Chương 21

Sau một đêm nằm quay lưng thấp thỏm, sáng hôm sau Lôi Việt đã dậy từ rất sớm. Anh bị Cốc Tuân làm nhục ở nhà, sự tự ái trong lòng nổi lên mạnh mẽ kí©h thí©ɧ anh, phẫn uất thiêu đốt, thúc giục anh lấy ra một chút khí thế cuối cùng còn sót lại nhanh chóng đứng dậy, định rời đi ngay lập tức.

Người nằm bên cạnh còn chưa tỉnh. Cốc Tuân vẫn ngủ ngon như thường, đôi mắt bình tĩnh khép lại, Lôi Việt liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên lại không nỡ rời đi.

“Đồ phụ nữ xấu xa.” Anh lẩm bẩm.

Cốc Tuân chỉ “ừ” một tiếng, chuyển mình, rồi lại vùi mặt vào trong chăn.

“…”

Lôi Việt rời giường đi ra ngoài. Cốc Tuân mới rời chăn thức dậy, đối diện với bản thân mà tự hỏi: “Mình thực sự xấu xa đến vậy sao?”



“Dĩ nhiên vậy!”

Kim Dũ Giai trả lời cô chắc như đinh đóng cột.

“Tại sao chứ?”

“Còn sao chăng gì? Người ta là muốn nói tình cảm chân thành với cậu, còn cậu lại chỉ quan tâm đến thân xác người ta”. Trong giọng nói của Kim Dũ Giai mang theo vài điểm tiếc nuối: “Loại quan hệ của hai người, ai động lòng trước thì người đó thua. Anh ta thực sự đã thua trong tay cậu rồi!”

“Tớ đâu chỉ quan tâm mỗi thân xác người ta đâu. Tớ cho rằng chúng tớ ở bên nhau là đã đạt được thỏa thuận hợp tác chung, ai ngờ đâu anh ta lại muốn kết hôn chứ…” Giọng nói Cốc Tuân có hơi chột dạ: “Hơn nữa mới ở chung chưa được bao lâu, mới hơn ba tháng thôi?”

“Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách cậu, ai bảo cậu gặp phải một người đàn ông quá đơn thuần như vậy chứ. Cậu thấy tớ và Khúc Trí không, ăn ý đến mức tận hai năm mà không nói đến chuyện kết hôn, nếu không phải là bởi vì thằng bé…”

“Nhưng cậu với Khúc Trí là thật lòng yêu nhau mà!”

“Yêu cái rắm!” Kim Dũ Giai tỏ vẻ kiêu ngạo: “Anh ta đối tốt với tớ, tớ mới thuận theo ý anh ta thôi”.

Cốc Tuân nghiêng mắt nhìn người phụ nữ ngoài mặt trong lòng không nhất quán này, thời gian đầu khi mới lấy nhau rõ ràng rất hạnh phúc, trước mặt bạn bè còn ân ân ái ái, hóa ra lại là vịt chết còn cứng miệng.

“Lôi Việt đối với tớ cũng rất tốt, nhưng tốt quá cũng là một gánh nặng…Tớ luôn có cảm giác mắc nợ anh ấy”.

“Đó là chuyện dĩ nhiên, không đồng thuận về mặt thỏa thuận sẽ dẫn đến cán cân bị mất thăng bằng. Vậy nên vì sao chúng ta vẫn hay dùng tiền để bù đắp sự mắc nợ trong lòng, nói tới nói lui chính là vì muốn để bản thân mình dễ chịu nhất”.

“Anh ấy không cần, không chỉ không cần, còn giận dỗi tớ, cũng không hiểu anh ấy nghĩ gì nữa”.

Kim Dũ Giai nheo mắt, xích lại gần cô: “Vị này của cậu… Xem ra còn không hài lòng với cả tiền bạc lẫn xá© ŧᏂịŧ”.

“Vậy anh ấy muốn gì?” Cốc Tuân trợn mắt há hốc mồm.

“Kết hôn.” Kim Dũ Giai mỉm cười: “Náo loạn để đòi kết hôn. Xem ra, anh ta thực sự rất đơn thuần, không sợ cậu lừa tình lẫn lừa tiền.”

“Quần què, tớ có thể lừa được cả tình lẫn tiền sao?”

“Vậy nên, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, tớ cảm thấy người đàn ông này cũng thật đáng thương, gặp phải người như cậu, uổng công trao cả trái tim chân thành…”

“…”

Đối diện với tình thế này, Cốc Tuân không biết nói sao. Sau thời gian ngắn gặp Kim Dũ Giai cho đến khi về đến nhà, mới phát hiện ra trong nhà giống như bị trộm cắp vậy… đồ đạc hình như đã giảm đi hơn nửa.

Tốc độ của Lôi Việt không phải là quá nhanh sao? Không thèm nói lời từ biệt luôn?

Cốc Tuân gọi điện thoại cho anh, Lôi Việt cũng vừa mới bước chân ra khỏi cửa, đang trên đường lái xe trở về nhà.

“Anh thu dọn hành lý dời đi?”

“Mang đi, để lại làm gì?”

“Vậy chúng ta là vậy, coi như đã chia tay?”

Một giây trước, Lôi Việt còn cảm thấy mình rất có dũng khí, nhưng một giây sau, đã khô héo: “Anh không nói vậy… Không phải em nói chúng ta nên xa nhau một thời gian để bình tâm lại sao?”

Dọa Cốc Tuân giật nảy mình, thật đúng là cô cho rằng Lôi Việt định quyết tâm đoạn tuyệt mối quan hệ này với cô.

“Vậy chúng ta mỗi người đều nghĩ lại đi rồi tính sau. Anh trở về chăm sóc ba mình thật tốt đi, em cũng sẽ đi công tác trong một khoảng thời gian ngắn. Còn nữa, sắp tới đừng liên lạc.”

“Alo…”

Trong lòng Lôi Việt quýnh lên, vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại di động đã mất kết nối.

Anh ấm ức: Gọi cũng không cho gọi sao?

Những lúc phiền lòng, Cốc Tuân rất thích vùi đầu vào công việc. Công việc bận rộn có thể đánh lạc hướng sự chú ý thái quá của cô khỏi một vấn đề nào đó, cho nên ngay lúc này đây, loại chuyện đi công tác khiến người khác bận tâm mệt mỏi thì ngược lại lại có thể giúp cô giải tỏa áp lực.

Suốt năm ngày, cô ăn họp ngay trên xe. Mà trong năm ngày này, cô quả thật cũng không liên lạc với Lôi Việt dù chỉ một lần. Lôi Việt cũng thi gan với cô, cô không để ý tới anh, anh cũng dứt khoát không để ý gì tới cô.

Nhưng lại cảm thấy bận lòng.

Khoảnh khắc Cốc Tuân lê thân thể mệt mỏi của mình về nhà, Lôi Việt đã không nhịn nổi đã đứng đợi ở cửa chờ cô.

Khi ấy, vào khoảng 9h tối, trời nhiều mây, mưa dầm, qua màn mưa Lôi Việt nhìn thấy cô, trên khuôn mặt cứng đờ mất bình tĩnh lập tức nở một nụ cười, giống như kẻ ngốc. Cốc Tuân liếc nhìn anh một cái, lại nhớ tới cái lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, hình như cũng là một ngày trời mưa, anh còn nói với cô: “Nếu hài lòng xin vui lòng vote năm sao khích lệ.”

Ngày đó không xa, nhưng cũng không phải gần. Cô và Lôi Việt hóa ra đã ở với nhau suốt một khoảng thời gian dài như vậy.

“Anh giúp em cầm hành lý.”

Lôi Việt điên cuồng đi theo phía sau Cốc Tuân, muốn hỏi lại thôi, nóng lòng muốn hỏi cũng thôi, lại nhìn đỉnh đầu cô, trong lòng trống trải như được thứ gì đó lấp đầy.

Cốc Tuân sắc mặt không ổn lắm, cô cực kỳ buồn ngủ, tuy rằng thấy tâm tình Lôi Việt giờ đây cũng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại phản ứng buồn ngủ của bản thân.

Lôi Việt pha nước ấm cho cô tắm, pha sữa bò nóng cho cô, cuộc sống lại giống như đã trở về khoảng thời gian một tuần trước.

“Ngày mai, em có lời muốn nói với anh.”

Cốc Tuân nói xong đã đi ngủ trước.

“Vậy tối nay, anh có cần đi không?” Lôi Việt dựa vào mép giường hỏi

Không có câu trả lời. Hơi thở Cốc Tuân dần dần trùng xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lôi Việt cảm thấy da mặt mình dường như đã dày thêm một tầng. Ôm Cốc Tuân một đêm đầy ngọt ngào không nói, sáng sớm còn trộm chiếm tiện nghi, hôn mặt cô.

“Đừng nhúc nhích...”

Cốc Tuân mơ mơ màng màng đẩy anh ra.

Nhưng anh lại đến gần hơn, ở bên tai Cốc Tuân, nhẹ nhàng phả hơi thở vào: “Tuân Tuân, tỉnh rồi?”

“Chưa tỉnh.”

“Ha ha…” Lôi Việt bị người nằm trong lòng chọc cười, nhịn không nổi chọt chọt eo cô: “Tóm lại tỉnh hay không tỉnh nào?”

“Bốp…”

Cốc Tuân vỗ một cái vào ngực Lôi Việt. Lỗi Việt ho khan một tiếng, dời đi mười centimet, trong đầu lại nghĩ có gì đó không đúng, mình vừa. mới bị đánh sao?



Vì vậy, đành để mặc cho Cốc Tuân ngủ tiếp, một giấc ngủ kéo dài từ mười giờ tối hôm trước đến tận mười hai giờ trưa hôm sau. Suốt mười bốn tiếng, Cốc Tuân ngủ li bì như heo vậy, đối với chuyện hồn nhiên buổi sáng vẫn không hay biết gì.

Thời điểm cô thức dậy đánh răng rửa mặt mới như vừa tỉnh mộng, Lôi Việt sao lại ở đây? À quên, ngày hôm qua anh tới.

Thật tốt.

“Em dậy rồi? Anh vừa nấu canh cá, còn thêm vào cả nấm sò vua em thích ăn nhất!”

“Ừ, được”.

Nhưng đến khi ngồi vào bàn ăn, Cốc Tuân nhìn vào món canh cá nấm sò vua cô thích ăn nhất, nhịn không nổi lại muốn buồn nôn.

“Sao thế? Nếm thử đi.” Lôi Việt đưa cái muỗng nhỏ nhét vào tay Cốc Tuân.

Cốc Tuân ủ rũ, nhìn về phía anh, hỏi: “Anh 25 tuổi?”

“Ừ, làm sao vậy?”

“Không sao. Em đang mang thai.”

“Ừm!” Lôi Việt gật đầu một cái, bỗng nhiên kinh hãi: “Hả?!”

“Em mang thai?!” Anh thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, không hề khϊếp sợ mà lại ngạc nhiên đến mừng rỡ, còn hỏi lại rất nhiều lần: “Em mang thai? Em thực sự mang thai sao?”

Cốc Tuân bình tĩnh ngồi trước bàn, ánh mắt dửng dưng, giống như mang thai chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi.

“Vậy là anh sắp làm cha? Cốc Tuân, Tuân Tuân, tốt quá!”

Lôi Việt vui mừng đến mức ngốc nghếch, anh ngồi xuống gần bên cạnh Cốc Tuân, cầm lấy tay cô nhìn chăm chăm vào bụng cô, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Cảm ơn em!”

“…”

Thái độ của Lôi Việt quá khác so với dự liệu của vô, không hề băn khoăn mà trực tiếp, mãnh liệt đến sung sướиɠ.

“Sao em lại phơi ra vẻ mặt này?” Lôi Việt buông tay ra, nụ cười trên mặt dịu đi: “Em sẽ không gạt anh chứ…”

“Không có, không hề gạt anh.”

“Vậy em sao…”

“Thành thật mà nói, đứa bé này đến quá bất ngờ với em. Em không hề có ý định có nó, đây hoàn toàn là một tai nạn không mong muốn.”

“Ừ?” Lôi Việt bắt đầu hơi tức giận: “Em đây là có ý gì?”

“Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cùng tư tưởng đón nhận chuyện này”.

” Còn anh, có thể anh đã chuẩn bị xong rồi!” Lôi Việt kích động: “Anh nói cho em biết, em ngàn lần vạn lần không nên có suy nghĩ gì lệch lạc!”

Anh đã cảm giác được thái độ lạnh lùng của Cốc Tuân là có ý gì?

“Em nghe anh nói”. Lôi Việt dùng khuôn mặt trầm ổn thành thục nhất của mình, nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với cả em và đứa bé, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ thêm điều gì, được không em?”

Cốc Tuân ngơ ngác nhìn anh, cô sao thể chuyện gì cũng không cần suy nghĩ chứ. Ba ngày nay, biết mình mang thai, cô dường như không có cách nào sửa sang lại tâm tình. Trước đó vài hôm, Kim Dũ Giai còn nhắc nhở cô, nếu như không thể tiếp tục thì tuyệt đối không được mang thai, nhưng giờ hết lần này đến lần khác lại dính bầu. Phải làm sao bây giờ? Nếu như phải sinh con, đối với đứa bé, kết hôn là chuyện cần thiết. Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng kết hôn hay sinh con.

“Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng có thể tin anh dù chỉ là một lần hay không?”

Lôi Việt ôm Cốc Tuân vào lòng: “Anh đã làm cha của đứa bé rồi, sau này anh sẽ càng nỗ lực và cố gắng hơn. Tuyệt đối sẽ không để cho em phải thất vọng, có được không?”

Cốc Tuân không muốn nói qua loa với anh, cũng không muốn gạt anh nữa: “Em là một người ích kỷ, từ khi sinh ra đã không có tình thương của mẹ. Em đã dồn hết tất cả sức lực của mình để sống tốt hơn, thay vì việc nghĩ đến một nơi gọi là gia đình.”

Cô cũng không biết, thành tựu hiện giờ của cô là gì, có lẽ là đã từng có một khoảng thời gian dài không yêu, khiến cho cô dần trở nên kiêu kỳ với nó.

“Anh hiểu, anh đều hiểu.”

Lôi Việt bất chấp phía trước là gì, giờ đây chỉ biết an ủi cảm xúc Cốc Tuân thật tốt: “Muốn ăn gì? Anh làm cho em. Dù phải lên trời hay xuống biển, anh đều sẽ làm cho em, chỉ cần em nói.”

Cốc Tuân úp mặt lên bả vai Cốc Việt, khóe mắt đỏ hoe, dù sao cô cũng từng cho rằng Lôi Việt vẫn còn là trẻ con. Nhưng mà, Lôi Việt còn làm tốt hơn những gì cô nghĩ, nếu như anh do dự dù chỉ một phút thôi, cô cũng sẽ có ngay lý do mà lập tức chấm dứt sinh mệnh của đứa bé này.

Nhưng Lôi Việt lại không hề có.