Chương 179

"Nhưng Châu Anh thích ăn đúng không?"

"Ừ, tao thích ăn thật." Tôi thản nhiên hỏi lại nó, "Thế tại sao lại bảo tao mày muốn ăn?"

"..." Khánh lại lần nữa trầm mặc.

Tôi bật cười, thôi không trêu nó nữa:

"Khánh qua đón tao nhé, tự dưng tao cũng muốn ăn bánh trôi tàu."

"Châu Anh chuẩn bị đi, 10 phút nữa tao qua." Giọng của Khánh vui hẳn lên, "Mày nhớ mặc ấm nhé, đi đường lạnh lắm."

"Tao biết rồi." Tôi mỉm cười, khẽ thở dài, "Mày cũng thế nhé."

Khánh để tôi cúp máy trước, nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên môi tôi hơi nhạt đi một chút.

Tôi rất thích Khánh, tôi thích cách nó thể hiện ra nó cần tôi, tôi thích cảm giác khi chúng tôi ở cạnh nhau. Tôi phải thừa nhận tôi thực sự hạnh phúc vì có Khánh ở bên.

Tôi phát hiện Khánh đã thay đổi rất nhiều từ khi chúng tôi quen nhau. Thời điểm nhận ra Khánh bắt đầu ngại ngùng khi nói những lời bày tỏ mà trước đây nó có thể thoải mái thốt ra chẳng chút nghĩ ngợi, có trời mới biết tôi đã vui như thế nào.

Khánh từng có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương, nó biết phải làm gì để giữ lửa trong một mối quan hệ và đem lại cho đối phương cảm giác an toàn. Nó chủ động giữ khoảng cách với người khác giới, giới thiệu tôi với bạn bè, đi đâu, làm gì cũng báo cho tôi. Khánh không ngại thể hiện tình cảm nơi đông người, đôi lúc nó sẽ nhõng nhẽo như trẻ con, đôi lúc lại tỏ ra rõ trưởng thành và chiều tôi như chiều con gái. Nó chưa bao giờ che giấu tình cảm và sự nhiệt tình dành cho tôi, nó luôn khiến tôi có cảm giác mình vô cùng quan trọng đối với nó.

Thành thật mà nói, nếu tôi không từng có một vài kỷ niệm không vui với Khánh, tôi nghĩ tôi sẽ nhanh chóng bị Khánh làm cho điên đảo và yêu nó đến mất lý trí. Nah, nói thì nói vậy, dẫu biết nó là một cây cờ đỏ di động* nhưng tôi vẫn đâm đầu vào đấy thôi, chỉ là tôi đang chờ đợi xem có nên đánh cược toàn bộ vào nó hay không.

Nguyễn Hoàng Gia Khánh, đừng khiến tao thất vọng nhé.

(*cờ đỏ di động = red flag: ẩn dụ về một mối quan hệ, về con người hoặc tình huống mà bạn cần thận trọng, đề phòng)

***

Khánh chở tôi tới quán sủi dìn ở 161 Cầu Đất. Mùa lạnh nên quán nào cũng đông, chúng tôi đứng đợi một lúc lâu mới đến lượt.

"Cô ơi, cho con hai suất mang về ạ." Tôi gọi to, mở túi tìm ví, sau đó thì thầm với Khánh, "Để tao trả nhé, cho Khánh làm em bé của tao hôm nay."