Chương 2. Nhóc ăn trộm

Sau khi lên xe về nhà, vừa vặn mai là ngày nghỉ. Lưu Quang Bình tiện đường đi chợ mua thực phẩm làm món thịt heo xào tiêu xanh, trong nhà còn hai quả trứng, có thể hấp lên.

Về đến nhà, trời còn nhá nhem tối, Lưu Quang Bình mơ hồ nhìn thấy một bóng mèo nhỏ ở cổng sân.

Là trộm sao?

Lưu Quang Bình giảm tốc độ, đi sát tường, chuẩn bị tư thế hạ gục đối phương.

Người nọ ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi gục đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không hề biết Lưu Quang Bỉnh đang tới gần, đột nhiên vừa di chuyển, bị ấn trên mặt đất, mặt áp vào cục đá ghềnh, đau đớn hét lên.

“Anh trai anh trai anh trai! Đau quá! Hức hức——“

Lưu Quang Bình nhìn rõ bộ dáng của đối phương: khuôn mặt nhỏ, lòng bàn tay to, hai mắt rưng rưng nước, vừa nhìn hắn vừa sợ hãi lo lắng, mặt và tay rất dơ, còn có một cổ tay trắng nõn lộ ra, bị đè trên đất không thể cử động, cơ thể toả ra mùi hương không sạch sẽ.

Lưu Quang Bình sửng sốt, con gái đi ăn trộm?

“Đại ca, em không phải ăn trộm…”

Cậu biết loại ánh mắt này, bị đối xử như một con chuột chạy qua đường, uỷ khuất mím môi, cầm lòng không đặng, mệt mỏi dựa vào cục đá nghỉ ngơi, không ngờ chủ nhà lại trở về, không nhiều lời đè cậu xuống đất nghĩ cậu là ăn trộm, không kìm được nước mắt.

“Em không có ăn trộm ô ô ô… Em chỉ muốn… muốn nghỉ mệt…. Ô ô ô.”

“Đừng khóc.”

Lưu Quang Bình luống cuống, hắn chưa bao giờ nhìn thấy con gái khóc, không biết phải làm gì, ngơ ngác, lực trên tay cũng buông lỏng ra.

“Ô ô ô ô ô …..”

Cậu khóc oà, tay nhỏ bẩn thỉu xoa xoa mặt như mèo mướp, bụng nhỏ vang lên, nức nở nhìn Lưu Quảng Bình, ánh mắt u oán, như vợ nhỏ bị bỏ rơi, nhìn người chồng vô trách nhiệm.

Lưu Quang Bình không còn cách nào khác, làm sao đây? Mang cô ấy về sao? Hắn không muốn thu lưu một người không có lai lịch rõ ràng, đuổi cô ấy đi? Khóc lóc thảm thương như vậy, hắn bị lương tâm lên án, muộn như thế, còn lang thang ngoài được, từ đâu tới?

Lưu Quang Bình trầm mặc không nói, đi vào nhà.

Người nọ nước mắt nước mũi lấm lem, hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn thân ảnh đối phương ngày càng nhỏ dần.

Căn phòng được bật sáng, cậu muốn đến gần, như thể muốn ánh sáng ấm áp chiếu vào người, cậu muốn có gia đình.

Lưu Quang Bình đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, tức giận nói:

“Sao không vào nhà?”