Chương 24: Người yêu của Hoàng Tú

Mưa càng ngày càng nặng hơn và vừa đúng lúc bọn tớ vừa đạp xe đạp về nhà. Hên mà ba tớ và Vân đã làm một cái mái che che một nửa sân nên khi tới chỗ có mái che thì bọn tớ liền xuống xe. Những cậu bạn lái xe thì để xe kế bên cửa nhà theo lời chỉ dẫn của Kiệt.

Xong rồi thì bọn tớ vào nhà và cởϊ áσ mưa xuống. Vân lấy bốn chiếc áo mưa mà bọn tớ vừa cởi rồi để vào nhà tắm. Mẹ tớ chạy lại hỏi han có bị ướt chỗ nào không. Ôi tớ yêu mẹ tớ qua đi mất, mặc dù biết bọn tớ có mặc áo mưa nhưng vẫn lo nha.

"Bọn con không sao hết, thưa dì. Dì không cần lo lắng đâu ạ" - Nhật đáp.

"Đúng rồi đó mẹ! Mẹ lo quá không à" - Tớ cười thêm vào.

"Mẹ biết, nhưng nếu bọn con bị bệnh hay bị sốt thì dì cũng bối rối lắm!"

Bọn tớ đồng thanh đáp "dạ" rồi nguyên đám chạy lên phòng tớ rồi ngồi xuống sàn mở cặp ra kiểm tra coi sách vở có bị ướt không. Thật may quá, chưa ướt.

"Giờ tắm trước hay làm bài trước?" - Đăng khoanh tay hỏi.

"Theo tớ nghĩ thì bây giờ cũng là 5 giờ 20 rồi, tắm trước!" - Hải trả lời.

Dù sao bây giờ cũng là 5 giờ 20 phút thôi mà. Thôi, theo tớ nghĩ thì nên làm bài tập trước. Cả đám cũng đâu có bị ướt gì đâu! Chút nấu nước ấm tắm là được mà. 7 giờ mới ăn lận. Tắm xong thì chơi luôn, khỏi làm bài tập.

"Mới 5 giờ 20 thôi, làm bài trước đi. Chút nấu nước ấm tắm" - Tớ phản bác lại.

"Tắm trước sẽ tốt hơn!" - Trí trả lời lại tớ.

"Nhưng tắm xong rồi chơi luôn, khỏi làm bài. Làm bài tập trước!"

"Tắm!"

"Làm bài!"

"Tắm nha bà già!"

"Làm bài nha mày!"

"Thôi thôi!" - Vân ngăn.

Ơ? Làm bài trước chứ! Làm bài xong cảm thấy mệt thì lúc vào tắm không phải sẽ phê hơn sao? Dù có tắm bây giờ hay làm bài xong thì mẹ tớ cũng nấu nước ấm cho tắm thôi. Làm bài trước cũng được mà?

"Nhưng mà..." - Tớ nói với Vân.

"Để trùm nhóm chỉ đạo đi, cãi hoài. Chút ông anh ổng qua một cái là ổng la cho mấy phát đấy! Mày cũng biết bây giờ ổng đang ngủ khò khò mà!"

"Tao biết, nhưng mà..."

"Để trùm nhóm chỉ đạo đi. Nhật! Cậu nói xem!" - Vân quay qua Nhật.

Cậu ấy chỉ im lặng bấm điện thoại và không đáp trả Vân một tiếng. Sao thấy Vân quê quá vậy nhể? Cậu ấy rời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi nhìn về hướng này, nói chính xác là cậu ấy đang nhìn tớ. Sau đó cậu ấy để điện thoại lên giường rồi trả lời Vân.

"Tắm trước" - Giọng Nhật cất lên.

"Ơ nhưng mà..."

"Bớt cãi đi mày! Tắm" - Trí ngắt lời tôi.

"Thiệt tình, Vân với Hà tắm trước nhé?" - Khánh thở dài.

"Các cậu tắm trước đi, không cãi à" - Vân đáp

"Được, mấy người tắm trước đi, tôi ở trên đây" - Khánh nói với những người còn lại.

Sau đó thì Đăng, Hải, Kiệt và Trí xuống tắm còn bọn tớ ở trên đây. Mà khoan, sao Nhật không xuống nhỉ? Khánh đi lại nói chuyện với Vân còn tớ thì tới chỗ Nhật. Nhật thì đang ngồi trên giường tớ ấy.

"Tại sao lại là tắm trước vậy?"

"Bây giờ đã là 5 giờ 25, tắm trước sẽ quan trọng hơn. Bây giờ nếu cậu mà không tắm trước thì làm bài tập đến 6 giờ 30 là việc chắn chắn. Tắm nữa là tới 7 giờ rồi. Nếu khoảng 6 giờ 30 cậu đi tắm mà có nấu nước ấm đi nữa thì lúc đi ra khỏi cái nhà tắm thì sẽ rất lạnh dù trong nhà không bật quạt. Nói chung là lúc về nhà rồi tắm sớm thì tốt, bài tập thì sẽ làm sau"

"À, tớ hiểu rồi"

"Ừm, tốt" - Nhật cười.

Sau đó thì tớ và Vân tắm trước. Rồi tới Khánh và Nhật.

Khánh lên trước, có vẻ là Nhật ở dưới phụ mẹ tớ làm gì rồi phải. Khánh còn cầm một cái giỏ màu đỏ, trong đó có 8 cái ly thủy tinh.

Sau đó thì Nhật mở cửa bước vào và trên tay là dĩa trái cây và hai hộp sữa bột. 1 hộp là Milo và 1 hộp là Abbott Grow School.

"Hiểu chuyện gì rồi ha?" - Khánh cười.

"Ừ, hiểu" - Nguyên đám đồng thanh đáp.

"Kiệt, Trí lấy bàn. Đăng, Hải lấy tập vở của mỗi người lật ra cái trang mà cần làm bài tập" - Nhật chỉ đạo.

Bọn tớ không khó chịu khi Nhật chỉ đạo vậy đâu. Hải và Đăng lật sách cũng nhanh lắm nên để hai cậu ấy lật là chuyện đương nhìn và bọn tớ cũng không khó chịu khi hai cậu mở cặp mình rồi lấy ra đâu. Tại bọn tớ biết hai cậu ấy chả có ý xấu.

"Có đứa nào đó không thích xuống sữa kìa bây" - Kiệt khịa người nào đó.

Tớ biết cậu ấy khịa ai nhé, Trí chứ ai. Nhìn nó cao hơn tớ miếng thôi nhưng cũng kén sữa lắm. Không hiểu sao tớ uống sữa mỗi ngày luôn mà cũng không cao bằng nữa, nghĩ mà tức á!

"E hèm, tớ nhớ hình như cũng có đứa nào đó khác tránh xa sữa nữa cơ" - Khánh cười.

Ủa? Có ai nữa cơ?

"Đăng và Hải"

Thì ra là hai người đó à, giờ tớ mới biết đấy. Bất ngờ hơn nữa là Nhật còn múc 2 muỗng Milo vào ly của Đăng, Hải và Trí nữa cơ đấy! Trí thì khỏi nói, nó kén sữa nhưng Milo thì khác nhé!

"Ủa? Đăng và Hải không thích sữa mà, sao cậu còn để Milo vào ly của hai cậu ấy thế? Không lẽ cậu định uống hết ba ly luôn à?"

"Cô ngốc, cô nghĩ sao mà tôi có thể uống hết cả ba ly đây? Cô nhìn tôi có giống người uống ba ly sữa không?" - Nhật phì cười rồi búng vào trán tớ.

"Hai người đó không thích sữa nhưng Milo thì ngoại lệ" - Khánh trả lời giúp

Ôi trời, thế mà tớ lại ngu ngốc hỏi một câu lãng xẹt vậy nó mới ghê chứ!

Sau đó thì bọn tớ làm bài tập, lúc làm xong là khoảng 6 giờ 15 phút. Làm xong thì bọn tớ nằm lên giường luôn à. Có Kiệt, Trí và Đăng nằm ở dưới sàn thôi. Ba người đó không biết lạnh hay sao ấy. Vì trời lạnh quá mà tớ bất giác quay qua ôm người Vân luôn, Nhật thấy vậy thì kéo mền lại đắp cho tớ. ÔI, ấm áp cực kì!

"Cậu ngồi dậy nổi không? Để tớ dạy cậu cách chơi cờ vua"

"Ủa? Cậu không biết chơi hả?" - Khánh hỏi

"À ừm"

Do tớ quá lạnh với lười ngồi dậy quá nên đã thẳng chân đạp Vân xuống giường rồi tiện tay "vứt" cho cái mền.

"Cái con này! Láo nha mày! Thôi kệ đi, tao chơi cờ với Khánh! Hứ!"

Bạn ngoan ngoãn ở dưới như vậy là tốt, mình đỡ phải cãi lại.

"Như này, hai con xe xếp ngoài cùng. Lính thì nguyên hàng phía trên,...."

Thế là cậu ấy chỉ tớ chơi, căn bản cũng không quá khó hiểu nhưng mà phải nói tình của tớ không đủ để "ăn đứt" được Nhật.

"Chiếu tướng!"

"Ủa ơ? Sao lại như vậy thế?" - Tớ thắc mắc hỏi lại.

"Là như này, cậu phải...."

Sau một hồi giảng giải cho tớ thì cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao mình thua rồi. Kiệt và Trí thì nãy giờ đã qua phòng anh Tú phá nãy giờ rồi.

"Mà này, các cậu có thật sự là lớp bảy không đấy?"

Thiệt tình! Thế mà tớ lại bất giác hỏi ra lúc nào không hay chứ, bây giờ rít lại lời nói có kịp không nhỉ? Cái câu hỏi của tớ nó quá là ngu ngốc đi?

"Ý cậu là sao?" - Nhật và Khánh nhìn tớ đồng thanh hỏi.

"Tớ rút lại lời nói nhé?" - Tớ ấp úng trả lười.

"Không được đâu~" - Khánh nhẹ nhàng trả lời.

Khánh đúng là đang làm khó tớ đây mà! thôi kệ, hỏi thì hỏi cho đến cùng vậy! Vân nhìn tớ do dự rồi im lặng tỏ vẻ là tớ muốn nói gì rối nói ấy, tớ thấy vậy cũng bắt đầu mở miệng nói lên suy nghĩ vô lý của mình.

"Thì... Tớ thấy các cậu cao bằng mấy anh lớp tám, tất nhiên là trừ Kiệt với Trí ra nhé! Ngoài ra cách mà các cậu nói chuyện với cư xử với bọn tớ không giống những người con trai lớp bảy mà bọn tớ gặp,kiểu.. không giống lớp bảy sao sao ấy. Đa số các câu hỏi khó từ giáo viên các cậu đều trả lời được"

"..." - Nhật im lặng tập trung nghe tớ nói.

"Các cậu cũng không có quá.. đắc ý khi nhận được một phần thưởng, phần quà từ giáo viên mà có vẻ rất bình tĩnh giống như là đã từng nhận được rồi ấy. Đa số học sinh nào nhận được quà thì sẽ rất vui vẻ, kích động đi khoe làng khoe xóm nhưng các cậu thì ngược lại" - Vân thêm vào.

"Tớ và Vân có cảm giác các cậu thật sự không phải lớp bảy, mặc dù suy nghĩ đó rất vô lí nhưung tớ vẫn cứ thắc mắc"

Ôi trời... không gian yên tĩnh đến lạ thường này... không khí cứ ngượng ngùng sao sao ấy.

"Hmm... thế mà các cậu cũng nghĩ ra được, cũng hay" - Hải thốt lên rồi cười

"Quả nhiên..." - Nhật lẩm bẩm

"Quả nhiên gì cơ?"

"Không có gì, suy nghĩ của các cậu phòng phú đấy" - Nhật cười trả lời tớ.

Tớ nhìn vào ánh mắt của Nhật mà cứ không thể nào mà rời mắt. Người con trai gì mà mưới lớp bảy thôi mà đã đẹp trai thế này! Ẩn sâu ánh mắt đó là một hàm ý và đồng thời cũng là câu trả lời cho tớ, Vân không hề nhận ra. Tớ biết chứ, tớ biết Nhật luôn thể hiện câu trả lời qua ánh mắt nhưng cớ sao tớ lại không biết câu trả lời đó là gì mà khiến tớ cứ tò mò mãi.

Tớ đồng thời cũng cảm nhận được ánh mắt của Nhật còn chứa một chút sự vui vẻ chăng? Tại sao lúc nhìn vào cậu ấy và ở gần cậu ấy thì tớ cứ luôn nhớ tới người con trai trong giấc mơ thế này? Người ấy và Nhật khá giống nhau, cảm giác lúc tớ cảm nhận thì cứ tựa tựa như nhau.

Trong mơ, tớ gặp người ấy thì lại nhớ đến Nhật và bây giờ trước mặt tớ là Nhật, nhưng tớ lại nghĩ về người con trai trong giấc mơ ấy.

Chẳng phải là giống nhau quá đà rồi sao? Có khi nào Nhật là người con trai đó? Nhưng mà việc ấy làm sao mà xảy ra được? Quá vô lý rồi!

"Này cô bé! Sao nhìn tôi hoài thế?" - Nhật cốc đầu tớ, nhìn nhẹ vậy thôi nhưng người trải nghiệm là tớ đây thì khá đau đấy!

"Này nhé! Cậu cũng đang học lớp bảy thôi! Có ai hơn ai tuổi đâu, cô bé cô chiếc cái gì!"

"Sao giờ cậu quạo thế? Nói đùa chút thôi mà"

"Hứ! Tớ có nhìn cậu đâu? Tớ nhìn ra ngoài cửa mà!"

"Cửa nãy giờ được đóng và kéo rèm rồi, cậu nhìn gì?"

"...."

Okay, tớ thua! Không cãi nữa. Thế alf nguyên đám phá ra cười, tôi là trò cười cho mấy người hay gì!

"Tớ qua phòng anh hai quậy chung với hai thằng kia"

Chưa kịp đóng cửa phòng thì nguyên đám đã chạy theo tớ ra ngoài. Ok, tôi hiểu ý mấy người mà. Tớ phải thò tay vào rồi tắt công tắt đèn, nếu không tắt thì hao điện lắm! Dù sao nguyên đám như vậy qua phá phòng ông anh chắc cũng thú vị lắm ấy chứ!

*RẦM*

"Hello everyone!"

Vân đạp cửa một cái rầm, nở một nụ cười tươi rói. Kiệt, trí và anh Tú đang chươi game cùng nhau thì quay lại nhìn Vân. Kiệt và Trí thì không nói đi, bọn nó cười ha hả luôn cơ. Còn Tú thì sao nhỉ? Nhìn Vân với một ánh mắt bất lực và giống như là đang trừng ấy.

"If that door is broken, I don't hesitate to hit you!" - Tú gằng từng chữ

Ông anh ghê nhể, nói tiếng Anh luôn cơ. Tớ ít khi thấy ổng nói tiếng Anh lắm!

"Hihi, you are so hot-tempered" - Vân cười hì hì rồi đáp.

"Tao qua đây phá chung với bây nè!" - Tớ nháy mắt với Kiệt, Trí và cười ha hả

Thế là nguyên đám chạy vô phòng của ông anh phá khiến ổng bất lực luôn ấy. Sao anh hai hôm nay trông lạ nhể? Sao hiền quá thế? Thường ngày là ổng đá đít bọn tớ ra ngoài rồi chửi xối xả luôn, sao hôm nay chửi có vài câu thế? Hay là đây không phải anh hai của tớ vậy nhỉ?!

Nói nguyên đám thì nguyên đám nhưng mà người ngoan nhất vẫn là Nhật nha! Cậu ấy ngồi kế bên anh hai của tớ rồi cười bất lực nhìn bọn tớ phá thôi, bây giờ nhìn hai người này chả khác gì anh em. Cả cái biểu cảm cười bất lực mà không biết chửi gì của hai người nhìn cứ giống nahu sao sao ấy.

Hôm nay tính khí của anh hai trông lạ nhể? Hya là ổng có người yêu rồi nên nhẹ tính lại nhỉ?

"Anh hai! Sao hôm nay anh trông lạ thế?" - Tớ tiến tới gần rồi hỏi.

Khi tớ hỏi thì cả đám dừng phá và quay lại nhìn về hướng của anh Tú với Nhật. Mọi người đều gật đầu một cái rất chi là đồng đều nha, không ai bao ai thì nguyên đám lên tiếng đáp, tất nhiên là trừ Nhật ra.

"Đúng vậy!"

"Tao bất lực với mệt mỏi với bọn mày quá nên thôi kệ, bọn mày không phá quá là được. Bọn mày nhìn cái đứa ngồi bên cạnh tao này, nhìn người ta ngoan ngoãn gì đâu. Quay qua nhìn bọn mày mà không biết sao thằng này nó chơi được với cái đám quậy phá như bọn mày nữa"

"Xí! Ông có người yêu đúng không?" - Vân chen vào

"..." - Anh hai giật mình.

Á à, bắt quả tang rồi nhé! Chút nữa xuống ăn cơm tớ sẽ hô to rõ cho ba mẹ nghe về việc này.

"Đâu có, bọn mày nói tầm xàm"

"Xàm cái gì! Thừa nhận đi ông già!" - Kiệt nhìn anh tú với một cặp mắt hóng hớt.

"Ê bây! Điện thoại ổng nè! Hửm? Vũ Ngọc.. Bích Phượng... Ủa? Người yêu ông đúng không?" - Tớ cầm điện thoại màn hình đang mở lên đọc cho mọi người nghe.

Cái này là ổng sơ suất để màn hình điện thoại mở nhé!

"Cái lùm mía, trả điện thoại cho ông"

*Phụt*

Nguyên đám nghe tiếng *phụt* thì quay qua nhìn về hướng của Nhật. Ôi trời! Nhật đang uống nước thì bị sặc, nghe tên sốc quá hả?

"Cậu vừa nói gì? Đọc lại... xem nào" - Nhật nhìn tớ với một ánh mắt không thể nào mà tin nổi vào lời tớ vừa nói ấy.

"Vũ Ngọc Bích Phượng, sao thế?" - Tớ thắc mắc hỏi.

Khánh, Hải và Đăng nhịn cười. Vừa nãy thì ba người ngày lấy gối đập nhau giờ thì thả gối xuống rồi úp mặt vào gối nín cười. Bộ tớ nói gì buồn cười lắm hả? Vân, Kiệt và Trí cũng không hiểu chuyện gì xảy ra mà khuôn mặt hoang mang ngơ ngác. Anh Tú thì đã giật lại được điện thoại và... Wow! Tin được không? Anh hai tớ đang đỏ mặt kìa mọi người!

"Vũ Ngọc... Bích Phượng" - Khánh nói lại tên của người ấy nhưng vẫn nín cười.

Nhật thì đã lấy tay che trán với mắt cười. Sau một lúc thì bốn người đã trở lại bình thường.

"Bộ có gì bất thường lắm à?" - Vân hỏi.

"Ôi... Bà chị tôi... Tôi không ngờ đấy" - Nhật vẫn che trán cười.

"Chị... Chị cậu?" - Tớ há hốc mồm như không tin vào lời nói của Nhật.

"Ừm" - Nhật thả tay ra.

Thật... Thật vậy á? Trùng hợp như vậy luôn cơ à?

"Vũ Ngọc Bích Phượng là chị của Minh Nhật, bây giờ bả đang chuẩn bị bay về thành phố. Mấy tháng trước thì chị ấy ra thành phố khác học, cũng có thể nói rằng là cùng một thành phố mà anh Tú đã từng học" - Khánh giải thích.

"Sao em biết?" - Tú hỏi.

"Em đoán đại thôi ấy mà. Theo như tớ nghe chị ấy nói thì... thứ sáu, thứ bảy hoặc chủ nhật thì chị Phượng về"

"Thì ra là vậy" - Kiệt và Trí đồng thanh.

"Theo các cậu nghĩ là tớ có nên gọi điện trêu bả chút không? Có người yêu rồi mà vẫn giấu đứa em này, hèn gì bả cứ luôn chê tớ không có người yêu. Ai ngờ là bả có rồi cái bả quay qua chê"

"Gọi thử đi, coi bả giật mình không" - Khánh tán thành

Nhật lấy điện thoại ra rồi gọi cho chị ấy. Không những thế còn bật loa ngoài cho mọi người nghe nữa nó mới ghê chứ.

"Alo bà già, bà có người yêu chưa?"

"Chưa, đứa em của chị gọi chị có chuyện gì nà?"

"Nói chuyện bình thường đi bà, gớm"

"Mọe, bà đây đang cố nói nhẹ nhàng với mày nhá!"

"Nói bình thường còn hay hơn"

"Rồi em gọi chị chỉ nhiêu thế?"

"Chị có chắc là chị chưa có người yêu chưa?"

"Ừ, chắc"

"..."

"Sao thế em, tự nhiên hỏi chị như thế. Đừng nói là định kêu chị tư vấn tình cảm cho em để em theo đuổi người nào đó nhé!"

"Không.."

"Chứ sao em"

"Hừm, Trương... Hoàng... Tú"

"H... Hả?"

"Nghe quen không ạ? Em đang ở trong phòng anh ấy nè. Người, chị, thân, mến, của, em"

"Em ở trong phòng ai cơ? Chị có biết gì đâu?"

"Bớt chối đi bà, người yêu bà chứ gì. Khỏi chối, bọn này biết hết rồi nhé!" - Khánh chen vào.

"Haizz... thiệt tình. Ừ, còn đỡ hơn là mấy đứa nào đó vẫn chưa có người yêu. À khoan, người mình thương còn chưa có chứ nói chi người yêu ha"

"Ơ kìa chị~ Người em thương thì có rồi nhé! Còn chuyện có phải người yêu hay không thì bỏ đi nhé!"

"Gì cơ? Mày mà cũng có người mình thương cơ á? Đùa bà đây à. Còn ba quỷ kia thì sao?"

"Em có rồi thưa chị, nhưng em đang trong quá trình "xác minh" danh tính thôi chị ạ" - Khánh trả lời

"Hai đứa kia chưa có chứ giề? Bà đây biết rồi, khỏi trả lời. Còn hai đứa bọn bây thì hay rồi! Tắt đây, thứ sáu bà về!"

Chị Phượng cúp máy không do dự luôn ấy. Mà khoan đã, Nhật và Khánh có người thương rồi á? Đùa?

"Thế mà hai người có crush rồi à?" - Vân hỏi

"Đùa thôi, ai biết được" - Nhật và Khánh đồng thanh đáp.

Quả nhiên là đùa thiệt mà!