Chương 4: Sống lại

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại đêm trước khi đính hôn với Thẩm Trăn.

Còn nửa năm nữa là chúng tôi chính thức kết hôn, thì xảy ra tai nạn ở quán bar.

Tôi đã đặt một buổi biểu diễn ở quán bar, chúc mừng phim của Diệp vũ Đường đóng máy.

Trong quán bar, sau khi tôi và Diệp Vũ Đường uống hơi nhiều, cô ấy hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao không dẫn chồng chưa cưới của cậu tới đây để tớ gặp một chút? Ngày mai hai người đính hôn rồi, tớ còn chưa gặp hắn lần nào."

Kiếp trước, dưới sự xúi dục của Diệp Vũ Đường, tôi đã gọi Thẩm Trăn tới.

Sau khi tan cuộc, Lục Thanh Dã đưa tồi về nhà, tôi đã nhờ Thẩm Trăn đưa Diệp Vũ Đường về.

Nếu tôi đoán không nhầm, tối nay hắn và Diệp Vũ Đường ở cùng với nhau.

"Được rồi, tớ sẽ gọi điện bảo hắn qua đây, cậu uống trước đi." Tôi ra khỏi phòng bao, lấy điện thoại ra và gọi điện.

Sau đó dựa vào hành lang châm một điếu thuốc, mới rít một hơi, Lục Thanh Dã đi tới: ""Đại tiểu thư, hút ít thôi."

Ở kiếp trước mỗi lần Lục Thanh Dã bảo tôi bớt hút thuốc, bớt uống rượu, tôi luôn thấy hắn phiền phức.

Sau khi chết một lần, tâm tình tôi đã khác.

Tôi lại hút thêm một hơi, sau đó dùng ngón tay đưa điếu thuốc tới bên miệng hắn, khẽ mỉm cười: "Vậy anh hút hết giúp em nhé?"

"Đại tiểu thư, em biết anh không biết hút thuốc mà." Lục Thanh Dã cầm lấy điếu thuốc trong tay tôi, nhưng không hút.

Đúng vậy, hắn không hút thuốc uống rượu, không có bất kỳ sở thích nào mà đàn ông thường thích.

"Anh không hút, vậy em tự mình hút." Tôi muốn lấy lại điếu thuốc, hắn đã đè tay tôi lại, đưa thuốc lên miệng rít một hơi dài.

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, nhưng tai đã đỏ bừng.

Không biết có phải nghĩ tới điếu thuốc này vừa rồi tôi hút 2 hơi hay không.

Tôi không nhịn được cười, lặng lẽ nhìn hắn hút hết điếu thuốc.

"Em vào uống tiếp đây." Tôi quay trở lai phòng bao, tiếp tục uống rượu và nhảy nhót với Diệp Vũ Đường và những người bạn của mình.

Diệp Vũ Đường cũng uống khá nhiều, liên tục hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao bạn trai cậu mãi vẫn chưa tới đón cậu vậy?"

Tôi trả lời: "Sắp tới rồi."

Lục Thanh Dã thấy tôi đã say rồi, sải bước đi tới vác tôi lên vai, rời khỏi quán bar: "Đại tiểu thư, em không thể uống nữa, anh đưa em về nhà."

Đây là hành động thường ngày của Lục Thanh Dã, hầu như lần nào tôi tới quán bar, cuối cùng uống say như chết cũng được hắn đưa về nhà.

Hắn thực sự rất khỏe, bế tôi như bế một con búp bê.

Lục Thanh Dã bế tôi lên xe, hắn lái xe như tên bắn.

Khi tới biệt thự nhà tôi, Lục Thanh Dã đã đổi thành bế công chúa, bế tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.