Chương 4. Cô gái này thật không biết xấu hổ

Cái chậu lớn đặt trong phòng tắm, càng thêm chặt chội, Lưu Quang Bình đóng cửa lại để người bên trong tắm rửa.

Hơi nước nóng khiến đầu Tiểu Lục choáng váng, hết thảy không giống sự thật, hôm qua cậu vẫn còn lê lết trên đường, hôm nay được ăn no, được tắm nước nóng, có một nơi ấm áp để đặt chân.

Tiểu Lục thầm nghĩ ân nhân thật tốt, sau này nhất định sẽ báo đáp.

Tiểu Lục bỏ nhà đi, muốn tìm việc làm nhưng bị lừa đến nơi nào đó, ngày nào cũng bị tiếng hô khẩu hiệu làm cho chói tai, không những không được cho ăn mà đôi khi còn bị đánh vì không nghe lời, ngây ngốc ở đó một tháng, vẫn luôn tìm cơ hội trốn thoát, trời cao cho cậu một cơ hội, cậu chạy như điên đến đường lớn, không dám ngoảnh lại, hễ nghĩ đến lúc đó lại sợ hãi, sau này cậu vẫn tìm việc, người ta thấy bẩn thỉu lại nhìn ngu ngốc, không có giấy tờ không ai dám thuê làm việc, cậu từ núi vào Nam, không có người thân, không về được, chỉ có thể đi lang thang trong thành phố. Cậu cảm thấy mình giống như một con chó hoang, không có đồ ăn, chỉ chờ đến ngày mình trở thành một thi thể lạnh băng, giống như mẹ và em trai, thật sự không muốn, cậu thực sự rất sợ biến mất khỏi thế gian này, cậu muốn sống, muốn được ăn no, muốn mặc quần áo ấm.

Tiểu Lục cuộn quần áo dơ thành một đống ném vào trong góc, chà xát bụi đất trên người, tóc tai trở nên rối bời, cắt đơn giản một chút, khuôn mặt tuấn tú gọn gàng lộ ra vì dầm mưa dãi nắng, mặt và tay cũng đen đi rất nhiều. Nó sẫm màu hơn nhiều so với cơ thể, nhưng có thể thấy ban đầu nó cũng rất trắng

Cậu vô tình chạm vào hoa huyệt khi đang rửa phần dưới — lỗ hoa lẳng lặng mọc dưới dươиɠ ѵậŧ. Sau khi biết chuyện, mẹ đã khóc rất lâu. Bà mắng cậu là đồ quái vật và dặn không được để người khác biết. Không, phải cẩn thận kẹp nó lại khi không có ai, vì nó sẽ tự chảy ra, Tiểu Lưu rất sợ hãi và không dám chạm vào nó, giống như mẹ nói, nó là một con quái vật và sẽ mang đến tai hoạ cho gia đình.

Tiểu Lục nhanh chóng rút tay về, thấy nước bẩn, mặt cậu bỗng đỏ bừng.

Cậu cẩn thận thò đầu ra sau cánh cửa, nhỏ giọng hỏi:

“Em tắm xong rồi…”

Lưu Quang Bình đang đọc sách, nhưng một chút cũng không để tâm, hắn rất khó chịu, nghĩ đến người nọ đang ở phòng tắm, làm sao bây giờ? Giọng Tiểu Lục như muỗi kêu, má đỏ bừng vì nóng, tóc đã cắt ngắn, có thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt của đối phương. Rất xinh đẹp, nhưng——

Cô gái này sao không biết xấu hổ sao?

Khuôn mặt của lão già Lưu Quang Bình ửng hồng, thật ra là bởi vì bóng tối, không thể biết được hắn đang đỏ mặt, giọng điệu cũng rất đứng đắn.

“Mặc quần áo đi! Tôi đi thay nước!”

Chậu nước khá bẩn, mí mắt của Lưu Quang Bình giật giật, thực sự rất bẩn. Sau khi đổ xong, nước nóng sạch sẽ được thêm vào. Tiểu Lục chỉ mặc một chiếc ống tay ngắn, rộng hơn rất nhiều và có thể che được mông trắng. Chân đung đưa trước mặt Lưu Quang Bình. Máu trong người hắn dâng dâng lên, vội vàng chạy ra ngoài, Tiểu Lưu giật mình vì tiếng đóng cửa, ân nhân tức giận vì mình