Chương 1: Muốn tìm một nam nhân giúp cậu làm việc

“Bạch Tri Vân, ta làm giúp ngươi, nắng nóng muốn chết".

Bạch Tri Vân dùng bàn tay tái nhợt lau lau cái trán, xua xua tay: “Không cần, không cần, cảm ơn Đại Lực ca, ta tự làm được."

“Yo~ Hà Đại Lực, muốn làm việc cho người ta nhưng người ta không muốn . Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình ~” không biết ai hô như vậy một câu, mọi người đều bật cười.

“Đi đi” Hà Đại Lực nói người nọ một câu sau đó gãi gãi cái ót, đen mặt mà trở về vị trí của mình.

Bạch Tri Vân là thanh niên trí thức tới từ thành phố, thân thể song tính khiến cậu lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, sống ở nông thôn gần được 1 tháng, các nữ đồng chí đều bị phơi đen đi một tầng chỉ còn cậu trắng như trước. Thời gian cậu làm việc trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, làn da tinh tế trắng đến phát sáng, môi tuy có chút khô nhưng rất hồng, diễm lệ hơn cả môi cô dâu. Trong đội ngũ công nhân đông đảo cậu giống như một sự suất hiện sáng chói lọi.

Thời điểm cậu vừa đến thôn Đại Giang ăn mặc giống y hệt các thanh niên trí thúc khác, đều là áo sơ mi trắng, quần dài đen bao vây lấy đôi chân thon dài thẳng tắp. Cậu so với những người song tính hoặc nữ sinh khác thì dáng người lẫn diện mạo đều lấn át họ.

Khi cậu cúi xuống thường xuyên sẽ lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, trắng nõn, eo thật sự rất nhỏ, mông cũng to, lúc làm việc thì hơi lắc lư.

Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ, rốt cuộc thì người thành phố cũng không có khả năng gả cho những người nông dân như bọn họ, càng không thể ngốc ở Thôn Đại Giang cả đời, về sau liền phải trở về thành phố, hơn nữa bọn họ cũng không cảm thấy người như vậy sẽ nhìn trúng bọn họ, cho nên chỉ có thể nghĩ ở trong đầu, cũng không dám đi đến gần cậu.

Nhưng bọn hắn cùng Hà Đại Lực không giống nhau, cha hắn là đội trưởng đội sản xuất của đại giang thôn, lớn lên cũng được, có tư cách để theo đuổi Bạch Tri Vân.

Bạch Tri Vân lại lần nữa cự tuyệt sự giúp đỡ của Hà Đại Lực, thanh niên trí thức bên cạnh thò qua nhỏ giọng nói với cậu: “Sao ngươi không cần hắn giúp ngươi đào đất? Ta nói này, ngươi có thể trước làm người yêu hắn, để hắn giúp ngươi làm việc, cũng không biết khi nào mới có thể trở về thành phố.”

Người nói chuyện chính là Tôn Úc, là một thanh niên trí thức 30 tuổi, là một trong đám người đến sớm nhất, xuống nông thôn mười mấy năm, thân thể cùng Bạch Tri Vân giống nhau, lấy chồng thôn Đại Giang, sinh ra hai đứa nhỏ, nhiều năm lại đây, quay về thành phố với hắn mà nói đã là chuyện không cần thiết nữa rồi.

Hắn hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, mặc dù đã sinh hài tử, nhưng vẫn đẹp như trước kia, hóa ra chồng hắn là con trai bí thư thôn, cũng là khó khăn lắm mới theo đuổi được, sau khi hết hôn rồi sinh con, mười mấy năm trôi qua, hắn đã không ôm hy vọng trở về thành phố.

Tình huống của Bạch Tri Vân cùng hắn giống nhau, hắn đối Bạch Tri Vân có loại gặp nạn tri kỷ cảm giác, liền muốn nói với hắn vài câu.

Bạch Tri Vân lắc đầu: “Không cần, Úc ca, ta không thích hắn, không muốn chiếm tiện nghi của hắn, vẫn là thôi đi”.

Công việc khiến Bạch Tri Vân mệt quá sức, nhưng cậu cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của Hà Đại Lực, tâm tư của hắn Bạch Tri Vân không phải không hiểu, chỉ là không muốn đáp lại thôi, tình nguyện chính mình mệt chút.

Nhưng mà thật mệt, bàn tay bởi vì làm việc mấy ngày nay nổi lên không ít bọt nước, mỗi tối đặt đầu lên giường liền ngủ, gia đình của cậu nề nếp, lại là em út, cha mẹ anh em đều nuông chiều cậu, ở nhà cậu trừ bỏ nấu cơm cái gì cũng đều không cần làm, nếu không phải cậu đam mê mỹ thực, liền cơm cũng không cần nấu, bây giờ mỗi ngày cuốc đất, khiến cậu mệt mỏi, hối hận cực kỳ.

Trước khi ngủ đều trộm rơi nước mắt, rốt cuộc khi nào mới có thể trở về thành phố nha.

Đến lúc kết thúc công việc, mọi người đem công cụ trong tay vất đi liền tản ra về nhà, dù sao cũng là nông cụ của nhà nước, tùy tiện ném trên mặt đất cũng không có việc gì.

Bạch Tri Vân mệt mỏi bụng đói kêu vang, cậu vẫy vẫy tay làm các thanh niên trí thức khác đi về trước, chính mình thì ngồi ở dưới tán cây nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút sức lực liền đi lên trên núi, cậu nhớ rõ lúc làm việc có nhìn thấy tổ ong rừng.

Phiếu gạo tiền sắp xài hết rồi, cậu muốn đi lấy mấy khối tổ mật ong rừng trở về cho đỡ thèm, que diêm cậu đều chuẩn bị tốt.

Thời tiết nóng, trên núi còn chưa tối, chân trời toàn là rạng đỏ, ánh nắng ấm áp, nhu hòa.

Rốt cuộc tìm được mật ong ở bụi cây, không ít ong bay vò vè ở bên cạnh, Bạch Tri Vân nuốt nước bọt, xoa xoa thái dương, thật là khó tìm, nếu lại tìm không thấy hắn đều phải đi xuống núi rồi.

Cậu quẹt diêm đốt một nắm ngải cứu , xua đuổi không ít ong rừng, chậm rãi thò lại gần, thật sự có không ít mật ong đâu, cậu lấy một nửa số mật, gói vào giấy dầu xong liền xuống núi.

Khi cậu đến gần chân núi nhìn thấy khói bốc lên từ xa, nơi này không có người, không nên có lửa, sợ núi bị cháy, Bạch Tri Vân chạy qua đó, khi đi vào liền ngửi thấy mùi vị cá nướng, mới phát hiện là có người đang nướng cá.

Bạch Tri Vân nuốt nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên, cậu đã vài ngày không ăn thịt cá.

Người đàn ông đang nướng cá nhấc mí mắt liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu nghiêm túc nướng cá, người này hắn biết, thanh niên trí thức mới từ trong thành phố vào, hắn hiện tại vai trần, lại có tiếng là ăn bám, ai cũng biết mà cách xa.

Người đàn ông này hình như là Tô Kiến Lâm đi, Bạch Tri Vân biết một chút, cậu mới vừa làm công ngày đầu tiên liền có người nói với cậu, phải rời xa cái tên ăn bám này, hắn ta là con của một nhà giàu xấu xa, 22 tuổi rồi còn không lấy được vợ, bảo cậu phải cách xa hắn một chút, đừng đi gần quá.

Bạch Tri Vân nhiều lần thấy hắn đều ở đất hạng năm làm tới tối muộn, đất hạng năm là đất xấu nhất, rất cằn cỗi, trồng trọt khó khăn, sản lượng thấp, điểm làm việc cũng thấp đến đáng thương, cho nên đất hạng năm đều là để trừng phạt cho “Bốn loại phần tử” đó.

Nông dân vai trần làm việc cũng không hiếm thấy, nhưng Bạch Tri Vân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thân hình quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội đến như vậy, nam nhân để ngực trần, cơ bụng vừa phải, cơ ngực săn chắc cho thấy cơ thể của hắn có bao nhiêu cường tráng, hắn ngũ quan anh tuấn, mày kiếm đĩnh đạc, mắt sâu, môi mỏng thẳng tắp, đường nét sắc sảo, góc cạnh, làn da màu lúa mạch mang theo bọt nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước ở sông lúc bắt cá.

Nói thật, Bạch Tri ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn liền ướt.

Cậu ngồi xổm xuống đối diện Tô Kiến Lâm, nuốt nuốt nước miếng, gắt gao nhìn chằm chằm miếng cá được nướng đến chín vàng kia.

Tô Kiến Lâm kinh ngạc vì cậu không có đi, còn ngồi xổm trước mặt hắn, hắn có chút không kiên nhẫn, đang muốn đuổi người rời đi, vừa muốn mở miệng liền thấy thanh niên trí thức vẻ mặt thành khẩn: “Tôi có mật ong, tôi đưa mật ong cho anh, anh đưa cho tôi một ít cá nướng được không?”

Thanh niên trí thức đối diện với ánh sáng, Tô Kiến Lâm nhìn mặt cậu rất rõ ràng, hắn đã sớm nghe nói bộ dạng của song nhi nổi bật này, chỉ là không nghĩ tới lại đẹp như vậy, giờ phút này tiểu mỹ nhân mở to hai mắt tỏ vẻ chờ mong mà nhìn hắn, lông tơ trên mặt cậu lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn, làn da thật mềm mại, ma xui quỷ khiến mà hắn nói: “Được”.

Bạch Tri Vân cong môi, cậu đương nhiên là cố ý giả bộ như vậy, cậu biết là không ai có thể cự tuyệt cậu, bất quá cậu cũng là lần đầu tiên dùng mỹ nhân kế.

Hắn đem mật ong lấy ra bôi trên mặt cá.

Tô Kiến Lâm bắt không ít cá, vốn dĩ chỉ định nướng hai con, dư lại lấy về nhà ăn, hiện tại bởi vì nhiều một người, nướng hơn một nửa, ăn đến trời tối đêm.

Bạch Tri Vân đã lâu không ăn no như vậy rồi, cực kì thỏa mãn sờ sờ bụng mà than thở một tiếng, không biết lần sau lại ăn no như vậy là khi nào.

Tô Kiến Lâm ít lời, trong đầu Bạch Tri Vân lại toàn ăn là ăn, ăn xong một con cá nói cũng không đến hai câu, hiện tại ăn no, tâm tư Bạch Tri Vân lại rung lên.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm nửa thân trên của Tô Kiến Lâm, thời điểm nhìn hắn mặc quần áo, còn hướng dưới bụng nhìn chằm chằm, liếc mắt một cái, căng phồng, khẳng định rất lớn, Bạch Tri Vân nuốt nước miếng.

“Ăn chưa no?” Tô Kiến Lâm mặc xong quần áo liền thấy động tác nhỏ của cậu.

“Ăn no” Bạch Tri Vân lắc đầu, lộ ra hàn răng trắng sáng cảm kích mà nói: “Kiến Lâm ca, ngươi thật tốt.”

Tô Kiến Lâm cười khổ, cho ăn cá chính là người tốt? Thành phố này chắc không nuôi nổi người, tại sao thanh niên trí thức này lại ngây ngốc như vậy.

Đống lửa tắt, trong phút chốc đêm đen kéo tới, Bạch Tri Vân mới cảm giác được sợ hãi, người thanh niên kia đã nói với cậu rằng đừng ra ngoài vào ban đêm, ngôi làng không yên bình, ngôi làng này đã từng phát sinh một số việc.

Bạch Tri Vân ôm chặt cánh tay Tô Kiến Lâm : “Thật tối.”

Tô Kiến Lâm rất cao, gần 1m9, Bạch Tri Vân chỉ tới gần bả vai của hắn.

Tô Kiến Lâm dừng một chút, rút tay cậu ra: “Chờ chút thích ứng thì tốt rồi, đi thôi, xuống núi đi.”

Thật thà như vậy sao? Đồ đưa tới cửa còn không cần, Bạch Tri Vân cạn lời.

Nếu nhớ không lầm, nhà Tô Kiến Lâm cùng ký túc xá của Bạch Tri Vân ở hai hướng, đến ngã rẽ phải chia ra, Bạch Tri Vân không đoán được tính cách của người này nên vẫn luôn không thể mở miệng bảo anh ta đưa cậu trở về.

Có nén sợ hãi trong lòng, cậu đi bộ về nhà, nhưng đi chưa được bao xa, liền phát hiện đằng sau có người đi theo, cậu đột nhiên quay đầu lại, là Tô Kiến Lâm!

Hắn bị cậu nhìn thấy thì vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không hề thay đổi, Bạch Tri Vân biết người ở phía sau là hắn, trong lòng liền yên tâm, lúc đi đường cũng đi nhẹ nhàng một chút .

Hắn đi cách cậu xa một chút, chờ Bạch Tri Vân trở lại ký túc xá, xoay người lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng rời đi của Tô Kiến Lâm.

Nam nhân còn rất chú đáo, đưa cậu trở về còn cách xa như vậy, chắc là sợ hủy hoại danh tiếng của cậu đi, Bạch Tri Vân phụt cười.

Nếu như bắt buộc phải tìm một người bạn trai thì, Tô Kiến Lâm cũng không tồi, người nọ thân hình cao lớn, mạnh mẽ, sức lực cực lớn giống như vô hạn vậy, làm xong rộng đất hạng năm của hắn lại đến giúp cậu làm đất hạng một hẳn cũng không thành vấn đề, còn có thân thể cường tráng kia, nói thật cậu lớn lên cũng chưa từng nhìn thấy người nào vạm vỡ như vây.