Chương 176

Thầy Nam dừng lại nhìn cả lớp một lượt, sau đó mới từ tốn nói tiếp:

"Thầy chỉ nói vậy thôi, còn việc tham gia "Học sinh thanh lịch" là hoạt động bắt buộc, thầy không cần các em phải đầu tư quá nhiều vào cuộc thi này, chỉ cần đi cho đủ số lượng là được." Thầy cúi đầu tìm máy tính trong cặp, "Nếu cả lớp không ai muốn tham gia thì thầy sẽ random, trúng số thứ tự của đứa nào thì đứa đấy phải đi, trừ khi có lý do bất khả kháng."

Lần bấm số đầu tiên, máy tính của thầy hiện lên số 9, là số thứ tự của Huyền Chi.

Lúc biết "người may mắn" được chọn là Huyền Chi, tôi nhận ra thầy Nam có vẻ do dự. Ngặt nỗi chính thầy là người bảo dùng máy tính bấm random để đảm bảo tính khách quan, mà Huyền Chi cũng chẳng có lý do gì để từ chối tham gia cả.

Không biết lúc đấy tôi nghĩ gì, thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ lo lắng hoang mang của Huyền Chi, tôi quyết đoán giơ tay xin tham gia chung.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, chỉ có Khánh là không. Nó cười cười nắm lấy tay tôi dưới ngăn bàn, dịu dàng thì thầm:

"Nếu biết Châu Anh chịu tham gia thì tao đã đăng ký từ đầu rồi."

"Mày có thể xin đi thay Huyền Chi." Tôi liếc nó.

"Không." Khánh lắc đầu, hai mắt cong cong "Tao thích đứng dưới sân khấu ngắm Châu Anh hơn."

Tôi cố gắng đè ép cảm giác chộn rộn khó hiểu trong l*иg ngực, nháy mắt với Khánh, trêu nó:

"Okay, để chị mang giải nhất về cho bé."

Khánh gục đầu vào vai tôi, bả vai run run vì nhịn cười.

"Dạ vâng." Giọng nói êm ái pha lẫn chút vui vẻ của Khánh vang lên bên tai tôi, "Bé đợi."

Tôi chưa kịp nói gì thằng Long ngồi cạnh đã chịu không nổi xen lời:

"Đcm hai đứa chúng mày đã nghe câu chuyện "Nam sinh bị bạn cùng lớp bắt ăn cơm chó nhiều quá nên đấm bạn nhập viện" chưa?"

"Chưa." Khánh nhếch môi cười, ôm eo tôi.

Long Đặng bẻ tay, lườm Khánh:

"Mày sắp được trải nghiệm rồi đấy."

"..."

.

.

Trước khi thi chính thức, trường tôi tổ chức vòng loại, chọn ra 12 lớp được đi tiếp.

Vòng loại có thể lệ khá đơn giản, mỗi cặp có 5 phút trình diễn, biểu diễn bất kỳ cái gì cũng được, ban giám khảo sẽ chấm điểm và xếp hạng, top 12 tiếp tục vào vòng trong.

Hôm đấy tôi hỏi Huyền Chi có năng khiếu hay sở thích gì không, con bé trả lời tôi là biết hát. Thực ra tôi chưa nghe Huyền Chi hát bao giờ, hình như chưa ai trong cái trường này từng nghe cả, nhưng mà không sao hết, tôi tin tưởng bạn Chi của tôi. Quan trọng là chúng tôi thi cho đủ KPI thôi chứ không có tham vọng to lớn gì cả, cho nên tôi chốt bài hát với Chi xong là kệ luôn, cũng không thèm tập luyện trước.