Chương 6

Hôm nay là ngày nghỉ, Lưu Quang Bình vẫn dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị hai bát mì, tìm qua tìm lại không thấy trứng gà, đơn giản là ăn mì chay thôi.

Giấc mơ đêm qua khiến hắn tức giận muốn chết, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lục với bộ ngực của nữ nhân, quyến rũ nhìn hắn, bộ ngực to tròn, trắng như tuyết đung đưa trước mặt. Hắn xấu hổ mà bừng tỉnh, nửa đêm đành phải thức dậy giặt qυầи ɭóŧ.

Cũng may là không đánh thức Tiểu Lục bên cạnh, nhìn đối phương ngủ say cuộn tròn lại, rất đáng thương, nhìn kỹ có thể thấy lông mi của cậu không ngừng run rẩy.

Gần 30 tuổi, Lưu Quang Bình chưa từng dùng đạn thật chạm vào phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ được nghe mấy lời thô tục của cựu chiến binh miêu tả thân hình phụ nữ mềm mại như thế nào, nhất là trên ngực… Lưu Quang Bình lắc lắc đầu, người trong mộng và Tiểu Lục hợp lại nhau, doạ hắn bị sốc.

Tiểu Lục sau khi tỉnh lại vội vàng xem vị trí bên cạnh đã lạnh lẽo, cậu chạy thật nhanh, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, ngửi thấy mùi thức ăn bên ngoài truyền đến.

Lưu Quang Bình đang làm bữa sáng, tạp dề đeo trên eo, bóng dáng cao ráo ngược sáng —— hốc mắt Tiểu Lục ươn ướt, cậu muốn có một mái nhà bao nhiêu, trong nhà có một người như thế…. Cậu quá tham lam.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lục vô cùng mất mát, rũ đầu đi vào bếp.

Lưu Quang Bình thấy đối phương, nghĩ đến chuyện tối hôm qua hắn thấy khó xử, mở miệng không biết nói gì, ú ớ nửa ngày, hỏi Tiểu Lục:

“Rửa mặt chưa?”

Tiểu Lục ngơ ngác lắc đầu, cậu đã quen với việc lang thang mỗi ngày, không có thói quen sạch sẽ, điều này rất xa hoa đối với bản thân.

Lưu Quang Bình nhíu mày, đặt cái muỗng múc canh xuống, không có bàn chải đánh răng mới, lại phát hiện có cái bàn chải mới dùng còn vết dính kem đánh răng bên trên, hắn nghĩ thầm phải mua một cái mới.

Bất tri bất giác, hắn quyết định để Tiểu Lục ở lại, mà chính hắn cũng không biết.

Bé ngoan Tiểu Lục không biết sử dụng bàn chải đánh răng đúng cách, Lưu Quang Bình sợ cậu không đánh sạch, bảo đối phương há miệng, Tiểu Lục vâng lời để cho bố già kiểm tra.

Cậu ngẩng mặt lên, khăn ấm và bàn tay to đang chạm vào mặt, rất muốn khóc, không muốn rời đi, cậu tham lam hưởng thụ hơi ấm vốn không thuộc về mình.

“Được rồi, đi ăn cơm thôi.”

Tiểu Lục đi tới bàn ăn, ánh mắt thấp thỏm, ân nhân còn chưa nói chuyện này, sau khi ăn cậu sẽ được ở lại hay bị đuổi đi?

Mì đơn giản như vậy cũng ăn rất ngon, nước mì ấm nóng chảy vào bụng làm giảm căng thẳng, Tiểu Lưu cẩn thận cầm bát uống hết nước canh, nhịn không được muốn liếʍ hết đáy bát, nhưng ân nhân là người sạch sẽ, anh ấy sẽ không thích như vậy.

Đôi mắt nhỏ liên tục đảo vài lần nhìn đối phương, Lưu Quang Bình thấy kỳ quái, hỏi cậu có chuyện gì muốn nói hay không.

Tiểu Lục đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.