá, sau đó lên máy bay một đường bôn ba đến bây giờ.

Lúc này rửa mặt hoàn chỉnh cả người liền lười biếng ủ rũ, giữa phòng kia là cái giường lớn thoải mái quen thuộc, dường như đang không tiếng động vẫy vẫy tay với cô.

Mộc Miên thuận theo nằm xuống ngủ.

Thân thể vừa mới kề đến gối đầu mềm mại, lỗ chân lông cả người đều ở kêu gào thuận theo nó, thuận theo nó, Mộc Miên thuận theo chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, ồn ào hỗn độn, cùng với tiếng cửa phòng loảng xoảng mở, Mộc Miên rốt cuộc từ trong mộng bừng tỉnh.

Trong phòng đen nhánh, giữa kẹt cửa lộ ra một tia ánh sáng, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, Mộc Miên sờ soạng ở mép giường tìm được dép lê, chậm rãi đi qua.

Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, tay đặt ở then cửa nhẹ nhàng kéo, tầm mắt tức khắc trống trải.

Đèn trong phòng khách không mở lên hết, ánh sáng mờ nhạt ái muội chiếu xuống đất, Lâm Mộ An híp mắt nửa nằm ở trên sô pha, bên cạnh là một người phụ nữ, đang cẩn thận cho anh uống nước.

Bọn họ không phát hiện trong phòng nhiều hơn một người.

Mộc Miên đi đến công tắc bên tường, duỗi tay, bạch bạch bạch vài cái, ánh đèn phòng khách toàn bộ mở lên, một phòng sáng ngời.

Ánh sáng chói mắt rõ ràng làm Lâm Mộ An khó chịu, anh giơ tay che mắt, nhíu mày cố sức đóng mở con mắt.

Cô gái kia nháy mắt cả kinh, ánh mắt lập tức bắn lại đây, nhìn chằm chằm Mộc Miên, như là chất vấn mở miệng: “Cô là?”

“Bạn gái anh ấy”, Mộc Miên dựa vào trên tường, khoanh tay trước ngực, hất cằm ý bảo cái tay cô ta đặt ở trên lưng Lâm Mộ An kia.

“Cô có thể trở về.”

Trong mắt cô ta rõ ràng viết không cam lòng, Mộc Miên biểu tình không đổi cùng cô đối diện, trong khi hai người đang giằng co, Lâm Mộ An dường như thanh tỉnh vài phần, nhìn Mộc Miên bắt đầu si ngốc cười, ngữ khí ngây thơ gọi cô.

“Miên Miên ——”

Mộc Miên lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người anh, rũ mắt tinh tế đánh giá.

Hôm nay anh mặc áo sơmi màu trắng, tóc được chải chuốt cực kỳ tinh tế, gương mặt trắng nõn có chút hồng nhạt, sắc môi diễm lệ đến quá phận, như là mẫu đơn đỏ thẫm mở ra, màu sắc sáng quắc như lửa.

Người bình thường rất khó khống chế được với nhan sắc như vậy, đặc biệt là ở trên người đàn ông, nhưng đối với gương mặt kia của Lâm Mộ An, lại là làm người kinh diễm đến không rời được mắt.

Cô gái bên cạnh anh lia, ánh mắt nhiễm vài phần si mê.

Anh gọi xong, thấy Mộc Miên không có phản ứng, lại tự mình lẩm bẩm, đôi mắt nửa nhắm, hàng mi dài run nhè nhẹ, đôi môi ửng đỏ lúc đóng lúc mở, thanh âm có chút mơ hồ không rõ.

“Anh rất nhớ em…”

“Sao em không tới gặp anh…”

Nói tới đây, thanh âm anh đột nhiên liền cao lên, trừng mắt nhìn cô chất vấn:

“Thế mà em thật sự không tới gặp anh!”

“Cái cô gái nhẫn tâm này!”

Đến cuối cùng, anh bắt đầu khóc lên, trong miệng nức nở mặt nhăn thành một đoàn, nắm vạt áo như là phát giận với chính mình, hoàn toàn xem nhẹ hai người bên cạnh.

Mộc Miên rốt cuộc xác định, anh uống say.

Nhìn thấy tình cảnh này, cô gái kia đang khϊếp sợ rất nhiều cũng phản ứng lại, biểu tình có chút lúng túng khó xử còn có chút thất bại không che giấu được, cô đứng dậy mỉm cười khéo léo với Mộc Miên.

“Hôm nay đoàn phim chúng tôi liên hoan, Triệu Địch cũng uống say, cho nên tôi hỗ trợ đưa anh ấy trở về.”

“Làm phiền”, Mộc Miên gật gật đầu.

Cửa mở ra đóng lại, đem người râu ria bỏ bên ngoài, phòng khách cũng chỉ dư lại Mộc Miên và Lâm Mộ An.

Anh phát tiết xong rồi, rũ đầu suy sút dựa ở trên sô pha, sắc mặt không khoẻ, trong miệng không ngừng lải nhải khát.

Mộc Miên xoay người vào phòng bếp, rửa sạch ly rót lại một ly khác cho anh, Lâm Mộ An liền cầm tay cô uống ừng ực ừng ực, một lát, cảm thấy mỹ mãn đẩy cô ra, khép mắt lại.

Mộc Miên bình tĩnh đem cái ly về phòng bếp, sau đó về phòng ngủ lấy di động ra, click mở, đem cameras đối diện với người trên sô pha, mở miệng.

“Lâm Mộ An.”

Không phản ứng, cô lại lần nữa đề cao âm lượng.

“Lâm Mộ An!”

“A…” Anh mơ mơ màng màng mở bừng mắt.

“Em là Mộc Miên.”

“Kẻ lừa đảo!” Anh oán hận đấm sô pha, căm giận bất mãn: “Tôi không tin!”

Anh hít hít mũi, bắt đầu than thở khóc lóc lên án: “Cô ấy không tới gặp tôi!”

“Cô ấy đúng là một cô gái nhẫn tâm!”

“Tôi thật đáng thương, ô ô ô…”

“Không ai đau cũng không ai thương…”2

Nói nói, đôi mắt kia chậm rãi trở nên mông lung, bên trong đầy ánh nước, ở dưới ánh đèn không ngừng lập loè, anh bắt đầu hát lên một cách đáng thương.

“Bắp cải nhỏ, trong đất vàng, ba tuổi không có cha bốn tuổi không có mẹ……”

(9

Bài hát Bắp cải nhỏ - dân ca Hà Bắc)