Chương 181

"Tao ăn bánh trôi tàu được mà." Khánh chợt ôm siết lấy tôi từ phía sau, giọng nói hơi khàn khàn, "Châu Anh không cần mất công vậy đâu."

"Không mất công." Tôi cười khẽ, "Tao muốn nấu riêng cho Khánh cũng giống như Khánh muốn ăn bánh trôi tàu cùng tao thôi."

Tôi biết Khánh có thể nhượng bộ, thay đổi thói quen hay sở thích vì tôi, nhưng tôi không muốn điều đó. Nếu để tôi vui mà Khánh phải khó chịu thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, rõ ràng có rất nhiều cách để cả hai đều hài lòng cơ mà.

Khánh hiểu ý tôi ngay lập tức, nó ôm tôi thật chặt, vùi mặt vào cổ tôi:

"Châu Anh tốt với tao thế..."

"Bởi vì tao thương Khánh." Tôi tắt bếp, xoay người lại đối mặt với Khánh, chậm rãi trả lời, "Tao thương mày, cho nên tao có thể bao dung tất cả mọi khuyết điểm của mày, coi mày là tất cả, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mày." Tôi dừng lại một chút, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia, từ tốn nói tiếp, "Nếu một ngày nào đó mày muốn kết thúc thì hãy nói với tao, đừng lựa chọn cách phản bội tao nhé."

"Tao sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với Châu Anh." Khánh nhìn thẳng vào mắt tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện một cách cứng rắn như vậy.

Một tay nó đưa ra phía sau đỡ lấy thắt lưng tôi, ép sát tôi vào kệ bếp, nói chậm rãi:

"Tao chưa kể cho Châu Anh nghe lý do bố mẹ tao ly hôn đúng không? Bố tao nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, từ trước khi bố mẹ tao kết hôn, thậm chí còn có một đứa con trai hơn tao một tuổi bên ngoài."

Khánh chợt dừng lại, nó nhìn tôi chăm chú, trong mắt là thứ cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được.

"Tao thừa nhận tao từng yêu đương thiếu nghiêm túc với nhiều người, nhưng tao không bao giờ cho phép mình làm ra điều gì thiếu tôn trọng người kia trong chuyện tình cảm. Đối với tao, nɠɵạı ŧìиɧ là việc không thể nào tha thứ, tao không thể trở thành người như... ưʍ..."

Tim tôi như thể bị ai đó bóp nghẹt khi nghe những lời kia, tôi gần như không kịp suy nghĩ vòng tay ôm lấy cổ Khánh, kiễng chân, ngăn không cho nó nói tiếp nữa.

Khi môi chúng tôi rời nhau, Khánh ôm tôi thật chặt, chặt tới mức tôi có thể nghe được tiếng thở dốc và nhịp tim mất kiểm soát của nó.

Tôi dịu dàng xoa đầu Khánh, nói sang chuyện khác:

"Mày thích ăn tàu hũ ít ngọt hay nhiều ngọt?"

"Tao thích ăn ít ngọt." Khánh trả lời, nhưng vẫn không chịu buông tôi ra, "Cảm ơn Châu Anh."