Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Tú Tài Nghèo Cùng Phu Lang Của Hắn Ở Nhà Quyền Quý

Chương 1: Trọng sinh

Khu thương nghiệp tòa nhà văn phòng đã quá 11 giờ rồi nhưng phần lớn đèn vẫn còn sáng.

Lục Xuyên tiến vào tổ làm việc của họ, vỗ tay nói: “Mọi người có thể tan làm rồi, phương án này ở chỗ tôi đã được thông qua, ngày mai trình lên Tổng Giám Đốc xét duyệt, nếu thông qua, chúng ta có thể kết thúc hạng mục này."Mấy nhân viên trong tổ nhỏ nghe nói như vậy thì thoáng sững sờ một hồi rồi mới phản ứng lại được lời Lục Xuyên nói. Sau đó mọi người đồng loạt reo hò, phấn khởi thu dọn đồ đạc để ra về.

Vì hạng mục này, họ đã làm thêm giờ suốt mấy tuần, ngày nào cũng từ sáng đến tối, người nào người nấy đều sắp không chịu nổi.

Đợi mọi người rời đi, Lục Xuyên lại trở về phòng làm việc. Là giám đốc dự án nên mỗi ngày hắn đều phải làm thêm giờ nhiều hơn các nhân viên khác.

Giờ đây, hắn vẫn còn vài công việc cần hoàn thành.

Thời gian trôi dần đến 2 giờ sáng, Lục Xuyên đánh xong câu cuối cùng, vừa định nhấn nút lưu thì đột nhiên ngực hắn đau nhói dữ dội, hơi thở trở nên gấp gáp, trước mắt mờ dần.

Lục Xuyên nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể, tay run rẩy muốn với điện thoại trên bàn để gọi cấp cứu nhưng vừa chạm vào điện thoại, hắn đã mất đi ý thức.

Khi Lục Xuyên tỉnh lại, cơ thể hắn đau nhức, vô lực, bên tai loáng thoáng nghe tiếng người nói chuyện, Lục Xuyên cố gắng ngưng thần nhưng không thể nghe rõ họ nói gì.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau nhói, hắn mở mắt, mơ hồ thấy vài người mặc y phục cổ trang rồi lại kiệt sức mà nhắm mắt.

"Tỉnh lại rồi, chắc là có hiệu quả rồi." Một giọng nói trẻ trung đầy phấn khích vang lên.

Trong chốc lát, giọng nói ấy trở nên lo lắng: "Đại phu, hắn lại nhắm mắt rồi, làm sao bây giờ?"

"Hiệu quả rồi, cứ tiếp tục lấy máu." Giọng của vị đại phu có chút già nua nhưng đầy nội lực.

Lục Xuyên dù không mở nổi mắt nhưng ý thức vẫn còn. Hắn cảm nhận rõ ràng đau đớn từ mười đầu ngón tay, thầm nghĩ đây là kiểu trị liệu gì mới mẻ đây?

Nếu Lục Xuyên mở mắt, hắn sẽ thấy mười ngón tay của mình đều bị kim châm, máu đỏ lẫn đen đang rỉ ra từ những vết châm.

Sau một lúc, ý thức của hắn trở nên rõ ràng hơn và hắn có thể nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.

Vị đại phu nói: "Nếu đêm nay hắn hạ sốt thì còn hy vọng."

Giọng trẻ trung khẩn thiết đáp: "Đại phu, xin ngài nhất định phải cứu hắn, Lục tú tài là thần đồng của làng ta, mới 12 tuổi đã thi đỗ tú tài, tương lai tiền đồ vô lượng!"

Lục Xuyên có chút bối rối.

Thần đồng? Tú tài? Đây là đang đóng phim gì sao?

Vị đại phu thở dài: "Ta chỉ có thể tận lực, còn lại đành phó thác cho trời. Thân thể của Lục tú tài quá yếu, lại còn sốt cao trong suốt hai ngày thi cử, sống hay chết phải xem mệnh của hắn."

Giọng trẻ trung kia nức nở: "Cha ta giao cho ta chăm sóc Lục tú tài, giờ hắn thành ra thế này, ta làm sao ăn nói với cha hắn đây?"

Vị đại phu quát: "Đừng khóc nữa, lấy nước ướt lau người cho hắn, trước hết cứ cứu người đã."

Lục Xuyên cảm thấy trên người chợt mát lạnh, nhiệt độ nóng rát trong cơ thể cũng từ từ giảm bớt.

Cảm giác này quá chân thật, chẳng lẽ đây không phải đang đóng phim sao?

Lục Xuyên tập trung suy nghĩ một lúc, phát hiện triệu chứng của mình rất giống với cơn sốt cao. Ngực hắn trước đó đau đớn nhưng giờ không còn nữa.

Chẳng lẽ hắn đã xuyên không giống như trong tiểu thuyết?

Mơ hồ trong giấc ngủ, Lục Xuyên bị đổ một chén thuốc, cảm giác khó chịu trong cơ thể dần dần biến mất, hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc ngủ của Lục Xuyên không tốt, trong cơn mơ, hắn thấy mình làm thêm giờ ở công ty được lãnh đạo khen ngợi về công việc của tổ. Nhưng cũng có lúc, hắn thấy mình nhận giấy báo tử ở bệnh viện.

Khi Lục Xuyên mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy không phải phòng ngủ của mình, không phải phòng nghỉ ở công ty, cũng không phải phòng bệnh lạnh lẽo của bệnh viện, mà là một căn phòng mang đậm phong cách cổ xưa.

Bên cạnh vang lên tiếng ngáy. Lục Xuyên quay đầu nhìn, trên chiếc bàn vuông, một người đang nằm mặc trang phục cổ giống như trong phim.

Lục Xuyên nhắm mắt rồi mở mắt, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới xác nhận rằng đây không phải là ảo giác.

Hắn thực sự đã xuyên không.